Vợ Ơi Về Nhà Thôi!


Từng lời nói của Khả Ái vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí An Nhiên.
Khả Ái nhắc lại chuyện cũ vì muốn để An Nhiên biết rằng người Quân Vũ thích đầu tiên là Khả Ái, còn An Nhiên chỉ là thế thân, người đến sau vốn không thay thế được vị trí của người đến trước.
An Nhiên hiểu Khả Ái mong đợi điều gì, cũng biết rằng sự lo lắng của ả lớn đến mức nào.

Muốn cắt đứt với Quân Vũ lắm nhưng không cách nào thoát khỏi sự khống chế của Quân Vũ.
Muốn nói với Khả Ái rằng đừng kì vọng vào cuộc hôn nhân này, hãy lấy người khác đi vì trước sau cô cũng sẽ giết Quân Vũ vì mối thù giết gia đình.

Nhưng phải nói như thế nào khi Khả Ái đang hy vọng vào tình yêu này đây, nếu chẳng may lại bị Khả Ái suy nghĩ ngược lại rằng cô có ý chia rẽ cũng nên.
Trầm mặc một lát, An Nhiên vẫn quyết định lựa lời để nói.
“Ngoài kia còn biết bao nhiêu người tốt hơn Dạ Quân Vũ, cậu không suy nghĩ lại sao ?”
Khả Ái thu tay, trong lòng có chút không vui, cũng không đáp lại lời của An Nhiên.
“Thôi chuyện này sẽ nói sau.

Chúng ta tiếp tục luyện tập thôi”
“Ừm !”
Khả Ái đỡ lấy An Nhiên, cô bước đến đâu ả đi tới đó.


Khả Ái cố tình đi sát mép hồ bơi để An Nhiên bị dồn vào trong theo bước ả đi.
Khi thời điểm thích hợp đến, Khả Ái giả vờ vấp té, dùng lực kéo An Nhiên ngã về phía hồ bơi.

Khả Ái nhanh như chớp xoay gót chân né sang một bên khiến An Nhiên không có điểm tựa mà lao thẳng xuống hồ, bên tai Khả Ái vang lên tiếng la thất thanh “A” một tiếng, quay đầu liền thấy An Nhiên nằm gọn dưới nước đang dùng sức để chồi lên.
Khả Ái trên bờ ngồi xổm bên mép hồ, tỏ vẻ lo lắng vì bạn, đưa tay về hướng An Nhiên, giấu đi niềm vui hiện lên trong mắt, ả hối thúc.
“Nắm lấy tay tớ đi An Nhiên, nhanh lên”
An Nhiên còn đang hoảng loạn dưới hồ, nước vào tai làm cô không nghe được Khả Ái nói gì ngoài tiếng ù ù.
An Nhiên nhìn về phía Khả Ái, đo lường khoảng cách.

Sau đó hít một hơi thật sau rồi lặn xuống đáy hồ.
Hai chân duỗi thẳng, hai tay dang rộng, kết hợp với hơi thở ổn định để di chuyển nhịp nhàng trong nước.

Cũng may An Nhiên không bỏ sót bữa học bơi nào.

Về cơ bản thì cũng biết bơi một chút, nếu không bây giờ cũng không tự cứu lấy mình.
Khả Ái trên bờ nhìn bóng của An Nhiên đang lướt đi dưới đáy hồ phần nào cũng đoán được.
“Có chuyện gì vậy ? Phu nhân ???”
Tống Vĩ Hàn đột nhiên xuất hiện sau lưng Khả Ái khiến ả giật mình.

Ả quay đầu nhìn Vĩ Hàn, hai mắt ngấn lệ.
“An Nhiên...An Nhiên cậu ấy...”
Tống Vĩ Hàn chưa nghe hết câu sốt ruột nhảy xuống hồ tìm An Nhiên.

Còn chưa kịp nhảy thì có một bàn tay từ dưới nước vươn lên vịn lấy bờ hồ.
Tống Vĩ Hàn nắm lấy bàn tay ấy, dùng lực kéo An Nhiên từ dưới hồ lên.

Cả người cô ướt sũng, thở gấp gáp vì thiếu ô-xi, đầu óc còn đang quay cuồng.
“Cậu có sao không An Nhiên, trả lời mình đi”
Khả Ái vỗ hai bên má An Nhiên, nhờ vậy mà cô mới định thần lại được.
“Hộc...t...tớ không sao, tớ muốn nghỉ ngơi”

“Để tôi đưa thiếu phu nhân về”
Dứt lời, Tống Vĩ Hàn dìu An Nhiên về phòng, Khả Ái đi theo sau.
Buổi tối sau khi nghe Tống Vĩ Hàn báo cáo, sắc mặt Quân Vũ trở nên trầm trọng.

Khả Ái cũng vì chuyện này mà bị gọi đến.
“Cô nói đi, tôi cần lời giải thích”
Quân Vũ ngồi vào bàn làm việc quay lưng với Khả Ái.
Châm điếu xì gà đưa lên miệng hút, được một hơi thì dập tắt.

Mùi vị của điếu xì gà này khó nuốt, xem ra vẫn là thuốc lá ngày thường hay dùng vẫn tốt hơn.
Khả Ái vốn không sợ lại còn dửng dưng rót một ly trà nóng mang đến đặt trên bàn làm việc, thuận tiện đứng sau Quân Vũ bóp vai cho anh.
“Chuyện cũng không có gì quan trọng, chỉ là em vấp té, An Nhiên vì đỡ cho em mà rơi xuống nước.

Chẳng phải An Nhiên vẫn còn lành lặn sao ?”
“Lành lặn ? Ha !”
Lời của Khả Ái khiến Quân Vũ thấy vô lí đến buồn cười.
“Vậy khác nào nói An Nhiên không lành lặn mới có chuyện để bàn ?”
Khả Ái chợt khựng, liền chối.
“Nào có.

Em là người như thế nào chẳng phải anh là người hiểu rõ nhất sao”

Quân Vũ lạnh lùng hất mạnh tay Khả Ái, xoay ghế lại đối diện với ả.
Vì biết sẽ bị gọi đến nên Khả Ái cố tình mặc quần áo phong phanh.

Một chiếc đầm ngủ hai dây ngắn vừa đủ, để lộ cặp xương quai xanh cùng làn da trắng nõn nà.

Mái tóc buông xõa càng làm tăng thêm nét quyến rũ.
Nói thế nào thì Quân Vũ cũng là nam nhân.

Đã là nam nhân thì sao có thể chối từ được sức hút mãnh liệt như vậy.
Nhưng Khả Ái cũng chỉ thu về được ánh mắt khinh thường của Quân Vũ mà thôi, anh không quan tâm lắm thì phải, hay do Khả Ái chưa đủ quyến rũ với anh ?
Quân Vũ nhìn ả như nhìn một kẻ vô vị.
“Đừng giở trò ở Túc Bảo, chơi với lửa coi chừng phỏng tay”
Khả Ái cười phá lên, sau đó lại hơi nhíu mày, làm ra biểu cảm sợ sệt.
“Ai da, lời nói khó nghe quá nha.

Nhưng mà anh nghĩ em sẽ sợ sao ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận