Vốn dĩ là người kiệm lời, lười nói chuyện này kia với người lạ, nhưng lại vui vẻ cùng người này nói tới nói lui.
Chỉ có điều, đi Pháp chơi mấy ngày?
Không phải là anh đi Pháp công tác sao?
Trong miệng tên Nhan Từ Khuynh này, rốt cuộc có mấy.
câu là thật, mấy câu là giả dối, thật quá khó phân biệt.
Giám Đốc Tề hơi ngây người, Nhan Từ Khuynh rõ ràng là một người có thủ đoạn rất cay độc, một người lạnh lùng vô tình, từ bao giờ lại trở nên lãng mạn, gần gũi đến thế?
Chờ tới khi kịp thời phản ứng, mới vội vàng cười cười, chào hỏi Dương Họa Y.
Dương Họa Y cười lấy lệ, đến khi hai người ngồi xuống ghế, cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Anh có thôi đi không, chúng ta đều không phải là trẻ con, rốt cuộc đến khi nào anh mới chịu buông ra?”
Nhân lúc Nhan Từ Khuynh buông lỏng tay, cô vội dùng sức giật ra.
Nhưng chỉ một giây sau, anh chợt cúi người xuống gần sát người cô, hai tay anh chống lên hai bên người cô.
Cô hơi cau mày, trong mắt dường như hiện lên sự tức giận, Nhan Từ Khuynh là đang nổi điên cái gì vậy.
Đây là trên máy bay, cho dù anh muốn làm chuyện đó cũng không nên chọn nơi này.
Nhan Từ Khuynh nhất định sống chết không chịu đề cập vấn đề ly hôn, rốt cuộc coi cô là cái gì, là món đồ chơi có thể tùy ý chơi đùa?
Anh càng ngày càng dựa gần hơn, cô cũng vì vậy mà tức giận đến đỉnh điểm: “Nhan Từ Khuynh, chơi đùa như thế có vui không? Tôi gợi ý anh có thể đổi một cách chơi khác, cùng một kiểu, tôi chỉ mắc lừa một lần, sẽkhông có lần thứ hai đâu.“ Dùng sự dịu dàng để chạm đến trái tim cô, sau đó lại đánh ngã cô một cú thật đau.
Cô sẽ không rơi vào loại cạm bẫy tình yêu vụng về này đâu.
Nhan Từ Khuynh không lên tiếng, trả lời cô bằng một tiếng “Tạch” vang lên từ việc thắt dây an toàn.
Tiếp đó, chậm dãi ngồi lại vị trí của mình.
Anh chỉ muốn tự tay giúp cô thắt dây an toàn.
Ánh mắt Nhan Từ Khuynh ảm đạm đi rất nhiều.
Anh không muốn làm gì khác nữa, anh cố ý dựa gần vào cô.
như vậy cũng chỉ là muốn thăm dò cô một chút xem cô.
có chán ghét anh hay không.
Nhưng kết quả lại khiến anh rất đau lòng, Dương Họa Y lại thật sự coi anh như cầm thú.
Từ ngày hôm đó, sau khi anh cưỡng bức cô ở trong xe ngay tại sân nhà họ Hạ, cô căn bản không còn tin tưởng anh nữa rồi.
Cho dù anh chỉ hơi dựa sát về phía cô để thắt dây an toàn, cô cũng sẽ kháng cự theo bản năng.
Sở dĩ cô phản ứng như vậy vì nghĩ rằng anh sẽ không biết xấu hổ mà làm ra những trò đê tiện như vậy ngay trên máy bay, vì cô cũng từng bị anh cưỡng bức ở trên xe.
Nhưng anh cũng chẳng thể kêu ca nửa lời bởi vì tất cả những điều này đều do chính anh gây ra.
Anh khẽ nghiêng người nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của Dương Họa Y, trong lòng thoáng nhói đau, lỗi lầm anh đã từng gây cho cô anh sẽ bù đắp lại.
Anh sẽ từ từ làm tan chảy trái tim cô.
Dương Họa Y phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt ấy làm cô cảm thấy buồn bực.
Anh liền quay đầu đi không tiếp tục nhìn cô nữa.
Nhan Từ Khuynh bắt đầu thử đưa tay sang thăm dò cô, anh cũng tỏ ra thận trọng hơn rất nhiều so với phong cách trước đây của anh: “Dương Họa Y.”
Trong lòng cô có chút xao động, cô không né tránh nhưng cũng không đáp lại anh.
Nhưng đối với một người vừa bị ghét bỏ như Nhan Từ Khuynh mà nói thì chỉ cần cô không đẩy anh ra đã là tốt lắm rồi.
Anh nhẹ nhàng nói: “Dương Họa Y, nếu em không thích tôi nắm tay em thì tôi sẽ không nắm nữa.
Chúng ta bắt đầu yêu đương lại đi, chuyện nắm tay cứ gạt qua một bên trước.”.