Dương Minh Nguyệt không biết Hà Dĩ Phong và Dương Họa Y đang nói cái gì.
Nhưng cô ấy vẫn có thể nhận ra Hà Dĩ Phong có gì đó hơi kỳ lạ, không giống với thường ngày cho lắm.
“Vừa hay đến giờ cơm trưa, hay là bốn người chúng ta tìm một quán cùng nhau ăn cơm được không?” Dương Họa Y-để nghị, bấy giờ cô đang cực kỳ tò mò, không biết Hà Dĩ Phong và Dương Minh Nguyệt đã tiến triển tới bước nào rồi.
Dương Minh Nguyệt nhảy dựng lên, đã lâu lắm rồi cô ấy không được ăn đồ ngon.
Nếu cùng ăn cơm chung với người như Nhan Từ Khuynh thì chắc chắn không cần phải chia tiền.
Cũng không tới lượt chính mình phải trả tiền, có lợi mà không chiếm lấy ngay thì thật uổng phí.
“Được thôi… hả?”
Đáng tiếc còn chưa nói hết câu đã bị Hà Dĩ Phong bịt kín miệng: “Không phải đã nói buổi chiều còn có chuyện phải làm sao? Ăn cái gì mà ăn, bây giờ đến không sợ đến muộn hả?”
“Hải Hớ… a…”
“Được rồi, tôi biết cô đang vội, tôi sế tự mình đưa cô đi qua đó.”
Dương Minh Nguyệt nói không ra lời, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn anh ta.
Hà Dĩ Phong lôi kéo lê Minh Nguyệt đi ra ngoài.
Vẻ mặt Dương Họa Y ngơ ngác nhìn theo hai người kia, sau đó mới nở nụ cười: “Yêu đương như vậy thật là tốt”
Nhan Từ Khuynh dừng lại một chút, lúc lâu sau mới nặng nề lên tiếng: “Nếu tôi đối với em cũng giống như Hà Dĩ Phong đối với Dương Minh Nguyệt như tí thấy không được tốt lắm.
Nhìn người khác sẽ luôn cảm thấy rất tốt, nhưng đến lượt chính-mình thì lại là một cảm nhận khác.!
“Cũng đúng.” Anh-ấy nói quả đúng là không sai.
Dù sao Nhan Từ Khuynh cũng không phải là Hà Dĩ Phong.
Mà bản thân cô và Dương Minh Nguyệt lại là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Anh ấy thật sự rất muốn đối xử với chính mình như vậy, nhưng chỉ sợ toàn thân cô sẽ nổi da gà mất thôi.
Nhan Từ Khuynh kề sát cơ thể của mình lại gần, vòng hai tay ôm lấy cô: “Dương Họa Y tối hôm qua em đã đồng ý với tôi những gì, thì bây giờ em không được phép hối hận đâu nhé.”
Cô cố ý nói: “Hình như tôi chưa đồng ý điều gì cả”
Anh nói: “Em muốn thân mật một chút.
Tôi cũng đã hôn rồi, hàng đã bán thì không được đổi trả.
Nếu em hối hận thì tôi cũng không cho phép quay đầu.”
Dương Họa Y đỏ bừng cả mặt.
Đi ra từ trang viên Lệ Thủy, nụ cười vui vẻ hoạt bát của Hà Dĩ Phong giống như một cái mặt nạ đã bị ai đó tháo xuống.
Anh lại giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trên đường về nhà, anh ta cũng không để cho Dương Minh Nguyệt lái xe mà tự mình ngồi vào ghế của người cầm lái.
Còn Dương Minh/Nguyệt thì chui vào ghế phụ.
Dương Minh Nguyệt vốn đang rất bực mình đã không.
kịp giờ đi làm thêm thì thôi, lại còn bị Hà Dĩ Phong từ chối mất một bữa cơm ngon của cô ấy, đúng là thiệt thời quá lớn cho cô mà.
Nhìn thấy con đường đang ởi có vẻ hơi xa lạ, cô ấy không nhịn được mà lên tiếng hỏi một câu: “Này, anh đang lái xe đi đâu vậy?”
Hà Dĩ Phong im lặng nhìn cô ấy: “Đến ngã tư đường phía trước, tôi sẽ thả cô xuống xe.”
Dương Minh Nguyệt dè đặt hỏi: “Anh bị làm sao vậy, nhìn anh có hơi lạ lùng đó.”.