“Có lẽ là… Ở nhà?“ Trợ Lý Nguyễn đưa ra đáp án nửa vời lấp lửng.
Chuyện lần này của Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y, Trợ Lý Nguyễn là người duy nhất chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu tới cuộc.
Trong đó, có rất nhiều chuyện đều do chính tay anh ta làm.
Những người khác không biết, chỉ xem tin tức, liên tưởng, suy đoán một hồi rồi cho qua, chỉ có một mình Trợ Lý Nguyễn biết, trong nửa năm này, tình cảm của Tổng Giám Đốc giành cho vợ thay đổi sâu sắc cỡ nào.
Bộ dạng của Trợ Lý An lúc này trông không giống như đang nói dối, xem ra, Nhan Từ Khuynh thực sự không có ở công ty, cô quá lỗ mãng rồi.
“Cám ơn rất nhiều.
“Cô chủ khách sáo rồi Trợ Lý An đẩy gọng kính lên trên sống mũi: “Chỗ này không dễ bắt xe, để tôi cử người đưa cô về.”
Dương Họa Y từ chối, một mình đi xuống tầng.
Trợ Lý An đích thân đi tiễn Dương Họa Y, anh ta vừa bấm nút xuống của thang máy dành riêng cho Chủ Tịch thì lại nhìn thấy Dương Họa Y không quay đầu mà đi thằng vào thang máy dành cho nhân viên làm việc trên tầng cao ở bên cạnh.
Thang máy chuyên dụng? Cô cười mỉa mai, cũng không biết là dành riêng cho ai đây.
Bất cứ đồ đạc gì của anh, cô đều không muốn đụng vào nữa, giờ cô chỉ muốn lấy lại sợi dây chuyền của mình, nó là thứ duy nhất mà cô còn lại.
Cô đã đeo sợi dây chuyển đó từ khi cô còn nhỏ, gắn bó với cô hơn 20 năm, đối với cô từ lâu nó đã không còn đơn giản chỉ là một sợi dây chuyền nữa.
Cô nhớ khi cô còn nhỏ, mẹ nói với cô rằng, sợ dây chuyền là vật đính ước cho tình yêu của ba mẹ năm đó, mà cô lại là con gái cưng của họ, vì vậy họ mới giao sợi dây chuyền này cho cô.
Bây giờ, con cưng của ba mẹ đã sớm chuyển thành Dương Nhã Tuyết và công ty rồi.
Còn cô, không là cái gì cả.
Cũng chẳng có ai sẽ lại quan tâm đến bản thân cô, ngoại trừ sợi dây chuyền này, nó đã chứng kiến sự tồn tại từng có ý nghĩa của cô.
Nhan Từ Khuynh thật sự đang ở nhà.
Dương Họa Y vừa mở cửa liền nhìn thấy Nhan Từ Khuynh đang ngồi trên ghế sô pha, trong cái gạt tàn được đặt trên bàn trà đều là tàn thuốc.
Đi tới trước mặt anh, cô trực tiếp nhìn anh hỏi: “Dây chuyền đâu?”
Anh dập tắt điếu thuốc đang cầm trong tay, không ngẩng đầu lên nói: “Ở chỗ anh.”
“Tại sao anh lại lấy đồ của tôi khi chưa được cho phép?” Cô mở lòng bàn tay anh ra: “Trả lại cho tôi.”
Nhan Từ Khuynh một tay nắm lấy bàn tay trắng ngần và thon dài của cô, anh dùng sức để kéo, đem cô nằm trọn trong lòng mình.
Dương Họa Y bị ép ngồi lên đùi anh, anh tựa cằm mình lên vai cô: “Có thể.
Có thể, nhưng không phải cứ vậy mà đưa cho em, chính là cần có điều kiện.
Cô im lặng bất động, tự mình nói: “Điều kiện gì?”
Anh ôm cô, trầm lặng nói: “Anh phải đi công tác ở Pháp, em đi cùng anh, sau khi trở về anh sẽ trả dây chuyền cho em.”
“Tôi không biết nói tiếng Pháp.”.