Đâu chỉ dừng lại ở mức lạnh nhạt, nói thẳng ra chính là chán ghét.
Anh có thể sử dụng đôi đũa mà chị đã xài qua, cũng có thể ăn hết phần cơm thừa của chị.
Vậy mà mình chỉ gắp cho anh có một miếng thức ăn thì anh lại làm mình ê mặt đến vậy?
Ngại bẩn, anh chê mình bẩn.
Cô ta không sạch sẽ chỗ nào?
Dù sao cũng chỉ là một miếng thức ăn, có bẩn thế nào đi nữa cũng không thế nào bẩn hơn chén cơm thừa của chị chứ?!
“Nhã Tuyết, chị không hiểu em đang nói cái gì?”
“Chị còn ở đó diễn! Tôi ghét chị chết mất thôi!
“Nếu em cứ tiếp tục kiếm chuyện vô cớ thì chỉ không thể nào nói chuyện với nữa cả.”
Thấy cô xoay người muốn bỏ đi, Dương Nhã Tuyết giữ chặt cô lại, kể lại hết tất cả chuyện đã xảy ra trên bàn cơm ban nãy.
Lúc này, ngược lại đến lượt Dương Họa Y sững người: “Ý em nói là anh ấy đã ăn hết phần cơm thừa của chị ư?”
“Anh ấy còn dùng đũa của chị, rồi chê thức ăn mà tôi gấp bẩn!” Dương Nhã Tuyết giận đùng đùng nói lớn.
Cô không dám tin người có bệnh sạch sẽ như Nhan Từ Khuynh lại hành động như vậy.
Cô nhớ Hoàng Ánh có nói qua, từ nhỏ Nhan Từ Khuynh đã mắc bệnh sạch sẽ.
Từ khi có thể tự minh dùng đũa thì ngay đến thức ăn bà gắp anh cũng không thích ăn.
Sau này, khi đã từ từ lớn lên thì hoàn toàn không đụng đến đồ mà người khác gắp cho.
Vậy mà anh lại ăn cơm mà mình để thừa.
Giây phút này, Dương Họa Y dường như không khống chế nỗi sự khiếp sợ trong lòng.
Thì ra lần này Nhan Từ Khuynh không hề lừa mình.
Những câu anh nói ở nước Pháp đều là lời thật lòng, anh thật sự muốn bắt đầu lại từ đầu mà hoàn toàn không phải là để trả thù.
Anh có thể dùng vô số lời bịa đặt để lừa dối mình nhưng chắc chắn không thể dồn hết tâm trí đi đánh lừa mình trong những chỉ tiết nhỏ như vậy.
Anh đã thật sự hối hận rồi…..
“Dương Họa Y, chị có còn là chị của tôi không? Tôi bị xấu mặt như vậy mà chị lại trưng ra cái vẻ mặt đó!”
Dương Nhã Tuyết giận điên lên, dùng sức đẩy cô một cái.
Trọng tâm của cô không vững, loạng choạng lùi lại, cuối cùng lại vững vàng rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Nhan Từ Khuynh ổn định giữ lại thân thể cô từ phía sau, cuối cùng lại ôm cô vào lồng ngực.
Sắc mặt anh âm trầm: “Không nhìn ra cô hai lại còn thích đấu vặt nữa.
Nhưng thân thể của chị cô yếu đuối.
Chi bằng để tôi thay cô ấy giao lưu qua lại với cô?”
Câu này mới nghe vào chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề thì đều có thể phát hiện ra đây là một câu mỉa mai.
Dương Nhã Tuyết bụm mặt, nhào vào lòng Viên Vũ khóc lóc..