Thế nên không ai dám nói, chỉ cúi đầu xuống thật thấp.
Nhan Từ Khuynh phát hiện điều khác thường trên mặt nhiều y tá, anh lạnh lùng nhìn quanh: “Mấy người định sau khi điều tra camera xong mới nói chuyện phải không?”
Cơ thể những y tá càng căng thẳng hơn.
Không sai, trong chốc lát Nhan Từ Khuynh đã đoán được suy nghĩ của bọn họ.
Bọn họ không dám nói, đợi xuất camera rồi, sau khi liên quan đến Nhan Niệm Sơ, bọn họ mới có thể thích hợp nói một chút.
Nhan Từ Khuynh lạnh lùng cười: “Bây giờ mấy người không định nói cũng không sao, sau này cũng không cần nói nữa.
Đứa bé đột nhiên chết, tất cả bác sĩ y tá có liên quan tôi đều sẽ tố tụng lên tòa án, từ nay về sau, từ chuyện này mấy người cũng không cần làm việc nữa”
“Tôi nói!” Y tá trưởng đứng dậy: “Chiều hôm nay, bà chủ Hoàng mang theo cậu chủ Niệm Sơ đến lồng ấp trẻ thăm cậu chủ nhỏ”
In nhíu chặt mày, ánh mắt càng thâm.
Y tá trưởng lắc đầu, không dám nói: “Không còn nữa.”
Chuyện Nhan Niệm Sơ đến buổi tối này cũng là bà ta nghe thực tập sinh cấp dưới nói, bà ta cũng không biết rốt cuộc có đến hay không, trẻ con còn bé, lỡ mà camera không quay được, lại thành bà ta sai, chắc chắn bà ta sẽ không nói.
Sắc mặt Nhan Từ Khuynh u ám, ánh mắt lại không có gì biến động, dường như không liên tưởng gì đến con và Nhan Niệm Sơ.
Y tá vấn luôn chăm sóc Dương Họa Y trong thời kỳ mang thai đứng lên, cô ta nắm chặt tay, không nhịn được nói ra: “Tôi thấy tối nay cậu chủ Niệm Sơ đến phòng giữ ấm”
Nhan Từ Khuynh ngẩng mạnh đầu, ánh mắt hung ác không chớp mắt nhìn y tá, anh nói từng chữ một: “Nhan Niệm Sơ?”
“Đúng, ngoại trừ cậu chủ Niệm Sơ, hôm nay sau buổi tối cũng không có ai vào phòng giữ ấm”
Y tá lấy hết dũng khí, nhưng vẫn có phần sợ sệt Nhưng dù có sợ, cô cũng phải nói.
Cái chết của cậu chủ nhỏ chắc chắn là do người làm, đứa trẻ vẫn luôn ở trong phòng giữ ấm, cơ thể không thể lạnh đi mà không có nguyên nhân gì cả.
“Cậu chủ Niệm Sơ vẫn là trẻ con, đoán chừng là nửa đêm bưồn chán, đi xem em trai cũng không phải là không thể” Viện trưởng có quan hệ khá ổn với Hoàng Ánh, ông ta biết Hoàng Ánh vẫn luôn rất thích cháu trai mình, bèn mở miệng giải thích: “Lại nói, cậu chủ Niệm Sơ cũng chỉ mới hơn năm tuổi, không đến mức sẽ làm chuyện độc ác như thế này”
“Mọi người đã xem tin tức chưa? Bé gái sáu tuổi ôm em trai còn đang trong tã lót, ném xuống từ nhà cao tầng, em trai đang ngủ ngấ lầu, máu thịt be bét.
Nguyên nhân chỉ là một câu đùa cợt của hàng xóm, nói bố mẹ chỉ yêu em trai, không cần nó nữa” Y tá tranh luận bằng lý lẽ: “Dù trẻ con còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là bọn nó không có động cơ giết người!”
“Hà Vy, sao cô lại nói thế!” Y tá trưởng tức giận trừng cô ta một cái.
Nhưng người y tá được gọi là Hà Vy đó lại không cam lòng, cô ta biết Dương Họa Y là người tốt, cô không đành lòng để con của Dương Họa Y biến mất vô cớ như thế.
Điều quan trọng nhất là, cô cũng không muốn có lỗi với lương tâm của mình.
“Tôi không nói bậy, tối nay chỉ có cậu chủ Niệm Sơ đến, y tá chúng tôi cũng không thể làm hại trẻ con, trước kia chưa từng xuất hiện tình hình này, cái chết của cậu chủ nhỏ chắc chẩn là do người làm!”
Viện trưởng quát lên: “Cô im miệng cho tôi!”
Hà Vy đỏ cả mắt, không dám nói nữa..