“Không được, Họa Y hãy nghe anh, chúng †a không cần cái thai này, đợi sau này chúng ta lại sinh được không?!” Nhan Từ Khuynh ngồi bên cạnh giường, đem cô kéo vào lòng, ôm thật chặt: “Chỉ mới vài tháng mà thôi, chúng ta có thể không cần, chúng ta hãy đợi lần mang thai tiếp theo.
Cái thai tiếp theo, chúng ta nhất định sẽ sinh đứa bé này ra một cách thuận lợi.”
“Không mang thai nữa, em sẽ không mang thai thêm lần nào nữa” Hai má của Dương Họa Y chôn vào ngực của anh, nghe tiếng tim anh đang đập nhanh như sét đánh.
“Sẽ có lân mang thai tiếp theo, chắc chắn sẽ có, chúng ta vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”
So với việc mất đi con, anh càng không hy vọng mất đi cô.
Cô lắc đầu: “Nếu anh thật sự muốn bắt tôi bỏ đi hai đứa nhỏ, vậy thì ký đơn ly hôn trước, đợi phá thai xong, chúng ta sẽ đến toà án lấy giấy chứng nhận ly hôn”
Dương Họa Y yên lặng tới đáng sợ, cô không có ý định đùa giốn.
Cô cũng không hề muốn uy hiếp Nhan Từ Khuynh, chỉ là bình tĩnh điều kiện trao đối của mình Cô không muốn phá đi đứa nhỏ, nếu như khẳng khẳng muốn bỏ đi đứa nhỏ, cô cũng đồng ý, điều kiện trao đổi là ly hôn.
Nhan Từ Khuynh sững người, anh ôm lấy bả vai cô, đôi mắt đỏ ngầu: “Chỉ là một đứa bé còn chưa ra đời, nó không quan trọng bằng mạng sống của em.
Anh chỉ muốn em bình an, những cái khác anh đều mặc kệ.
Đứa bé phải bị phá bỏ, anh cũng sẽ không ly hôn.
“Nhưng đối với em mà nói, đứa nhỏ quan trọng hơn” Dương Họa Y nhìn vào mắt anh, nhưng lại không nhìn ra sự ưu tư trong đó.
Dường như, ngay từ lúc bắt đầu đến giờ cũng chưa từng thấy rõ.
“Anh còn có Nhan Niệm Sơ, còn em chỉ có bọn nhỏ này” Cô kéo ta Nhan Từ Khuynh đặt lên bụng mình.
“Thêm mấy tháng nữa thôi.
Anh cũng sẽ cảm nhận được cử động của thai nhi, chờ chúng ra đời sẽ biết được chúng giống anh hay là giống em…
Đây là con của em, em không thể từ bỏ được”
Nhan Từ Khuynh trầm giọng: “ Họa Y, đây là con của chúng ta, để em phá bỏ anh cũng đau lòng lắm.
Nhưng mà em buộc phải làm vậy, em nghe rõ chưa, tình trạng của em bây giờ không thích hợp để sinh hai đứa bé này, sẽ xảy ra chuyện đó! Em cùng bọn trẻ đều sẽ nguy hiếm”
Dương Họa Y mỉm cười: “Vậy nhưng, lúc trước anh sắp xếp để em phẫu thuật, cùng Nhan Niệm Sơ làm kiếm tra tương thích, anh tại sao lại không nghĩ đến chuyện nguy hiểm?”
“Hai tình huống này hoàn toàn không giống nhau”
“Thế nhưng thái độ của anh thì vẫn vậy, anh luôn luôn thay em lựa chọn, còn em chỉ có thể gật đầu”.
Truyện Tiên Hiệp
“Họa Y, đứa bé này không thể giữ lại được.”
“Em biết, em chắc chắn không từ chối đâu, nhưng em có một yêu cầu.”
“Anh sẽ không đồng ý ly hôn”
“Anh kiên quyết bao nhiêu, em cũng sẽ kiên quyết bấy nhiêu.
Nhan Từ Khuynh, em muốn ly hôn”
“Tuyệt đối không” Cô nói bất cứ điều gì anh đếu đáp ứng được, chỉ có ly hôn là không thể nào.
Dương Họa Y nhìn anh cười: “Em không ép buộc anh, nhưng anh cũng đừng ép em, Nhan Từ Khuynh nảm tay cô vẫn chưa buông xuống: “Họa Y, anh không muốn mất em, con của em cũng là con của anh, anh cũng không đành lòng, mà anh càng muốn em được khỏe mạnh bình an!”
“Nhan Từ Khuynh, em không muốn tranh cãi với anh, nhưng em thật sự sẽ không khuất phục nữa”
Mặc kệ anh có yêu cô hay không, cô cũng đã đựng sự trói buộc này đủ lảm rồi Thoát khỏi thôi, phá bỏ xiềng xích của cuộc hôn nhân này mới trở về được chính mình như lúc đầu.
Gần đây cô thường hoài niệm về bản thân khi mới trở về nước, cô khi ấy tràn đầy ý chí chiến đấu, nỗ lực chống lại sự bất công..