Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

643.Sau khi nghe anh nói vậy, Khuynh Thành rất muốn vất thìa đi, từ chối ăn những món ăn trước mặt.

Nói thực lòng, cô căn bản không thể ngờ rằng Thành Trì lại biết nấu ăn.

Cô quen Thành Trì từ bốn năm trước, ba năm trước thì ly hôn, trong thời gian một năm, ấn tượng mà Thành Trì để lại cho cô là một người đàn ông tuyệt đối không bước vào bếp, trên người không hề có chút mùi thức ăn nào cả.

Vì thế Thành Trì nói đây là món do chính tay anh nấu, Khuynh Thành rất lo lắng mình sẽ trúng độc tử vong.

Nụ cười trên môi Thành Trì tan biến dần theo sự do dự của Khuynh Thành, anh nheo mắt lại, không biết là vui hay buồn: "Không ăn?"

Khuynh Thành nghĩ đi nghĩ lại, cho dù Thành Trì có ghét cô thì cũng không tới mức dùng chiêu này để hại cô?

Dù sao đây cũng coi là tấm lòng của anh ta.

"Thực ra tôi cũng không đói lắm... Có điều vẫn phải cám ơn anh." Khuynh Thành cám ơn, cô không rõ trong lòng mình có cảm giác thế nào, dù sao cô cũng từ là người bạn đời hợp pháp của Thành Trì, nhưng thực ra hai người họ... không thân lắm.

Thành Trì khẽ hất cằm, chứng tỏ mình biết rồi, sau đó lại tiếp tục nhìn Khuynh Thành, dùng ánh mắt ép cô phải ăn.

Khuynh Thành đành phải gắng gượng ăn một miếng canh cá dưới ánh nhìn lạnh nhạt nhưng rất có sức uy hiếp của Thành Trì.

Trên thực tế, đôi lông mày nhíu chặt của cô đã đủ biểu đạt tâm trạng phức tạp của cô lúc này, hoàn toàn giống như liều chết xông lên.

Khóe miệng Thành Trì mỉm cười, trong lòng rất hài lòng khi thấy hàng lông mày của Khuynh Thành từ từ giãn ra, ánh mắt ánh lên vẻ bất ngờ, không dám tin.

Nói thực lòng, Khuynh Thành hoàn toàn không ngờ rằng, canh riêu cá sạo lá chanh lại ngon tới vậy.

Thịt cá mềm mại tươi ngon, còn có cả vị thơm thanh mát của chanh, thêm vị chua dịu của cà chua, hòa trộn lại với nhau khiến khoang miệng khô khan của cô lập tức như sống dậy, vị giác cũng vô cũng dễ chịu.

Khuynh Thành thậm chí còn cảm thấy mình có chút tinh thần.

Thành Trì xoa cằm, gương mặt với những đường nét rõ ràng cũng xuất hiện vẻ đắc ý ý tứ: "Xương cá tôi cũng gỡ hết rồi, cứ yên tâm ăn đi."

Đồng tử mắt Khuynh Thành co rút lại, không ngờ rằng Thành Trì lại cẩn thận rút hết xương ra như vậy.

Chỉ một món ăn thôi nhưng đã làm mới hoàn toàn hình tượng vốn có của Thành Trì trong lòng Khuynh Thành.

Trong lòng cô, Thành Trì vẫn luôn giống như lần đầu gặp gỡ, là người đàn ông ngạo mạn với thần sắc vô cùng bực bội và lạnh lùng, cho dù khí chất chín chắn nhưng cũng khiến ấn tượng của Khuynh Thành với anh ta rất tồi tệ.

Đương nhiên, cô cũng biết anh vốn không định cưới mình, tất cả đều là do người lớn yêu cầu, vì thế cũng không thể trách Thành Trì ghét cô.

Bản thân cô cũng rất lạnh nhạt với Thành Trì, hai người họ đều như nhau mà thôi.

Nói ra, cuộc hôn nhân năm xưa căn bản cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà cả hai đều biết rõ, Thành Trì vì muốn làm hài lòng yêu cầu của trưởng bối, cô thì muốn đạt được mục đích của mình.

Nếu như không phải vận mệnh của cô vừa hay phù hợp tâm ý của người nhà họ Thành, cuộc hôn nhân đó đổi thành người khác cũng không có gì khác biết.

Trầm ngâm một lát, Khuynh Thành tiếp tục ăn canh, nhân tiện cũng ăn hết cháo, cháo trong hộp cơm nhìn cũng không có gì đặc biệt nhưng nấu rất sánh quyện và thơm ngon, vô cùng phù hợp với khẩu vị của cô.

Trong quá trình Khuynh Thành ăn cơm, Thành Trình mặt không cảm xúc nhìn cô, ánh mắt vô cùng u ám, cũng không hề nói gì, nhưng lại mang lại sức ép rất lớn đối với Khuynh Thành.

Cho tới khi Khuynh Thành bỏ thìa xuống, Thành Trì mới lên tiếng: "No rồi chứ?"

Khuynh Thành gật đầu.

"Được rồi, hôm nay tới đây, có việc gì thì gọi hộ lý, tôi về đây." Thành Trì vừa nói vừa đứng dậy, động tác mau lẹ thu dọn hộp cơm lại.

Khuynh Thành lặng lẽ thở phào, cuối cùng người đàn ông này cũng đi về, cô thực sự không biết phải đối mặt với anh thế nào, thậm chí có cảm giác mỗi giây mỗi phút đều vô cùng khổ sở.

Hôm nay tiếp xúc thế này khiến Khuynh Thành ngạc nhiên phát hiện ra rằng, Thành Trì quá khác so với ấn tượng của cô về anh trong quá khứ, cô cảm thấy rất khó tiêu hóa.

Vì thế rốt cuộc là cớ làm sao mà cô lại xui xẻo chắn cho Thành Trì một dao? Không có vụ đó thì đã không có việc của ngày hôm nay.

Chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi Khuynh Thành đã vô số lần cảm thấy hối hận.

"Đúng rồi, trước khi cô tỉnh lại tôi đã lưu số vào điện thoại của cô, trước mười giờ tối đều có thể liên hệ cho tôi." Thành Trì hoàn toàn không lắng nghe ý kiến của Khuynh Thành, tự mình nói: "Có điều vì bây giờ cô đang bị thương, cho nên trước khi vết thương của cô lành hẳn, điện thoại của tôi sẽ mở hai tư trên hai tư."

Ý của câu nói này rất rõ ràng, mọi điều anh làm đều là vì cô cứu anh, vì thế anh chỉ là báo ơn mà thôi.

Khuynh Thành trong lòng nghĩ thầm, không ngờ giáo sư Thành lại là người có ơn tất báo như vậy.

Có điều... rốt cuộc ai cho phép anh ta lấy điện thoại của mình? Hơn nữa không phải có mật mã trước khi mở máy sao? Sao anh ta lại biết được?

Thành Trì đứng từ trên cao liếc nhìn ánh mắt ngờ vực của Khuynh Thành, kiên nhẫn giải thích một câu: "Vốn dĩ định liên hệ người nhà cô nhưng không tìm được số điện thoại của ba mẹ cô."

Còn về mật mã mở máy, anh thử đại một lát, ấn vài chỗ thuận tay thế là mở ra.

Khuynh Thành nghẹn lời, lúc này mới nhớ ra việc mình bị thương vẫn chưa thông báo cho người nhà.

Cô vội vàng liếc nhìn xung quanh nhưng bất cẩn đụng vào vết thương ở vai, cô vội vàng xuýt xoa.

Thành Trì liếc nhìn động tác của cô liền bước tới một bước, cầm điện thoại trên bàng đưa cho cô: "Ở đây, đừng cử động."

"Cám ơn." Khuynh Thành cầm điện thoại, quay đầu nhìn Thành Trì, "Tôi lưu số người nhà bằng tên gọi khác, vì thế anh không biết."

Thành Trì nhướng mày không nói gì.

Sau khi gọi điện, Khuynh Thành vội nói: "Ba, con là Thành Thành đây."

"Thành Thành? Sao gọi điện giờ này vậy, con không đi làm sao?"

Khuynh Thành sống ở gần đài truyền hình, cuối tuần mới về nhà, vì thế ba cô không biết việc cô bị thương.

Nhưng vết thương trên vai chắc không thể khỏi ngay được, cô cũng không thể giấu giếm.

"Ba, hôm qua con không cẩn thận bị thương, bây giờ đang nằm viện."

"Sao lại bị thương?" Ba cô lập tức lo lắng, "Bây giờ con đang ở bệnh viện nào? Có nghiêm trọng không? Sao lại bị thương vậy?"

"Ba đừng lo lắng, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nằm nghỉ ngơi vài ngày, con ở..." Khuynh Thành sững lại, bất ngờ nhớ ra mình vẫn không biết đây là bệnh viện nào.

Cô liền liếc nhìn Thành Trì cầu cứu, Thành Trì bèn nói: "Hiệp Hòa."

Khuynh Thành nói với ba mình, ông nói sẽ tới ngay.

Ngắt điện thoại, Khuynh Thành thăm dò: "Giáo sư Thành, thực ra việc tôi bị thương... anh không cần phải lo lắng nữa."

Bước chân đi rời đi của Thành Trì lập tức thu lại, không vui hỏi ngược lại: "Cô cho rằng Thành Trì tôi là loại người bỏ mặc người bị thương vì mình không quan tâm?"

Khuynh Thành sắp xếp lại lời nói, vô cùng thành khẩn: "Thực ra, tôi thực sự không định cứu anh đâu."

Thành Trì nhướng mày, không tin lời Khuynh Thành nói, giọng nói có phần cả giận: "Được rồi, cô không cần cảm thấy áp lực, đợi sau khi vết thương của cô lành lại tôi sẽ mặc kệ cô."

Khuynh Thành nuốt nước miếng, đối mặt với cục diện chồng cũ kiên quyết cho rằng cô cứu anh ta, cô rốt cuộc nên xử lý thế nào...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui