Nhan Từ Khuynh nói: “Hạ Huy Thành sẽ không làm như vậy đâu.”
“Thế thì còn có thể là ai được nữa, kì lạ thật.
Dù sao thì tôi cũng chỉ có thể điều tra đến đây thôi, phần còn lại cậu tự tìm cách mà điều tra tiếp đi.”
Ngược lại, Nhan Từ Khuynh lại nghĩ đến một người, nhưng anh không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Chỉ là nghi ngờ mà thôi, hoàn toàn không có bất cứ bằng chứng nào cả.
Mà một khi đã nói ra, người chịu đau khổ nhất cũng chỉ là Dương Họa Y.
“Dương Họa Y về nước mới có nửa năm, chưa làm gì đến mức mà người ta lại căm thù cô ấy đến vậy, cũng không biết là ai đã tốn biết bao nhiêu công sức để hại cô ấy, còn quay cả đoan phim đó.” Hà Dĩ Phong cũng trầm mặt xuống: “Nhắc đến thì vẫn là nên cảm ơn sự chính trực của Hạ Huy Thành, nếu không thì ồn ào từ đoạn phim đó hoàn toàn không có cách nào dừng lại được.”
Dương Họa Y đun nước nóng, rót hai ly đem đến cho bọn họ, vừa mới đến đã nghe thấy bọn họ nói về đoạn phim.
Cô buột miệng hỏi một câu: “Các anh đang nói về đoạn phim gì vậy?”
“Vừa rồi có đoạn phim quay lén một cô gái thay quần áo bị truyền ra ngoài.
Cô ấy là phát ngôn viên hợp tác trong dự án mới của công ty chúng tôi.”
Không muốn để cho cô phải suy nghĩ nhiều, Nhan Từ Khuynh cố gắng tránh không nhắc đến cái tên Hạ Huy Thành, cũng không muốn cô biết đến chuyện này.
Dương Họa Y gật đầu: “Mấy chuyện này trong giới giải trí đúng là xảy ra như cơm bữa.
Chỉ đáng tiếc cho cô gái ấy, đoạn phim thay quần áo đó bị truyền ra ngoài rồi, cô ấy phải chịu bao nhiêu lời nói xấu sau lưng đây.”
Hà Dĩ Phong hơi khựng lại, bảo sao Nhan Từ Khuynh cứ giấu cô.
Ngay cả việc thay quần áo bị quay lén thôi mà cô đã cảm thấy nghiêm trọng như vậy, nếu như biết được đoạn phim khoả thân của mình bị truyền ra ngoài, chỉ sợ rằng trời sập mất thôi.
Dương Họa Y bị ánh mắt của Hà Dĩ Phong làm cho sợ hãi: “Anh nhìn tôi như thế làm gì vậy? Không muốn uống nước thì nói với tôi một tiếng là được rồi.”
Hà Dĩ Phong vội thu lại ánh nhìn, nhận lấy nước từ trong tay cô.
Lúc nhận ly nước, mu bàn tay anh ta lỡ đụng trúng ngón tay của cô.
Tay anh giật nảy, ly nước rơi xuống đất vỡ toang, mảnh thuỷ tỉnh vương vãi khắp sàn, nước nóng cũng đổ ướt một mảng.
“Hà Dĩ Phong anh làm cái trò gì vậy, làm tôi hết hồn à.” Chân Dương Họa Y xém chút nữa là bị bỏng rồi, cũng may Nhan Từ Khuynh kịp ôm cô đẩy ra phía sau.
Hà Dĩ Phong “a” lên một tiếng: “Quên mất tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước nhé.”
Vừa nói xong, anh ta nhanh chóng bỏ đi giống như là muốn chạy trốn vậy.
Dương Họa Y tỏ ra bực bội, quay sang thì thấy điện thoại của Hà Dĩ Phong để quên ở trên bàn: “Hôm nay Hà Dĩ Phong cứ sao sao ý, nhìn thấy tôi mà làm như thấy ma vậy.”
Nhan Từ Khuynh lặng người suy nghĩ, ánh mắt đảo qua đảo lại khắp người Dương Họa Y: “Chắc là anh ta cũng chưa tỉnh ngủ rồi.”
“Tôi đi đưa điện thoại cho anh ta, dù gì anh ta cũng đi chưa được mấy bước đâu.”
“Để tôi đưa cho.”
“Tôi đưa vẫn hơn chứ, trông anh kìa, quần áo còn chưa thay nữa, không lẽ muốn mặc đồ ngủ đi ra ngoài à?”
Dương Họa Y cầm điện thoại di động lên, bước qua khỏi đống vụn thuỷ tỉnh rơi vãi khắp sàn, đuổi theo Hà Dĩ Phong..