Dương Minh Nguyệt cố ý nói tránh đi: “Tôi muốn xem Họa Y” “Nhan Từ Khuynh đang ở bên cô ấy.
Bây giờ em qua thì cũng chỉ là một cái bóng đèn.
Em có thể đi sau khi cô ấy hồi phục tốt hơn” Dương Minh Nguyệt nằm xuống một lần nữa ngoan ngoãn yên lặng, đẩy đầu anh ra, và nhìn lên ánh sáng trên trần nhà.
Mắt hơi nhức dưới ánh đèn chói lóa.
Dương Họa Y vừa tỉnh dậy, đôi mắt không quen với ánh sáng có chút chua xót, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Nhan Từ Khuynh đưa tay lên lau thì thấy mắt cô đã mở.
Bụng dưới đã trở nên phẳng lì, hai đứa nhỏ không còn trong bụng cô, nỗi hoảng sợ đập vào tim, cô nắm chặt lấy tay Nhan Từ Khuynh, nghẹn ngào mà kích động hỏi anh: “Đứa nhỏ đâu? Con tôi đâu? Con tôi đâu rồi?” “Đứa bé không sao! Đứa bé không sao!” Nhan Từ Khuynh vội vàng đè người không cho cô động đậy, vội vàng giải thích: “Hai đứa nhỏ không sao.
Bé trai và bé gái đều khỏe mạnh, nhưng có chút yếu ớt cũng không phải vấn đề gì lớn” Nghe nói đứa nhỏ không sao, lúc này Dương Họa Y mới thả lỏng một chút, cô có chút lo lắng hỏi “Đứa bé đâu? Tôi muốn gặp đứa bé.” “Đứa bé sinh non, còn quá nhỏ, cứ đưa vào phòng ấp là an toàn, đợi đứa bé lớn lên anh sẽ bế ra cho em xem” Nhan Từ Khuynh vén thẳng sợi tóc trên trán cô ra sau vành tai, dừng mắt hỏi: “Còn đau không?” Dương Họa Y lắc đầu, nhưng sắc mặt tái nhợt vẫn lộ ra cô đang không nói lời thật.
Sinh con ra, làm sao mà không đau cho được.
Nhan Từ Khuynh nảm tay cô, đặt lên môi hôn rồi trầm giọng nói: “Sau này, chúng ta sẽ không bao giờ có con nữa.
Chỉ cần có hai đứa là đủ” May mà cô không sao, thời điểm nhìn máu chảy xuống quần, anh sợ chết khiếp.
Nếu lần nào có con cũng phải để cô đi dạo quỷ môn quan một lần thì thà đừng sinh con nữa.
Trái tim Dương Họa Y nóng lên nhưng khóe môi vẫn khô khốc, cô thì thào nói: “Tôi muốn gặp hai đứa bé bây giờ… Không được sao? Tôi chỉ muốn nhìn thấy đứa bé” Trước khi hôn mê, cô cảm nhận rõ ràng sự.
chuyển động của bụng mình, như thể hai đứa nhỏ đang cầu cứu cô vậy.
Theo dòng máu đang chảy xuống dưới, những đứa trẻ chui ra khỏi cơ thể mình… Cảm giác này thật kinh khủng.
Mặc dù bây giờ đã an toàn nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.
Nhan Từ Khuynh hôn lên trán cô một cái: “Em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ nhờ bác sĩ xem trước tiên có thể đưa bọn trẻ ra ngoài không rồi sẽ cho em nhìn.” “Cảm ơn, cám ơn anh, tôi rất muốn nhìn thấy bọn trẻ” Đôi mắt Dương Họa Y đỏ hoe, hai đứa trẻ đó là hy vọng và động lực lớn nhất của cô, không nhìn thấy bọn trẻ, trong lòng cũng không yên.
Trong lòng Nhan Từ Khuynh không biết là mùi vị gì Cô cảm ơn anh, xa lánh và thờ ơ như thể hai đứa trẻ là người thân thiết nhất của cô, còn anh chỉ là người ngoài cuộc.
“Bây giờ không thể gặp hai đứa bé được” Hoàng Ánh đứng ở cửa chậm rãi đi vào.
Kế từ khi Dương Họa Y sinh non đến giờ, Nhan Từ Khuynh thậm chí không nhắm mắt, vẫn luôn ở bên cạnh cô..