Nhan Từ Khuynh muốn quay lại tìm cô như lần trước, nhưng anh không làm được.
Lần trước không phải lỗi của cô, nên anh mới có thể mất mặt chạy đến ôm cô, nịnh nọt khép nép lấy lòng cô.
Nhưng lần này thì khác, lần này là Dương Họa Y đã nói dối anh, lén lút uống thuốc tránh thai sau lưng anh.
Loại chuyện thế này, anh không có cách nào chủ động cúi đầu.
Cho nên…
Ngày thứ tư, trợ lý Lưu gọi điện cho Dương Họa Y, bảo cô gửi tài liệu để quên ð nhà đến công ty.
Dương Họa Y yêu cầu trợ lý Lưu cử người đến lấy, cô không đi.
Kết thúc ngày thứ năm, trợ lý Lưu đã gọi điện nhiều lần, nói rằng tâm trạng tồng giám đốc không tốt, rất bận, bận đến nỗi không ăn sáng, cũng không ăn trưa.
Dương Họa Y lên mạng đặt mua đồ ăn, rồi điền số điện thoại liên lạc của Trợ lý Lưu.
Ngày thứ sáu, trợ lý Lưu nói rằng dạ dày của tổng.
giám đốc không được tốt, đau dạ dày lắm nên kêu cô giúp anh ta đưa đến một số thuốc chữa bệnh dạ dày.
Dương Họa Y trực tiếp cúp máy.
Nhan Từ Khuynh nhìn trợ lý của mình, ánh mắt mang theo sự chờ đợi: “Thế nào? Cô ấy qua không?”.
ngôn tình hoàn
Trợ lý Lưu lúng túng mấp máy môi, không biết nên nói thế nào.
Nhan Từ Khuynh cũng đã chuẩn bị tinh thần từ mấy ngày trước rồi: “Nói đi, cuối cùng thì Dương Họa Y nói gì? Để cậu đi lấy, hay là để người khác đem đến cho tôi.”
Trợ lý Lưu lắc đầu tỏ vè chịu tội: điện thoại rồi.”
“Cô chủ … cúp “Gọi lại” Nhan Từ Khuynh im lặng.
Trợ lý Lưu đáng thương lại có một nhiệm vụ là gọi cuộc điện thoại khác.
Chẳng qua, điện thoại của Dương Họa Y cũng không gọi được nữa, cô đã chặn mình rồi.
Sắc mặt của Nhan Từ Khuynh tối sầm lại.
Thực ra Dương Họa Y biết rằng Nhan Từ Khuynh không tin tường cô, cho rằng đó là lỗi của cô cho nên không thể hạ mình đi tìm cô như lần trước.
Nhưng anh lại không can tâm, nên anh luôn nhờ trợ lý Lưu nói bóng nói gió, tìm mọi cách đề cô tìm anh trước, đề tìm cho mình một lối thoát.
Nhưng bọn họ đã không còn là trẻ con nữa, không thể mỗi lần cãi nhau đều dùng cách trẻ con này đề bỏ qua được.
Hơn nữa cô vốn không hề uống thuốc tránh thai, là anh không tin tường cô, cô không cần phải phối hợp với anh đề giờ trò lửa bịp như vậy.
“Họa Y, tớ muốn mượn cậu một ít tiền.”
Dương Minh Nguyệt hẹn Dương Họa Y ra ngoài, trả lại chiếc túi mà cô ấy đã đề lại ở chỗ mình.
Do dự một lúc lâu, mới cực kỳ khó khăn nói ra được câu nói này.
“Được rồi, cậu muốn mượn bao nhiêu, nếu tớ có đủ sẽ cho cậu mượn” Dương Họa Y đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.
“Tớ muốn mượn năm trăm triệu.” Dương Minh Nguyệt vô cùng xấu hồ, tùy tiện nói, âm thanh vô cùng nhỏ..