Diệp Chi đang ngủ, cô mơ màng thấy mình đang ở một cánh đồng thật lớn có rất nhiều chong chóng. Đang mải chạy theo đám chong chóng biết bay thì có cái gì đó đè lên người cô và ngã xuống rồi bật tỉnh.
Hai mắt mở to nhìn Hải Khánh đè trên người, nét cười của anh trông thật khó coi.
- Vợ, tỉnh rồi.
- Aaaaa... tên khốn.
Diệp Chi tức giận vùng dậy đạp thẳng anh xuống dưới.
- Tên khốn, đồ dâm dê.
- Vợ !
Anh nhăn nhó gượng dậy. Quen cái thói hung hãn của cô nhưng lần này tuyệt đối không cố ý, là anh tự ý vào phòng cô nhưng trượt chân trên miếng nước nên trơn ngã ai dè lại ở đó thôi.
- Tôi giết anh.
Diệp Chi hùng hổ nhảy xuống nhưng sàn thế nào mà trơn rốt cuộc cô vấp ngã tường chừng đáp mặt xuống đất, may mắn anh đã kịp dang tay để cô ngã vào lòng. Diệp Chi còn đang sốc trợn mắt nhìn anh.
- Vợ, gậy ông đập lưng ông.
Diệp Chi đỏ mặt nhìn vũng nước trước giường. Cô sực nhớ ra lúc nãy làm đổ nước nhưng tự nhiên buồn ngủ đành trèo lên giường ngủ luôn. Nhưng làm gì có chuyện cô chịu thua
- Hứ, ai cho anh vào phòng tôi?
- Gọi vợ!
- Thôi cái giọng điệu ấy đi. Sàn không trơn thì anh cũng đồi bại.
- Đồi bại_ nét mày khẽ nhăn lại_ vợ, em chưa biết anh đồi bại thế nào. Hay thử nhé !
Giọng nói ma mị cùng hơi thở nóng phả trên vành tai lập tức làm Diệp Chi ớn lạnh, bước chân vô thức lùi lại, tuy rằng đôi mắt trong veo mở to đầy thách thức nhưng không thoát khỏi những tia run phát ra,
Anh tiến một bước, cô lùi hai bước cho tới khi chạm tường, khuôn mặt vẫn vô cùng ngẩng cao đầu thách thức.
- Anh thử ?
Anh chống một tay lên tường , mái đầu hơi cúi xuống để những lọn tóc nâu mềm mượt trượt xuống, có thể nghe rõ nhịp tim cô bé đang đập.
- Vợ, em sợ.
Hải Khánh cúi thấp hơn nữa, Diệp Chi siết chặt tay vung mạnh nắm đấm, anh dễ dàng bắt được, đáy mắt hắt lên tia cười ranh mãnh.
- Em mạnh mẽ thật đấy vợ !
Anh buông tay Diệp Chi ra, đặt trên mặt tủ một mảnh giấy, nét cười đầy thú vị lướt qua người cô vợ nhỏ rồi ung dung bước đi như chưa có gì xảy ra.
Diệp Chi tức giận đá chân vào tường, những ngón chân lập tức đau điếng khiến cô ngồi thụp xuống suýt xoa, thế quái nào mà cô lại to ra e sợ thế chứ? Diệp Chi là ai nào? Chính là kẻ không bao giờ chịu khuất phục và đừng hòng cô sẽ nhường tên đáng ghét đó. Rõ ràng đầu óc nghĩ thế nhưng không hiểu sao người cô đang run, chắc do sức khỏe không tốt thôi_ Diệp Chi lẩm nhẩm trấn an, ánh mắt vẫn gằm ghè liếc cái bóng người vừa bước ra ngoài.
Cơn gió nhẹ thoảng qua khe cửa làm bay mảnh giấy trên nóc tủ xuống, Diệp Chi ngây người, là vé máy bay tới X.
- Tên khố....
Diệp Chi đang định gắt lên bỗng chốc phải nuốt lại một cách khổ sở, nhịp bước chân gấp gáp xuống cầu thang cũng phải dừng lại.
- Diệp Chi, con xuống rồi à?
- Mau lại đây nào con gái.
Hải Khánh điềm nhiên đọc tạp chí như không có gì, anh cũng đau đầu muốn chết từ nãy tới giờ với hai bà mẹ này. Còn cô thì đã mất hết tế bào nhận thức khi thấy hai người kia trang điểm tươm tất còn cười rất chi tươi tắn nữa, hết liếc mắt sang trái rồi liếc mắt qua phải. Dấu hiệu không tốt chút nào.
- Vợ ! Mẹ gọi.
***
Hưởng tuần trang mật ? Diệp Chi đã vò đầu rất nhiều lần để tin cái này không phải mơ, thậm chí còn nhảy bổ lên hỏi đi hỏi lại vô số lần.
Làm đám cưới hai tháng sao tới tận bây giờ lại có khái niệm về tuần trang mật ? Trong lòng ngậm trái đắng, khổ sở muốn gào thét trở lại tháng ngày trước kia, thế này ý định tìm cớ ly hôn với "chồng ngoan" xem ra phải lui lại một thời gian dài nữa.
Hai bà mẹ lại chính là đang trong trạng thái muốn reo to không được, lôi cả hai tới tận siêu thị với cái lí do rất nhảm nhí.
Lựa đồ chuẩn bị cho tuần- trang- mật !
Trong khi tại nhà có cả tủ quần áo thế nhưng hai người nãy giờ vẫn không chịu buông tha.
- Diệp Chi, con lại xem bộ này được không?
Vương phu nhân chọn chiếc váy trắng tao nhã trong khi Lâm phu nhân lại chỉ sang chiếc váy đen, thật ảo não.
Diệp Chi chỉ chớp mắt ngây thơ hết mức.
- Tại sao lại có tuần trang mật vào thời gian này?
Hai bà mẹ chỉ khẽ cười tủm tỉm đánh mắt sang cái người còn đứng phía sau kia.
- Lẽ ra mẹ bắt hai đứa đi rồi chứ. Nhưng do Hải Khánh nói tới bây giờ mới rảnh.
- Nhưng quần áo con vẫn còn mà.
- Cũ rồi phải thay đổi chứ.
- Hai con cứ chọn tự nhiên,
Hai bà mẹ phản ứng rất chi hợp nhau cùng rời đi. Thật làm đôi "vợ chồng" trẻ khó đỡ.
Diệp Chi mơ màng nhìn xung quanh, đôi mắt vô tình liếc qua gian hàng phía trên bày những đôi giày cao gót tinh tế. Diệp Chi theo bản năng lao người tới nhưng không hiểu sao không thể tới gần, quay đầu lại chính anh đã túm cổ áo cô kéo lại, ánh mắt nâu sẫm bình thản ra hiệu lệnh ngầm.
- Buông tôi ra.
- Bên kia.
Hải Khánh hất đầu qua dãy hàng bên dưới trưng những đôi giày búp bê đáng yêu. Diệp Chi lắc đầu liên tục, đôi mắt hấp háy rạo rực nhìn đôi giày cao gót thể hiện ước muốn cháy bỏng.
- Đi mà.
- Không được !
- Một thôi.
- Cũng không được.
Tay anh siết chặt hơn nhằm tránh cô phản kháng, ai dè cô lại túm tay anh, hệt như đứa trẻ đòi quà ngước đôi mắt long lanh hết mức.
- Đi mà.
Diệp Chi níu tay anh lay mạnh, đôi má bầu bĩnh vô tình liên tục chạm tay anh, những tia máu dưới da như căng lên, lần đầu tiên anh biết đôi má kia thật mịn màng.
Tránh những cảm giác vô cùng xa lạ, anh chỉ cố rụt tay ra nhưng cô không chịu buông, tiếp tục mè nheo một cách ngoan cố.
- Được rồi, phiền phức.
Anh cau mày gắt nhẹ, nếu cô còn tiếp tục làm cái hành động ấy anh thực không biết bản thân sẽ bị những cảm giác khác lạ này giày vò tới đâu. Còn Diệp Chi vốn chẳng quan tâm mà lao đầu tới bên gian hàng thích thú cười thật tươi. Xem ra bán anh đổi lấy mấy thứ này cô cũng không hề tiếc.
Dáng người nhỏ nhắn cố nhón chân đưa tay với lấy món đồ yêu thích. Giờ để ý lại cô vợ anh cũng thật khiêm tốn, không làm khó cô nữa, anh chỉ bước tới từ phía sau ôm lấy eo cô mà nhấc bổng lên.
Diệp Chi với được món đồ lập tức vui vẻ chẳng thèm toan tính anh làm cái hành động gì. Đôi mắt lấp lánh nhìn món đồ trên tay, lẽ ra cô chẳng như thiếu thốn đồ vậy đâu chỉ là do anh cấm tiệt cái sở thích đã thành thói quen khó bỏ thôi.
- Cái này hơi cao, đổi...
- Không, cái này đẹp nhất không muốn đổi.
Diệp Chi trưng khuôn mặt phụng phịu, bộ mặt rõ lừa người vậy mà anh cũng tự để mình xa vào bẫy. Cái cười nhẹ thật khó coi trên môi cũng nhanh chóng biến mất.
Anh cúi người cẩn thận đeo giày vào chân cô, thực ra chỉ muốn cúi đầu để tránh sự bối rối không để cô nhận ra thôi. Cô vợ nhỏ vẫn vô tư mỉm cười tươi rói, vịn vai anh đứng trên đôi giày cao bảy phân, cảm giác như thế giới hạ thấp một bậc vậy.
Đôi uyên ương trẻ chẳng hề hay biết hai camera đã liên tục nhấp ảnh. Nếu đem phim rửa ra có thể dán cả căn biệt thự cũng thiếu.
Diệp Chi mỉm cười nhẹ nhàng chạm lên đường cong hoàn mĩ của đôi giày, anh chẳng hề hay biết Diệp Chi ranh ma đã biết điểm yếu của anh mà lợi dụng. Mè nheo chính là những gì cô sẽ làm để anh bất khả kháng chống lại cô và sẽ còn tiếp diễn vô số lần nữa.
Tiết trời sắp chuyển sang đông bỗng chốc se lạnh vậy mà Diệp Chi còn được tận hưởng chuyến đi tới một thành phố gần biển.
Sau chuyến bay dài gần hai tiếng. Diệp Chi lần đầu đi xa tới vậy liên tục tận dụng vai anh làm phiền. Ai nhìn qua sẽ vô cùng thán phục cặp đôi trẻ này nhưng có ai thấu hiểu cả hai đang trong tình trạng chiến tranh ngầm.
Hải Khánh, anh dĩ nhiên không tham gia cái trò chơi mà cô dựng nên chỉ đơn giản anh đang dạy vợ, cô cố tình tựa vai anh, anh nghiễm nhiên ngồi thẳng, lưng ngắn dĩ nhiên k dựa nổi nhưng Diệp Chi lại thêm bệnh gan lì kéo áo anh phụng phịu bắt anh hạ thấp vai cho cô dựa mới thôi.
Bất đắc dĩ anh ngồi ngồi yên gần hai tiếng mặc cô xoay hết bên này sang bên nọ. Bỗng dưng phải chiều chuộng một người khiến anh có cảm giác không quen chút nào, giống như đang cắt nửa một phần thế giới của anh cho cô vậy.
Tầng 20, phòng vip 603.
Diệp Chi vứt bỏ mấy thứ mũ áo rắc rối bơ phờ ngồi xuống ghế, khẽ cúi người xoa nhẹ gót chân đã đỏ ửng. Bóng đen đổ dài trên người cô, mũi giày da bóng loáng làm cô giật mình ngẩng lên.
Vẫn dáng người cao lớn ấy, nét mặt bình thản với màng mắt không rung động cất giọng lạnh tanh.
- Tôi vứt đi nhé!
- Không được.
Diệp Chi gắt lên, anh bật cười nhẹ nhéo bên má bầu bĩnh của cô rồi rời đi còn buông một câu ám chỉ,
- Nhưng không phải lúc này.
Diệp Chi nhăn mày, nhưng dù sao nét mặt tươi hơn một chút vì ít nhất anh không cưỡng chế bắt cô bỏ đôi giày này đi. Tất cả cũng tại anh hà tất gì phải nổi cáu khi cô đi giày cao gót chứ? Không một lí do dù cho lí do ấy có phi lí thì anh vẫn cấm cô đi giày cao gót. Nó thì có tội gì chứ? Cơ mà một bí mật động trời, sở thích của cô thế quái nào anh dễ dàng cấm túc như thế?
X, thành phố nằm gần biển. Dưới sự xa hoa hào nhoáng là những điều vô cùng bí ẩn khi màn đêm lần tới, nếu ban ngày xe sẽ nhộn nhịp đi lại thì khi bóng tối thâu tóm mọi thứ, những con đường sẽ chìm vào im lặng. Một vài chuyến xe bus chạy kịp chuyến và thường những chiếc motorola đắt tiền gầm rú vi vu lượn trên dải đường ngoằn nghèo để rồi buông lại phía sau là vạt khói mờ ảo chìm lẫn trong đêm đen huyền bí.
- Đẹp nhỉ ?
Diệp Chi buột miệng thốt lên, tay vịn thành ban công cố rướn cao người ngắm nhìn biển đêm lấp lánh những ánh đèn biển, hình như có chuyến tàu sắp cập bến, thuyền ngư dân một vài ánh đèn công suất nhỏ rời bờ khai thác.
Anh cũng mơ màng dựa sau cánh cửa, tầm mắt hướng xa về nơi màn đêm thâu tóm, gió lướt nhanh mạnh mẽ lùa trên những lọn tóc mát lạnh.
- Này, lát anh phải ngủ kia.
Diệp Chi bỗng chốc xoay người, ngón tay thon dài chỉ vào chiếc ghế sofa giữa phòng, anh khẽ nhíu mày một cách dửng dưng.
- Tại sao?
- Giường là của tôi, tuyệt đối không được chung.
Cô dùng ngữ âm nặng nhắc nhở, khóe môi anh cong nhẹ, vươn cánh tay dài xoa đầu cô đầy khiêu khích.
- Em còn chưa đủ 18 tuổi đâu cô bé !
- Tên khốn !
Diệp Chi gạt phắt tay anh ra, bàn tay siết chặt chỉ trực ra đòn nhưng anh nào dễ dãi nghiêng mình ra phía sau khiến cô đấm hụt thậm chí còn suýt ngã nhào xuống đất.
- Vợ ! Em lưu manh quá đấy hay để tôi trở thành tên khốn cho em nhé !
Hơi thở nhè nhẹ thổi qua vành tai làm cô nóng bừng, nhanh như cắt anh cúi người nhấc bổng cô một cách dễ dàng. Diệp Chi hệt như con sóc nhỏ bị bó buộc nhưng vẫn vô cùng hung hăng túm lấy cổ anh nhướn người trong vòng tay siết chặt rít lên từng chữ một.
- Anh dám, tôi cho anh tuyệt tử tuyệt tôn.
Một suy nghĩ không mấy lành mạnh lướt nhanh qua đầu anh, chỉ có thể kết luận một câu vợ anh thật không thể xem thường.
Đúng lúc nhạc chuông điện thoại mặc định reo, Diệp Chi hất cánh tay cứng đờ của anh thoát ra, nét cười nhẹ kéo trên cánh môi cong mảnh.
Vợ à, chờ đấy !
Ngón tay linh hoạt của anh khẽ khựng lại khi màn hình hiện lên một kí hiệu không mấy thân thiện,
- Tôi nghe !
Bên kia nói gì đó rất dài dòng, anh nhíu mày dường như thể hiện sự tực giận, hơi thở nén lại trong lồng ngực rộng rãi, anh cúp điện thoại lặng lẽ choàng lên người chiếc áo da nâu mỏng manh.
- Lát tôi về.
- Ơ..này..
Diệp Chi ngay lập tức cong đuôi định bám theo anh, hiểu ra vấn đề sẵn có, anh chỉ cười nhẹ trấn an khi thấy nét mặt hoang mang của cô.
- Chưa tới 11 giờ, lát tôi về.
Cánh cửa không chậm thêm bất cứ giây nào mà đóng lại, gương mặt anh cũng mang vẻ u ám theo từng sải chân bước dài. Lấy điện thoại từ túi, âm vực lạnh lẽo nhấn mạnh
- Tôi sẽ ra mặt.
Diệp Chi còn đứng như chôn chân tại chỗ, bờ môi mím chặt mang vẻ hoang mang tột độ. Đầu óc lại liên tưởng tới vài thứ đáng sợ, cô lắc đầu xua đi mọi ám ảnh chạy lại đóng tất cả cửa sổ.
Chỉ cần ở một nơi xa lạ vào buổi đêm không có ai bên cạnh cô sẽ lại bị ám ảnh. Nhất là khi chứng kiến "ma" trèo ban công cô đã ngất đi rồi, giờ lại bỏ mặc cô lại một mình thật không cam tâm.
Diệp Chi ôm chặt chiếc gối ôm đi đi lại lại mới 10 phút, cô vứt bỏ lòng tự tôn gọi anh nhưng hoàn toàn không thể liên lạc.
Tiếng gõ cửa vang lên giữa không gian tĩnh mịch, như bắt được tia hy vọng Diệp Chi lập tức mở cửa nhưng....
Lần đầu tiên cô thấy thất vọng khi đó không phải anh.
Nhân viên phục vụ phòng mỉm cười thân thiện,
- Quý khách, chúng tôi có dịch vụ dùng trà đêm. Quý khách không phiền chứ ?
- Không!
Diệp Chi cố cười nhưng khóe môi cứ như bất động, nữ tiếp viên mang trà cho khách rồi cũng sớm rời đi.
Cuộc gọi thứ 5, vẫn không liên lạc được. Diệp Chi bực bội vứt máy vào một chỗ. Anh có thể trả thù lúc nào cũng được nhưng không phải lúc này.
Dốc sạch tách trà trong chén, những thứ đáng sợ bắt đầu hiện dần trong trí óc đầy tính tưởng tượng.