Cánh tay của Hà Dĩ Phong để hờ sau lưng Dương Họa Y, nhưng không có chạm vào người cô: “Không biết con cái nhà nào mà lại hư đốn như thế, không được học hành, hay là cha mẹ đều đã chết cả rồi?”
Những từ như “Cha mẹ” và “chết” đã làm tổn thương nặng nề trái tim mong manh của cậu bé kia.
Cậu bé lao tới Dương Họa Y, nảm lấy tay Dương Họa Y, căn mạnh.
Dương Họa Y đau đớn rút tay ra, nhưng đứa trẻ đã căn đến nỏi bàn tay có chút rớm máu.
Hà Dĩ Phong không quan tâm đến phụ nữ hay trẻ em, anh cũng không để ý đến phong cách quý ông, phương châm sống của anh ta là đừng ai đụng vào tôi, nếu không thì bất kể là ai cũng không tha.
Một cái tát thắng vào mặt đứa bé, cậu bé đau đớn kêu lên, răng cũng lung lay.
Hà Dĩ Phong nhấc thäng quỷ nhỏ này lên.
Cậu bé bị tát vào mặt nên không câm được nước mát, vài người đang đi dạo tại vườn hoa vây vào xem.
Lúc này, người giám hộ của cậu bé kia mới vội vàng chạy đến.
Nhan Thùy Ngọc ngồi xổm xuống và ôm thật chặt Nhan Niệm Sơ đã bị tát Ngay khi nhìn thấy người quen, cậu bé lập tức vùi khuôn mặt bị thương vào vòng tay của Nhan Thùy Ngọc và khóc to hơn.
Miệng không ngừng kêu: “Mẹ ơi, mẹ ơi”
Trong lòng Nhan Thùy Ngọc tràn đầy phân nộ: “Cho dù các người không có con, thì cũng không nên so đo với một cậu bé như thể này, cậu nhóc vân còn bé như này thì có thể làm ra điều gì chứ, sao các người lại ra tay đánh nó hả?”
Hà Dĩ Phong không chịu thua, câm lấy tay Dương Họa Y đang bị chảy máu: “Lại có thể nuôi con thành chó thì là do cha mẹ không dạy dó, đừng có trách người khác dạy dõ.”
Nhan Thùy Ngọc không thể cãi được, chỉ có thế ôm chặt đứa nhỏ, phân nộ nhìn chäm chäảm Dương Họa Y: “Bởi vì nó căn cô một cái, mà đã đánh nó như vậy sao? Nó mới có bao nhiêu tuổi chứ?”
Hà Dĩ Phong cười lạnh: “Tuổi nhỏ nhưng có thể giết người đấy, biết không? Sau này thăng nhóc đầu gấu này không được giáo dục, để mặc cho nó làm sai thì kiểu gì về sau cũng đi ăn cướp!”
Nhan Thùy Ngọc khóc nức nở: “Sức khỏe Niệm Sơ không được tốt, bị bệnh nặng, các người bị thương một tí thì cũng đâu có sao.
Nhưng đối với đứa nhỏ này thì là một thảm họa.
Nếu như cậu bé xảy ra chuyện gì, các người sẽ trả giá bảng cái gì? “Dương Họa Y, tôi gọi cô là bà chủ một cách tôn trọng, cho dù chúng ta có một chút hiếu lâm, cô cũng không thể làm tổn thương con tôi như thế này!”
Đôi mắt Nhan Thùy Ngọc đỏ hoe, nghiêm nghị hỏi.
Những người không biết thực sự cho rằng Dương Họa Y muốn trả thù nên đã tấn công đứa trẻ.
Dương Họa Y sững sờ một chút rồi mới nói: “Con của cô đã lớn thế này rồi sao?”
Nhan Thùy Ngọc sờ sờ vào đầu cậu bé, nhẹ giọng đáp: “Bốn tuổi rưỡi”
Lòng cô trầm lại.
Nếu Nhan Thùy Ngọc đã có con từ lâu, vậy thì ở tập đoàn Nhan Thị, tin đồn cô ta là tình nhân của chủ tịch chỉ là trò đùa thôi.
Nếu đã con lớn như này, thì cô ta chäc là đã kết hôn lâu rồi.
Nhan Thùy Ngọc có lẽ biết Dương Họa Y đang nghĩ gì, cô ta cong môi, cố ý nói: “Con tôi là Nhan Niệm Sơ”
Nhan Niệm Sơ.
Cậu bé ngừng khóc, ngẩng mặt lên nhìn Nhan Thùy Ngọc: “Mẹ, đừng nói chuyện với người phụ nữ xấu xa này nữa, con không muốn cô ta biết tên mình”
“Được rồi, nghe theo Niệm Sơ” Nhan Thùy Ngọc nhẹ nhàng an ủi đứa nhỏ, nhìn qua thật sự giống như một người mẹ thương yêu con cái..