Dương Nhã Tuyết té xuống đất, mảnh vỡ trong lòng bàn tay càng cứa vào sâu hơn khiến máu chảy ra rất nhiều.
Từ nhỏ cô ta đã được cưng chiều, đây là lần đầu tiên cô ta thấy nhiều máu như thế trên da thịt mềm mại của mình, mặt của cô ta trắng bệch trong chốc lát.
Nhan Từ Khuynh đến trước mặt cô, từ từ cúi người xuống, đôi mắt ưng sắc bén của anh chạm vào ánh nhìn của cô ta: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, Dương Nhã Tuyết, tôi cho cô ba phút để cút khỏi căn phòng này, nếu không tôi sẽ đích thân gọi người tới đưa cô ra ngoài.”
Cô ta không muốn rời khỏi căn phòng này, cô ta còn muốn người đàn ông ở trong căn phòng này thuộc về mình.
Môi Dương Nhã Tuyết run lên một cái, cô ta không cam lòng.
Nhưng vì sao cô tạ đã-làm đến bước này mà vẫn không thành công?
Không lẽ Cố Thanh Mạn lại nói đúng, cô ta lại bị Cố Thanh Man cười cợt sao?
Cô ta cố gắng nhịn cơn đau xót vì bị mảnh kiếng đâm vào, thừa dịp anh không để ý câu lấy cổ anh rồi dán môi mình đến.
Cô ta không tin có người đàn ông từ chối được phụ nữ nhào vào lồng ngực mình.
Nhan Từ Khuynh quay đầu, môi của Dương Nhã Tuyết rơi vào trên gò má anh.
Dương Họa Y vui vẻ về đến nhà, cô kêu vài tiếng mà không nghe thấy ai trả lời lại mình, vừa đẩy cửa phòng ra thì cô nhìn thấy cảnh này.
Túi đựng đồ trong tay cô rơi xuống, bánh gato.
được đóng gói đẹp đế cũng rơi xuống đất, không còn hình dáng vốn có nữa.
Nhan Từ Khuynh đá Dương Nhã Tuyết một đá văng ra ngoài, Dương Nhã Tuyết bị đá nằm sụp xuống đất, vết thương trong lòng bàn tay càng đau đớn hơn.
Anh đuổi theo ôm cô vào trong ngực, vội vàng giải thích: “Em tin anh, anh không có gì với cô ta cả! Giữa bọn anh cũng sẽ không bao giờ có chuyện gì xảy ra Dương Họa Y bị anh ôín như vậy, rất lâu sau cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Em, tin tưởng anh.”
Trước đó cô còn gọi điện cho Nhan Từ Khuynh, dù anh thật sự muốn làm chuyện gì với Dương Nhã Tuyết thì anh cũng sẽ không chọn lúc này.
Huống chị, cô biết rõ ý đồ của Dương Nhã Tuyết.
Nhưng cô lại không ngờ gan Dương Nhã Tuyết lạ đến mức có thể làm chuyện này.
Dương Nhã Tuyết nhịn đau rút từng mảnh vỡ trong.
lòng bàn tay ra, mặc bộ đồ ngủ hở hang khập khiếng bước ra ngoài.
Thấy Nhan Từ Khuynh quan tâm chị mình như vậy, cô ta không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, cô không hiểu nổi cuối cùng thì mình thua chị mình ở đâu.
“Chị”
Dương Họa Y vẫn bị Nhan Từ Khuynh ôm trong cực, cô vô cùng thất vọng: “Nếu cô gọi tôi một tiếng chị, sao.
cô còn không biết xấu hổ mà làm chuyện này?”
“Năm đó chị có thể bò lên giường anh rể thì sao bây giờ em lại không thể.” Dương Nhã Tuyết hùng hồn nói.
‘Tình hình năm đó Và bây giờ không hề giống nhau!” Năm đó cô bị ba mình chuốc thuốc, cô cũng là người Bị lừa mà thôi..