Vì trong người Viên Vũ không khỏe nên trước đây khi ở nhà, cô vẫn thường đấm vai cho mẹ.
“Đỡ rồi, thoải mái hơn nhiều rồi.
Con không cần bóp cho mẹ nữa đâu.
Ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lát đi.“ Viên Vũ đau lòng cho cô, muốn cô dừng tay lại.
“Không sao đâu mẹ, bây giờ con không thể ngày nào cũng ở bên cạnh bầu bạn với mẹ, khó lắm mới về được một lần.
Nên phải đấm bù hết những lần con vẫn chưa đấm vai cho mẹ chứ”
“Đứa bé ngốc này.’ Nước mắt của Viên Vũ chảy xuống, vừa nói là lại muốn khóc.
“Mẹ, mẹ còn thích khóc hơn cả con nữa.”
Viên Vũ bị câu nói này của Dương Họa Y chọc cho dở khóc dở cười.
Hai mẹ con đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên cửa phòng bị tông vào.
Dương Nhã Tuyết giận đến đỏ mắt, xông xông đi vào: “Con đã muối mặt muốn chết rồi, hai người còn ở đây cười vui vẻ đến vậy.
Rốt cuộc, hai người có xem con là người nhà không vậy?”
Dương Nhật Lỉnh rút vài tờ khăn giấy ở trên bàn, đưa qua cho cô ta: “Nhã Tuyết bị sao vậy?”
Dương Nhã Tuyết vứt tờ khăn giấy xuống đất: “Em không cần chị giả vờ tốt bụng.”
Dương Họa Y đã quen với tính tình thất thường của em gái từ lâu, cô khom người chuẩn bị nhặt tờ khăn giấy rớt dưới đất lên.
Nhưng Dương Nhã Tuyết lại giãm một phát lên.
Cô ta dẫm mạnh, cái giẫm ấy lại đúng lúc rơi lên mu bàn tay của Dương Họa Y, nặng nề nghiền xuống.
Dương Họa Y bị đau nên kêu lên một tiếng.
Lúc này, Dương Nhã Tuyết mới vội vàng nhấc chân lên.
“Nhã Tuyết, con giẫm trúng tay chị rồi, con đi đứng kiểu gì thế!“ Viên Vũ vội vàng kéo cô con gái út cứ hay thích làm gì thì làm ra.
Dương Họa Y bị giẫm rất đau, ngón tay cũng đã trỏ nên sưng tấy lên.
Con gái út được nuông chiều đến sinh hư rồi, từ khi còn nhỏ đã thích cưỡi lên đầu lên cổ của chị gái nó, bọn họ cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dù sao thì Dương Nhã Tuyết mới là con gái ruột của bọn họ.
Có thích Dương Họa Y đến mức nào đi chăng nữa thì đến cuối cùng vẫn phải có chút thiên vị.
Con gái ruột của mình thì hiển nhiên phải quan trọng hơn rồi.
Vì thế nên cho dù Dương Nhã Tuyết đã giẫm rất mạnh lên tay cô, Viên Vũ cũng chỉ mắng một câu cho có mà thôi.
“Con cũng đâu có cố ý.
Mẹ không nhìn thấy con đang đang đi à? Là do tự nhiên chị ấy lại đến đây nhặt (Chỉ yêu chiều cô vợ bé nhỏ} chương 174: Đẩy cô một cái giấy, còn cố tình thò tay xuống dưới chân con nữa chứ.” Nước mắt của Dương Nhã Tuyết vẫn chưa ngừng rơi giờ lại được đà rớt xuống nhiều hơn: “Nếu mà anh rể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng con cố tình nhắm vào chị.
Anh ấy nhất định sẽ lại hiểu lầm con cho coi!”.
ngôn tình sủng
“Lại?“ Cô bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của cô ta: “Nhã Tuyết, em đang nói gì vậy?”
“Em đang nói gì chẳng lẽ chị không hiểu ư?” Dương Nhã Tuyết cực kì tức giận: “Bình thường em ghét nhất những người hay làm bộ làm tịch.
Chị, đâu phải chị không biết.
Sao chị lại đối xử với em như vậy?!”
“Chị đã làm gì?“ Đầu cô như giăng đầy sương mù, cô hoàn toàn không biết tại sao em gái lại tức giận.
“Chị còn ở đó mà già vờ! Dương Họa Y, sao trước đây tôi không nhìn ra chị là đứa con gái thích giả vờ như vậy!” Dương Nhã Tuyết cũng không thèm kêu một tiếng chị nữa mà gọi thẳng tên họ của ra rồi chỉ tay thẳng vào mũi cô: “Có phải chị nói xấu tôi với anh rể không? Nếu không thì tại sao anh rể lại đối xử với tôi như vậy?!”
Nếu như chị ấy không nói xấu sau lưng mình với anh rể thì tại sao anh rể đối xử dịu dàng như thế với chị nhưng lại lạnh nhạt với mình như vậy?.