Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Thành Trì nghĩ vậy, ánh mắt liền ngập tràn nụ cười dịu dàng, khiến Khuynh Thành nhất thời ngây người nhìn.

Cô không chỉ một lần nói rằng người đàn ông này đúng là yêu nghiệt, chuyên đi câu hồn phách người khác.

"Vì thế bây giờ em đã biết đó chỉ là hiểu nhầm rồi chứ?" Thành Trì khoác vai Khuynh Thành, dẫn cô đi về phía xe mình.

Khuynh Thành cầu mơ mơ màng màng đi theo anh.

Như thể ở bên cạnh Thành Trì cô sẽ mất đi lí trí, trở nên vô cùng kì quái.

Đặc biệt là việc ngày hôm nay đã dấy lên một hồi chuông cảnh báo với cô, nếu như cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cô cũng lún sâu vào cạm bẫy của Thành Trì, không thể thoát ra được...

Tới nơi, Khuynh Thành cuối cùng mới thu gom lại hết tâm tư của mình, cô nói: "Đã đưa đồ cho anh rồi, tâm ý của ba tôi cũng đã được truyền đạt, tôi về trước đây!"

Nếu như không phải ba cô nhất định bắt cô mang đồ cho Thành Trì, cô chắc chắn sẽ không gặp mặt anh, cũng không xảy ra việc khiến cô sụp đổ của ngày hôm nay.

Thành Trì không để Khuynh Thành đi, anh nói: "Em có muốn nếm thử cơm chiên lạp xưởng ăn với canh cá tuyết nấu sữa tôi làm không?"

Bước chân bước đi cùng Khuynh Thành hơi sững lại.

Vị giác của cô lập tức nhớ lại thời gian nằm viện, hàng ngày Thành Trì đều mang cơm tới cho cô, cô cũng không biết tại sao anh lại nấu ăn ngon tới vậy.

Khuynh Thành bất giác nuốt nước miếng, nghĩ tới những món ngon đó, Khuynh Thành hơi động lòng.

Cô vốn rất thích ăn những món ăn ngon, tuy cô cũng biết nấu ăn nhưng cô lười nấu, phần lớn đều là ăn ở bên ngoài.

Và tài nấu bếp của Thành Trì, sau khi nếm xong chắc cả đời này cô sẽ không quên được.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật.

Thành Trì nhìn thấy sự vùng vẫy của Khuynh Thành, liền dụ dỗ tiếp: "Cá tuyết vận chuyển tự Nhật về qua đường hàng không, rất tươi ngon, em thực sự không muốn nếm thử sao?"

Khuynh Thành: "..." Người đàn ông này thực sự không hành động như lẽ thường.

"Có điều còn cần một chút nguyên liệu khác nữa, em cần phải đi mua với tôi." Thành Trì không đợi Khuynh Thành suy nghĩ, quyết định ngay giúp cô, và ấn cô vào ghế lái phụ.

Khuynh Thành: "... Thực ra thì tôi chưa đồng ý đâu."

Nhưng Thành Trì chắc chắn sẽ không nghe ý kiến của cô.

Trên thực tế, Khuynh Thành rất bị động, mặc dù trong công việc hoặc khi làm những việc quan trọng cô rất chuyên nghiệp nhưng trong cuộc sống cô lại là người khác tản mạn.

Cô không thích kết giao bạn bè, vì cho rằng kết bạn là việc rất phiền phức, cẩn thản cẩn thận đi duy trì bảo vệ, vì thế cô có rất ít bạn, vì chỉ có rất ít người đáng để Khuynh Thành muốn bỏ tâm sức kết giao.

Mỗi bước của Thành Trì đều muốn kéo Khuynh Thành ra khỏi mai rùa của cô, thậm chí còn muốn đẩy cô về phía trước, không có cô cơ hội phản kháng.

Tới siêu thị gần nhà Thành Trì, Khuynh Thành liền cùng anh đi vào siêu thị.

Đây là việc mà một tháng trước, Khuynh Thành không ngờ tới được, cô có thể bình tĩnh cùng Thành Trì đi siêu thị mua đồ? Thật khó lòng tưởng tượng.

"Anh muốn mua gì?" Khuynh Thành tò mò hỏi Thành Trì.

"Em cứ đi theo tôi là được." Thành Trì thuần thục tìm xem mua hàng sau đó đẩy tới bên cô.

Khuynh Thành đứng bên cạnh anh, trong lòng đang dậy sóng.

Thì ra Thành Trì là người rất biết điều phối cuộc sống của bản thân.

Trước đây cô luôn cho rằng Thành Trì là nhân vật đại diện cho câu nói quân tử tránh xa bếp lúc, không nhuốm mùi khói bếp, tất cả đều có người phục vụ, nói không chừng tới cửa siêu thị ở đâu cũng không biết.

Bây giờ cô mới phát hiện ra, nói không chừng anh còn hiểu phải sống ra sao hơn cô.

Thực ra Khuynh Thành nghĩ không sai, đám con cháu nhà giàu chơi bời lêu lổng thì đúng là phần lớn không biết cửa siêu thị ở đâu, cho dù biết thì cũng chỉ vào để mua những thứ đồ cần dùng cho thú vui ban đêm...

Cuộc sống sa hoa đắm chìm trong hoan lạc của những người đó ngập tràn dục vọng, kim tiền, đàn ba, xe sang, rượu ngon... vô cùng sa đọa.

Đó chỉ là một bộ phận mà thôi.

Người giống như Thành Trì đã không còn hứng thú với những thứ đó từ lâu rồi, họ muốn gì chả có? Những thứ thống thường không đáng để họ hứng thú.

Thậm chí tầng lớp con nhà quyền quý như họ còn sống cuộc sống bình thường hơn cả người bình thường.

Nhà họ Thành ngoài thế lực hùng hậu ra còn là danh môn vọng tộc, gia tộc thư hương ở kinh thành, Thành Trì lớn lên trong môi trường đó, trù định anh sẽ có được cuộc sống ưu việt mà người khác không thể có được, đồng thời cũng được sự giáo dục xuất sắc khó lòng tưởng tượng.

Khuynh Thành từng tiếp xúc với một số cậu ấm cô chiêu nhà giàu hoặc con cháu gia đình quyền thế, bởi cô cũng là người bước một chân trong showbiz, từng gặp gỡ rất đủ các kiểu người.

Thành Trì là người rất kín tiếng trong số những người cô quen biết.

Những thứ anh thể hiện ra ngoài chỉ là một góc của tảng băng trôi mà thôi.

Cũng giống như chiếc xe Land Rover của anh, có giá triệu tệ nhưng trong gia đình hào môn, mức giá đó là rất bình thường.

Nhưng Khuynh Thành cũng biết rằng, chiếc xe đó của Thành Trì chỉ mỗi biển xe thôi cũng có giá hàng triệu tệ, thậm chí không phải có tiền là có được.

Người am hiểu chỉ cần nhìn biển xe cũng biết đây là nhân vật không nên đắc tội.

So sánh xong, Khuynh Thành cho rằng Thành Trì trước mắt, có hơi thở cuộc sống sẽ càng dễ gần hơn.

"Em đang ngây người gì vậy?" Thành Trì ngoảnh mặt nhìn thì thấy Khuynh Thành đang ngây người nhìn món đồ gì đó trên quầy hàng.

Khuynh Thành giật mình, má ửng hồng lắc đầu: "Không có gì."

Hai người đi mua sắm trong siêu thị, Khuynh Thành căn bản không hề có tác dụng gì cả, chỉ thấy Thành Trì thuần thục vứt đồ vào trong xe đẩy, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể phán đoán được thực phẩm đó tốt hay xấu.

Khuynh Thành càng nhìn càng thấy giật mình, thậm chí cảm thấy xấu hổ không bằng anh.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng Thành Trì đã lựa chọn đủ các thứ cần thiết, anh hỏi Khuynh Thành: "Em còn muốn mua gì nữa không?"

"Không."

"Vậy đi thanh toán." Thành Trì nói xong liền dẫn Khuynh Thành tới quầy thu ngân.

Sự cố xảy ra trong lúc này, không biết trẻ nhỏ nhà ai ngồi trên xe mua hàng, phía sau còn có một đứa bé nữa ra sức đẩy chạy trong siêu thị, bánh xe xe mua hàng phát ra tiếng ma sát chói tai trên mặt sàn, hai đứa nhỏ không hề biết rằng đây là việc rất nguy hiểm, lại còn cười đùa rất vui vẻ.

Thành Trì và Khuynh Thành vừa bước tới lối đi giữa quầy hàng, hai đứa nhỏ kia cũng lao về phía họ.

Khuynh Thành liếc nhìn thấy xe hàng đang lao về phía mình và đứa nhỏ ngồi trên xe, đối phương lúc này mới phát hiện ra đây là việc nguy hiểm tới nhường nào, sắc mặt lập tức tái mét.

Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng gì thì Thành Trì ở bên cạnh đã nhanh chóng kéo cô ra, che chắn cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui