Dương Họa Y không đứng vững, mắt cá chân treo một cái, bủn rủn ngồi bệt xuống đất không đứng lên nổi.
Hạ Lan Châu nổi nóng chính mình xen vào việc của người khác tiện tay cứu cô, cô ta không muốn quản cô sống chết ra sao, nhưng mà vẫn là không nhịn được hỏi một câu: “Có thể đứng lên không?”
Dương Họa Y lắc đầu một cái: “Trẹo chân, bụng cũng tự nhiên hơi đau.”
“Cô phiền chết!” Hạ Lan Châu phiền não.
hướng cô đưa tay, ý muốn kéo cô đứng lên.
Nhưng khi tay cô ta còn chưa chạm được vào Dương Họa Y, Nhan Niệm Sơ từ đâu đã hùng hổ vọt tới, dùng hết sức hướng tới bụng Dương Họa Y đạp một cước.
Theo lý mà nói sức lực của đứa trẻ không tính là lớn, coi như đùa giốn đánh một chút cũng sẽ không gây ra vấn đề gì.
Hình như Nhan Niệm Sơ không biết chuyện gì đang xảy ra, giống như nổi điên đạp một cước còn chưa thấy đủ, nó lại muốn tiếp tục động thủ.
Hạ Lan Châu thấy Dương Họa Y sắc mặt trắng bệch, lúc này mới vội vàng đẩy đứa trẻ ra.
Cô ta muốn đỡ Dương Họa Y từ mặt đất dậy, nhưng khi Dương Họa Y bị cô ta kéo một cái thì biểu tình lại càng khó coi nên cô ta không dám lộn xộn nữa, Hạ Lan Châu trong lòng cũng luống cuống: ” Này, cô không sao.
chứ? Nếu như cô xảy ra chuyện, vậy nên trách tôi đẩy cô hay là trách đứa trẻ chết tiệt kia đạp.
cô đây?”
Dương Họa Y đau đến mức môi trắng.
bệch, khi nói chuyện không ngừng thở hổn hển, bụng cũng kéo đến từng trận đau nhói “Lan Châu, giúp tôi… Bụng của tôi, không thoải mái, giúp tôi gọi bác sĩ”
“Tôi đi gọi bác sĩ, cô muốn một mình ở lại chỗ này để cho đứa trẻ chết bầm kia đánh chết hay sao?” Tay của Hạ Lan Châu bị Dương Họa Y nằm chặt đến phát đau, cô ta muốn mặc kệ Dương Họa Y cũng được, nhưng nếu cô ta không quản, lỡ như cô thật sự xảy ra chuyện gì, nhất định Nhan Từ Khuynh sẽ tìm cô ta tính sổ..