Đó chỉ là một thằng nhóc còn chưa mọc hết lông thôi, cho dù em muốn chọc giận anh, thì cũng nên tìm đối tượng trưởng thành chút đi” Nhan Từ Khuynh tức giận, nói với vẻ ghen tuông Anh đã quen với cô lạnh lùng, không thể quen khi cô nhiệt tình với người khác.
Càng không thể chấp nhận người được đối xử khác biệt kia là đàn ông.
“Nếu như anh không cản em lại, có phải em sẽ cho cậu ta số điện thoại rồi không?” Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.
“Đây chỉ là mối quan hệ bình thường thôi” Dương Họa Y nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh, cảm thấy càng buồn cười: “Xem đi, ở bên cạnh anh, em còn không có quyền được kết bạn nữa à”
“Em là vợ của anh” Nhan Từ Khuynh nâng cảm cô lên: “Dương Họa Y, em phải nhớ kỹ em là vợ của anh”
“Chuyện này còn chưa chắc, rất nhanh sẽ không phải nữa” Cô trả lời lạnh lùng.
Tim anh đã bị cô đâm một lỗ chảy đầy máu, máu tươi chảy ròng ròng: “Anh nói rồi, không thể ly hôn trừ khi anh chết”
Dương Họa Y thở nhẹ, giọng nói mang theo vẻ chế giễu: “Từ Trần Hi Tuấn mà lại nói đến chuy: chết, trí tưởng tượng của anh cũng cao quá đã Trong lòng anh cảm thấy hoảng sợ, dáng vẻ không thèm quan tâm của cô làm anh có cảm giác bất an.
Chỉ có thể một lần rồi thêm một lần, nghiêm túc nói với cô rắng: “Dương Họa Y, em là của anh, em có nghe thấy không”
Trong khoảnh khắc đó, trong mắt cô mang theo nụ cười bi thương.
Là đồ chơi của anh sao? Hay là thế thân?
Bỗng nhiên anh che mắt cô lại, giọng nói nặng nề vang lên bên tai cô.
“Dương Họa Y, anh không cho phép em dùng ánh mắt thế này nhìn anh, anh không cho phép!”
Ánh mắt của cô như đang nhìn một trò cười, coi thường và không thèm quan tâm Tình cảm sâu đậm và tin tưởng dựa dẫm đều biến mất hầu như không còn, chỉ còn vẻ đau thương khắp chốn.
“Dương Họa Y, không cho em dùng ánh mắt như thế nhìn anh!”
“Vậy anh muốn em làm thế nào?”
Ánh mắt cô bị ngăn trở, cô không nhìn thấy gì cả, nhưng những giác quan khác và nhịp đập trái tim lại cảm giác rõ ràng.
Bàn tay to lớn, lúc nào cũng có thể che khuất mắt cô.
Mà sự tồn tại của anh vẫn luôn kiềm chế cuộc sống của cô: “Chuyện của Hạ Lan Châu, anh không nói với em, em tha thứ cho anh.
Nhưng mà chuyện của Nhan Niệm Sơ, anh lại chưa từng nói thắng với em, thậm chí quá khứ của anh và Nhan Thùy Ngọc cũng chỉ biết sơ qua.
Anh muốn em nhìn anh thế nào? Nhan Từ Khuynh, anh nói đi, em nên nhìn anh thế nào?”
Anh xem cô là thế thân, lấy con cô để làm dự bị, lại yêu cầu cô xem anh là cả thế giới.
Sao có thể như thế được, cô sẽ không tiếp tục ngu xuẩn nữa.
Dương Họa Y mở to hai mắt: “Em không biết rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện giấu diếm em, nhưng em tin chắc, nhất định không chỉ có những chuyện này thôi.
Nhan Từ Khuynh, anh chưa hề thẳng thản với em, anh mạnh mẽ đi vào thế giới của em, nhưng xưa nay anh chưa từng cho em đi vào thế giới của anh.”
Đột nhiên hốc mắt của cô hơi ẩm ướt: “Điều em có thể cảm nhận được chỉ là tên của anh và thân thể của anh.
Quá khứ của anh, suy nghĩ của anh, tất cả những thứ đó chúng ta chưa từng nói qua với nhau.
Em không có cảm giác an toàn, nhưng anh cũng không cho em cảm giác an toàn, ngược lại còn phá hủy từng chút một thành lũy mà em chế tạo ra”
Không muốn nghe cô nói tiếp nữa, Nhan Từ Khuynh kéo thân thể của cô, bàn tay đỡ lấy gáy cô, kéo cô về phía mình, hôn cô thật sâu.
Cửa thang máy tỉng ting mở ra, đến ga ra tầng hầm, lúc này anh mới buông cô ra..