An Nhiên mím môi, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Một chữ cũng không muốn nói.
Nếu trả lời một lần, anh ta sẽ châm chọc một lần.
Cứ để Quân Vũ nói chán rồi sẽ đi.
Quân Vũ biết An Nhiên không muốn nói chuyện với mình.
Nhưng rồi sao, cạy miệng cô ấy ra và bắt trả lời ? Không ! Dù sao cũng là nam tử hán đại trượng phu, việc khó coi như vậy anh không làm.
Nếu hành động không được thì dùng lời nói để kích thích vậy.
“Có vẻ như cô đã gặp Diệp Khả Ái rồi ? Vui không ? Phần thưởng cho cô đấy !”
“...”
“Hôm qua tôi đã gọi cô ta tới hỏi việc một chút”
An Nhiên hai mắt mở to.
Trong đầu nhớ đến lúc Lạc Lạc bị Quân Vũ xử phạt.
Nghĩ rằng Quân Vũ cũng làm vậy với Khả Ái, tâm trạng An Nhiên đúng là có chút thay đổi.
“Anh làm gì Khả Ái rồi ?”
Khóe môi Quân Vũ khẽ cong.
“Không làm gì.
Sao nào ? chịu nói rồi ?”
An Nhiên im lặng không đáp.
Ngoảnh mặt đi.
Cái gì mà chịu nói.
Chẳng qua không muốn nói thôi.
Đồng hồ vẫn tích tắc, thời gian vẫn chầm chậm trôi.
Quân Vũ không nói gì, An Nhiên cũng yên lặng.
Không khí trong phòng cũng trở nên ngột ngạt.
Bên tai An Nhiên truyền đến âm thanh lạnh lẽo.
“Người bạn của cô, sắp ở lại đây lâu rồi, có thấy vui không ?”
Nghe vậy An Nhiên nhớ đến chuyện kết hôn giữa Quân Vũ và Khả Ái.
Cô muốn hỏi quan hệ của hai người là gì, thật sự là như những gì cô được nghe, được biết hay không.
Nhưng nghĩ lại bản thân có quyền gì mà hỏi chứ.
Đến tư cách cũng không có.
“Tôi có nghe Khả Ái nói hai người sẽ kết hôn.
Vậy thì tốt quá, tôi thành tâm chúc phúc”
Đối với thái độ dửng dưng như không có gì của An Nhiên, Quân Vũ cứ nghĩ cô sẽ xù lông nhưng không ngờ lại còn vui vẻ chúc phúc.
Cũng đúng, cũng không còn là gì của nhau nữa đâu.
Hiên tại An Nhiên bị giam cầm nên Quân Vũ luôn thấy cô trong tầm mắt, nếu không An Nhiên cũng không hề tự nguyện ở lại.
Là do bản thân hi vọng sai chỗ.
Nhất thời quên mất trong trái tim An Nhiên đã không còn chỗ cho anh nữa rồi.
Giữa hai người chỉ còn lại một tờ giấy ly hôn nữa là mối quan hệ vợ chồng này sẽ chấm dứt.
“Cô mong chờ đến như vậy sao ?”
“Phải.
Tôi còn mong chờ cái ngày anh chết đi ngay trước mắt tôi hơn”
An Nhiên biết mình tạm thời không thể ra tay với Quân Vũ do thể lực chênh lệch, thân của anh rất nhanh.
Vả lại, cô cũng không muốn kết thúc cuộc đời mình sau khi giết chết Quân Vũ, không đáng.
Nhưng những gì An Nhiên đã nói, nhất định sẽ làm được.
Quân Vũ cười như thể điều cô nói sớm muộn gì cũng xảy ra.
An Nhiên không hiểu cho lắm cũng thôi không hỏi.
“Ha, đúng là độc mồm độc miệng, phải phạt !”
Quân Vũ đứng dậy từng bước đi đến bên cạnh An Nhiên.
Anh bóp cằm An Nhiên cưỡng ép cô phải quay đầu nhìn mình.
Đặt môi mình lên môi cô, mạnh bạo hút hết mật ngọt.
An Nhiên vùng vẫy, hai tay chống lên ngực Quân Vũ đẩy anh ra nhưng đến khi sức cùng lực kiệt cũng không xê dịch được gì còn bị anh giữ chặt hai tay đặt lên đỉnh đầu.
Đến khi Quân Vũ tiến sâu vào trong hơn, An Nhiên thừa cơ cắn vào môi anh, mùi máu tanh xộc lên mũi, hòa quyện cùng nụ hôn.
Nhưng cho dù vậy Quân Vũ vẫn không buông cô ra.
Cứ thế cả hai người giằng co một hồi đến khi An Nhiên gần như không thể hô hấp được nữa thì Quân Vũ mới chịu buông.
Quân Vũ vẫn bình tĩnh và kiêu ngạo sau nụ hôn ấy.
An Nhiên hận Quân Vũ , hận đến chết.
Nhưng sao lòng cô lại đau như vậy.
Quân Vũ và Khả Ái cưới nhau là chuyện tốt nhưng sao trái tim An Nhiên lại quặn thắt.
Hễ bị dày vò, nỗi hận trong lòng An Nhiên lại càng lớn.
Vốn tự dặn lòng đoạn tình cảm này không thể tồn tại, phải đè nén xuống.
Sau khi Dạ Quân Vũ và Diệp Khả Ái kết hôn, nếu cứ dây dưa mãi thì sẽ bị xem là kẻ phá hoại gia đình người khác.
An Nhiên phải đối mặt với câu ‘vợ cũ’, ánh mắt dèm pha của mọi người.
Hốc mắt An Nhiên đỏ hoe, dặn bản thân không được khóc, phải kiềm chế, phải tuyệt tình và không được yếu đuối trước kẻ thù, cô không cho phép.
Rất lâu trước đây, An Nhiên từng nhiều lần mơ mộng về cuộc sống sau này.
Cuộc sống rải đầy hoa hồng và không gai nhọn nhưng giờ thì hoàn cảnh lại trái ngược với những gì cô mơ tưởng.
“Tôi qua đây chỉ để nhắc nhở cô, sắp tới tôi sẽ đi công tác vài ngày.
Nếu muốn bạn thân của cô chết thì cứ việc trốn”
An Nhiên thắc mắc, vì sao phải tốn công sức đến đây để nhắc nhở cô điều này chứ ? Chẳng phải có cách khác còn nhanh hơn sao.
An Nhiên buột miệng hỏi.
“Vì sao không giam cầm tôi lại nữa ?”
“Tôi muốn con chim hoàng yến tôi nuôi được tự do nhưng trong lòng nó vẫn phải khuất phục tôi.
Dù không bị giam cầm, nó vẫn phải sợ và nhớ đến tôi.
Chẳng phải như vậy rất thú vị sao ?”
Lấy tính mạng Khả Ái để kìm hãm cô, thật không phục!
“Đồ bỉ ổi!”