Vì muốn được người trong Dạ gia để ý tới, Lý Quỳnh bắt Quân Vũ phải học tập khổ luyện.
Cho học tất cả các môn học của lớp nâng cao, hoàn thành ba cấp học dù Quân Vũ vẫn đang là học sinh tiểu học.
Khoảng thời gian đó Quân Vũ bị tress và kiệt sức vì học quá nhiều nhưng vì thương mẹ, muốn được khen nên đã cố gắng không ngừng nghỉ.
Khi Quân Vũ đã đậu top thủ khoa trường danh giá, anh đã ngất suốt ba ngày liền.
Nhưng dù vậy, ánh mắt miệt thị của Dạ gia nhìn mẹ con họ vẫn không thay đổi.
Hơn nữa còn bị ông bà nội đuổi ra khỏi nhà.
Dạ Hành vì có người phụ nữ khác bên ngoài nên cũng không màng gì tới hai mẹ con dù chỉ một chút.
Lý Quỳnh rất ghét Quân Vũ vì anh là con trai của người đã hại đời bà ấy.
Tuy vậy Quân Vũ vẫn rất yêu mẹ mình.
Anh sống trong kí ức những ngày tháng vui vẻ cùng mẹ và xem những ngày khổ cực như chưa từng tồn tại.
Quân Vũ ghét Dạ Hành như cái cách ông ấy tàn nhẫn bỏ rơi hai mẹ con.
Chưa một lần Quân Vũ cảm nhận được tình thương của cha dù là lúc chào đời.
Chỉ có mẹ là kề cạnh ở bên chăm sóc.
Bởi vậy nên bây giờ Dạ gia đối với Quân Vũ không khác gì người dưng.
Nhìn thái độ ngông cuồng của đứa cháu, Dạ Sâm không khỏi thấy ngứa mắt.
Ông ta càng nheo mắt để quan sát kỹ càng hơn từng cử chỉ của Quân Vũ, muốn xem anh sẽ làm gì tiếp theo.
“Lâu rồi không gặp, đứa con hoang vẫn là đứa con hoang, không có một chút lễ nghĩa”
Khóe miệng Quân Vũ hơi cong, anh từ tốn gạt bỏ đầu tàn thuốc, lại đưa lên miệng hút một hơi rồi thổi ra một làn khói thuốc trắng, lúc này mới chịu trả lời.
“ Không ngờ Dạ lão gia vẫn như xưa, vẫn thích ra vẻ làm ông nội người khác quá nhỉ ?”
Bị châm chọc ngược, Dạ Sâm lườm Quân Vũ muốn cháy áo, anh vẫn bình thản hút thuốc.
“Hôm nay Dạ gia đặc biệt mời tôi tới đây chỉ để nói chuyện phiếm thôi à ?”
Đối phương không đáp, Quân Vũ nói tiếp.
“Vậy xem ra là thế rồi.
Xin lỗi nhé, tôi còn nhiều việc phải làm lắm.
Không rảnh ở đây tiếp chuyện với ông.
Nếu buồn chán thì có thể ra chơi với mấy con chó con mèo, đừng phiền tôi”
Dứt lời, Quân Vũ dập điếu thuốc, muốn rời đi nhưng bị Dạ Sâm cản lại.
“Thằng láo toét, mày với mẹ mày đều mất dạy như nhau!”
Dạ Sâm cay độc mắng rủa.
Quân Vũ quay đầu nhìn Dạ Sâm, con ngươi đỏ như máu ghim thẳng vào mắt ông ta, ngay cả những mạch máu trong mắt cũng vì câu nói của Dạ Sâm mà nổi lên rõ ràng.
Dạ Quân Vũ thật sự muốn giết người rồi.
“Ông nội ! Gọi ông một tiếng ông nội vì giữ chữ hiếu.
Nếu ông còn nói lời nào không hay về mẹ tôi, ông sẽ chết khó coi lắm đây”
Dạ Sâm thật sự chọc phải ổ kiến lửa rồi.
Với Quân Vũ, mẹ anh là giới hạn cuối cùng, anh sẽ không cho phép bất kì ai nói xấu mẹ.
Dạ Sâm toát mồ hôi, hoàn toàn bị khí thế đáng sợ của Quân Vũ áp đảo, ông ta nở nụ cười xảo quyệt, giọng cũng nhẹ xuống hẳn.
“ Được rồi được rồi ! Tao nói vậy thôi.
Hôm nay gọi mày tới đây là vì có một chuyện cần mày giúp”
Quân Vũ ngồi xuống ghế, nâng mày nhìn Dạ Sâm.
“Là ?”
“ Hôn nhân của mày dạo này thế nào ?”
Quân Vũ lấy làm ngạc nhiên.
Đột nhiên hỏi về tình trạng hôn nhân là sao chứ.
Quân Vũ nghiêm mặt.
“Đây là chuyện quan trọng ông muốn tôi giúp à ?”
Dạ Sâm lắc đầu đáp.
“Không không.
Ý ta chỉ quan tâm đến cuộc sống của cháu thôi !”
“Ông già, giữa chúng ta không có gì khó nói.
Tôi chưa từng coi ông là người nhà nên hãy nói trực tiếp ra đi.
Đừng làm mất thời gian của tôi”
Dạ Sâm trầm mặc hồi lâu mới nói.
“Tao muốn mày cưới thêm vợ.
Là thiên kim của Trần gia Trần Ái Tuyết”
Ánh mắt Dạ Sâm nhìn Quân Vũ như dò xét.
“Ông giỡn mặt với tôi phải không?”
Quân Vũ đứng phắt dậy nói lớn.
Không còn để ý phải kính trên dường dưới, thật sự bị chọc tức rồi.
“NGỒI XUỐNG!”
Dạ Sâm quát lớn, thái độ thay đổi khác hẳn ban nãy khiến Quân Vũ ngạc nhiên.
Tuy bất mãn với ý kiến nhưng tạm thời phải nuốt cơn tức mà nghe theo lời Dạ Sâm.
“Hôn nhân của mày chắc cũng không thuận lợi gì kể từ chuyện đó nhỉ ? Trần thị là tập đoàn cũng đứng nhất nhì ở thành phố này.
Con gái ông ta vừa hay đã để ý mày từ lâu.
Nếu làm thông gia đương nhiên Thiên Vũ sẽ có lợi”
Quân Vũ cười lạnh.
“Là Thiên Vũ có lợi hay ông có lợi ?”
Dạ Sâm trợn mắt, một mực quả quyết.
“ Tao cũng chỉ muốn tốt cho mày.
Mày không có quyền lựa chọn”
Giờ đây Quân Vũ không giữ được bình tĩnh nữa.
Nói cái gì muốn tốt cho anh.
Thật ra tất cả đều có lợi cho ông ta.
Nếu việc kết hôn để giúp Thiên Vũ lớn mạnh thì Quân Vũ vốn không cần.
Cho đến hiện tại chẳng phải tập đoàn Thiên Vũ vẫn đang rất lớn mạnh hay sao ?
Quân Vũ đối mặt với Dạ sâm, nhất quyết theo ý mình.
“Ông thích thì tự đi mà cưới”