Thật sự giống với lời kia, vợ bé của tổng giám đốc Lâm.
Bây giờ dáng vẻ của cô chẳng phải chính là vợ cả đang bắt nạt người, chèn ép cô ta sao?
Dương Họa Y cảm thấy buồn cười.
Chỉ vào người quản lý vừa nấy gọi Nhan Thùy Ngọc, lạnh giọng nói: “Cô ta tủi thân như thế, vậy anh đến đi, đến trước mặt anh ta gọi lại một lần”
“Bà, bà chủ, chỉ là đùa thôi, cô nghiêm túc quá rỒI.
Quản lý nào dám ở trước mặt tổng giám đốc Nhan nói những lời đó, chỉ có thể cố gắng đẩy vấn đề này đi.
Nhan Thùy Ngọc thanh khiết đáng yêu như bông hoa nhỏ vậy, quản lý không nỡ đẩy cô lên trước chắn đạn, bản thân cũng không muốn gánh tội, chỉ có thể đổ lỗi lên người Dương Họa Y.
Không phải chỉ là nói đùa, tùy tiện xưng hô một câu sao, vợ tổng giám đốc Lâm, Dương Họa Y cũng thật sự không khoan dung gì cả.
“Tôi nghiêm túc quá?” Dương Họa Y tức hóa quá cười: “Xem bộ dạng, quả thực là vợ bé của tổng giám đốc Nhan rồi, cấp dưới cũng bảo vệ đến vậy.
“Vợ bé gì chứ? Không được nói lung tung!”
Nhan Từ Khuynh có chút tức giận: ‘Anh không thích em đùa như vậy.”
“Không thích hay là không thừa nhận? Trò đùa này cũng không phải tôi làm, hỏi thử cấp dưới tốt của anh xem, hỏi thử vợ bé của anh xem.” Mọi người đều nghĩ là lỗi của cô, được, cô đi.
Nhan Từ Khuynh bắt lấy cổ tay cô: “Đi đâu?”
Cô trừng mắt, tiếp tục bước ra ngoài: “Về trang viên Lệ Thủy.”
Vừa sợ làm thương cô, vừa không muốn cô tức giận cãi nhau với anh như vậy, thế là anh ôm cô từ đằng sau, rất biết xem xét tình hình mà nhận thua trước: “Bây giờ em về đó làm gì?”
“Thu dọn đồ đạc, nhường chỗ cho vợ bé của anhl”
“Nói bậy nói bạ cái gì vậy, anh có vợ bé hồi nào?”
Dương Họa Y cười lạnh một tiếng.
“Đừng chạm vào tôi, bẩn chết đi được: Dương Họa Y trong lúc nóng giận không kiềm chế được lời nói.
Nhan Từ Khuynh cũng không tức giận: “Được được được, vậy anh sẽ không chạm vào em, chúng ta hãy nói chuyện cho rõ ràng đi”
Anh xuống nước với cô trước, kêu Hà Dĩ Phong kéo Hạ Họa Y lại không cho cô đi.
Sau đó đi đến trước mặt Nhan Thùy Ngọc đang ngồi khóc nức nở dưới đất, lạnh lùng hỏi: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhan Thùy Ngọc chỉ biết khóc lóc, còn quản lý thì cũng ấp a ấp úng.
Có một tên gan dạ đứng dậy, gã này cũng thích thâm Nhan Thùy Ngọc lâu rồi, nhưng tỏ tình không thành công.
Thừa dịp này, gã cũng đứng ra muốn tranh thủ ghi điểm với Nhan Thùy Ngọc: “Bà chủ và Nhan Thùy Ngọc gây gổ với nhau, bà chủ đạp lên ngón tay của Nhan Thùy Ngọc.”
Nhan Từ Khuynh vuốt vuốt mày, cảm thấy cái tên Nhan Thùy Ngọc này hơi hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Nhưng việc này không quan trọng: “Chuyện trước đó là sao?”
Mọi người đều nhìn qua nhìn lại, trước đó bọn họ thật sự không thấy gì..