Vẻ mặt của Dương Minh Nguyệt hơi kỳ lạ, ngập ngừng nửa ngày mới ấp úng nói: “Giữa Nhan Từ Khuynh và Hà Dĩ Phong, có chút hiểu lầm nhỏ, mấy ngày gần đây có lẽ đang trong quá trình hoà giải, cho nên anh ấy vẫn chưa đến được”
Dương Họa Y gật đầu, nói biết rồi Xảy ra chuyện hiểu lầm với Hà Dĩ Phong, không có liên quan gì đến chuyện đi thăm mình, chỉ là Dương Minh Nguyệt đang an ủi cô mà thôi Dương Họa Y nghiêng đầu, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, híp mắt cười.
Quả nhiên, do bản thân cô quá lơ là chủ quan, vô tình để bị cuốn vào.
Thật ra cũng không cần thiết nữa, dù cho đáp án có ra sao, thì cuộc hôn nhân này đã được định trước sẽ khó có thể duy trì Về sau, cô cũng không hỏi tới Nhan Từ Khuynh nữa, càng không nhắc đến hai chữ “Nhan Từ Khuynh”.
Cô tích cực phối hợp với bác sĩ, nỗ lực làm cho hai bảo bối nhỏ trong bụng mình từng chút từng chút trưởng thành một cách khoẻ mạnh Sau đó, đi lấy máu, ghép tuỷ cho Nhan Niệm Sơ.
Trong quá trình đó, cơ thể của Dương Họa Y không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, chỉ là trong lòng của cô rất khó chịu, càng sợ hãi hai bảo bối nhỏ của cô bị đau.
Lúc Dương Họa Y bước ra sắc mặt trắng bệch đáng sợ, còn doạ Dương Minh Nguyệt tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi bác sĩ đến.
Nhưng kiểm tra tống quát một lượt cô không hề có vấn đề gì, chỉ là trong lòng cô khó chịu mà thôi.
Dương Minh Nguyệt đi theo Dương Họa Y, nắm chặt tay cô khóc nức nở.
Mà Dương Họa Y giống như xem nhẹ hết mọi thứ, đi an ủi ngược lại Dương Minh Nguyệt: “Em không sao, chỉ là em quá căng thẳng, sợ làm hai cục cưng bị thương, Minh Nguyệt chị đừng khóc nữa, em thật sự không sao.”
Dương Minh Nguyệt khóc thút thít, không có cách nào dừng lại được.
Khi Nhan Từ Khuynh xuất hiện, đã là hai ngày sau khi ghép mô.
Dương Họa Y vừa mở mắt, đã thấy người đàn ông này đang ngồi bên cạnh giường của mình, không biết Dương Minh Nguyệt đã chạy đi đâu rồi, không thấy bóng dáng.
Nhìn Nhan Từ Khuynh có vẻ như chưa ngủ một đêm rồi, tròng mắt phủ đầy tơ máu, ánh mắt vô cùng mệt mỏi.
Thấy cô có ý muốn ngồi, hai tay nhẹ nhàng đỡ cơ thể cô, dìu cô ngồi dậy: “Em tỉnh rồi?
Dương Họa Y vén tóc ra sau tai, hờ hững hỏi: “Nhanh như vậy đã có kết quả ghép tuỷ rồi sao?”
Nhan Từ Khuynh mím môi, đôi mắt sâu thẳm không chớp nhìn Dương Họa Y, giống như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói nên lời Dương Họa Y vô cùng bình tĩnh: “Ghép tuỷ thành công rồi, nên cần tôi phối hợp, tiếp tục điều dưỡng cơ thể, đến lúc đó sinh đứa bé trong bụng ôi ra rồi lấy tuỷ ghép cho Nhan Niệm Sơ sao?”
“Không phải” Nhan Từ Khuynh năm đôi tay nhỏ nhản lành lạnh, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve.
Trước giờ một người luôn gọn gàng dứt khoát như anh, lần đầu tiên muốn nói mà nói không nên lời Không sát phạt quyết đoán giống như Nhan Từ Khuynh của trước kia, anh của hôm nay trông vô cùng xa lạ Chung sống với nhau lâu như thế, Dương Họa Y hiểu rất rõ anh, nhìn anh chảm chảm, mờ mịt hỏi: “Nhan Từ Khuynh, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”
Ánh mắt cô càng biểu hiện hiểu rõ tất cả, thì anh lai càng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Dương Họa Y từ từ rút tay mình ra, nghiêng người năm xuống, đưa lưng về phía Nhan Từ Khuynh.
Lòng Nhan Từ Khuynh giống như bị cái gì đó đè lên, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn: “Họa Y… cái thai này… chúng ta có thể không cần được không?”
Trong thoáng chốc cô mởto hai mắt, cho dù không nhìn thấy mặt của Nhan Từ Khuynh, trong lòng vẫn cực kỳ lo sợ: “Có ý gì?”
Nhan Từ Khuynh nói: “Hai đứa nhỏ này, chúng ta không cần nữa, được không em?”.