“Có anh, em không cần phải biết bất cứ cái gì”
Chậc chậc, lời ngọt ngào này mới mê người làm sao, nhưng cô sẽ không tin tưởng anh nữa.
“Tôi không muốn đi.”
“Cũng được thôi, vậy sợi dây chuyền kia anh sẽ tạm giúp em giữ gìn.”
“Nhan Từ Khuynh, anh đừng có mà quá đáng như vậy, nó vốn dĩ là đồ của tôi, anh dựa vào cái gì mà tự ý lấy nó đi?” Cô giãy giụa nhưng Nhan Từ Khuynh ôm cô quá chặt, cô không thể thoát ra được.
Dựa vào cái gì? Anh hủy hoại tình yêu của cô còn chưa đủ, đến cả đồ vật của cô, anh cũng muốn phá hủy hết sao?
“Em là của anh, tất cả mọi thứ của em cũng sẽ đều là của anh.” Anh ôm chặt cô vào trong lòng.
Anh biết sợi dây chuyền đó không có liên quan gì đến Hà Dĩ Phong, nhưng anh vẫn không cam lòng để Hà Dĩ Phong cứ tiếp xúc với Dương Họa Y như vậy.
Dương Họa Y chỉ là người của anh mà thôi.
Nhưng mà lần này, trái tim của Dương Họa Y đã càng ngày càng rời xa anh.
Sao anh có thể cam lòng chứ?
Dương Họa Y cảm động mà bất lực: “Nhan Từ Khuynh, tính chiếm hữu của anh thật đáng sợ.”
Anh hôn lên trán cô: “Có lễ vậy.”
Anh ôm cô quá chặt, Dương Họa Y bị siết tới mức sắp không thể thở nổi.
Biết được suy nghĩ đã quyết trong lòng anh, cô chỉ có thể thỏa hiệp: “Được, tôi đi cùng anh, anh trả dây chuyền lại cho tôi.”
“Sau khi trở về anh sẽ trả cho em.”
“Là anh nói đấy.”
“Ừ, là anh nói.“ Anh cười khổ, chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, lại có thể khiến cô không tin tưởng vào bản thân anh, phải xác định đi xác định lại nhiều lần như vậy.
Cô hít một hơi rồi định đứng dậy khỏi đùi anh.
“Đừng cử động, để anh ôm em thêm một lát.”
Không biết kể từ lúc nào mà Nhan Từ Khuynh trở nên có chút kì lạ.
Anh là một người đàn ông lạnh lùng như vậy, đôt nhiên lai có chút dính lấy cô……
Tại sân bay.
Nhan Từ Khuynh nắm chặt tay Dương Họa Y, sợ cô đi lung tung.
Cô nhìn xuống đôi tay đang nắm của hai người rồi lại nhìn Nhan Từ Khuynh: “Trợ Lý của anh đâu? Không đem theo gì cả, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?”
Trong mắt anh hiện lên ý cười: “Đem theo em là đủ rồi.
Những lời yêu thương bất ngờ nói ra luôn là điều khiến cho không ít phụ nữ cảm thấy hạnh phúc, nhưng khi Dương Họa Y nghe thấy lại chỉ có cảm giác buồn ;s nôn, cô giả vờ như mình không nghe thấy: “Đi thôi.”
Nụ cười của Nhan Từ Khuynh nhạt đi mấy phần, anh nắm chặt lấy tay cô, nói gì cũng không chịu buông ra.
Phía trước có chút ồn ào, mấy người vệ sĩ đang đi theo một người phụ nữ vào bên trong..