11 giờ sáng Luân Đôn, đã là 6 giờ ở bên thành phố X này.
Lúc người ở Luân Đôn đang đắm chìm trong ánh nắng gắt, thì bên này chỗ nào cũng dần xẩm tối.
Bước vào tháng mùa hè, trời cũng có chút tối nhanh, nắng chiều cũng không lưu lại trên bầu trời được lâu.
Bóng tối tầng tầng đã dần phủ lên.
Diệp Thành từ bên trong một nhà hàng sang trọng đi ra, Hoàng Hiếu nhanh chân đi theo phía sau.
Sắc mặt của Diệp Thành hơi đỏ lên, hẳn là do anh uống nhiều rượu.
Hoàng Hiếu ở phía sau dìu anh, "Diệp tổng, khô g say chứ?"
" Không sao." Diệp Thành lắc lắc đầu, gió lành lạnh của buổi tối làm anh tỉnh táo lên một chút, "tôi uống không nhiều lắm, chưa có say."
Hoàng Hiếu không nói chuyện.
Diệp tổng hôm nay hẹn chỗ thân quen bên cục thuế vụ cùng ăn bữa cơm, nói là liên lạc tình cảm, thật ra vẫn là vì chuyện thời gian này đả thông quan hệ.
Ban nãy, mức độ vui vẻ nói chuyện vag ăn uống no say mà nói, Hoàng Hiếu cảm thấy, vụ thuế của Diệp thị, hẳn sẽ không kéo dài, rất nhanh sẽ có thể giải quyết thuận lợi.
Nhưng mà chính là Diệp tổng ở đây hình như cố tình uống nhiều.
"Tôi uống rượu rồi, không thể lái xe, cậu lái." Diệp Thành nhắm mắt lại ném chìa khóa cho Hoàng Hiếu, để Hoàng Hiếu ngồi vào ghế lái, mình vào ghế sau, mệt mỏi dựa người vào ghế sau, đầu óc anh lúc này trở nên hỗn loạn.
Hoàng Hiếu một đường lái xe đến biệt thự lớn Diệp gia.
Anh đỡ Diệp Thành đã lâm vào ngủ mê man, từ trên người Diệp Thành móc ra chìa khóa, rồi đưa Diệp Thành lên lầu, đỡ Diệp Thành nằm xuống giường đâu đấy.
Đưng lên, mồ hôi cũng đầy đầu.
Hầy, mệt chết rồi.
Diệp tổng này, thật không hổ là người luyện võ, thân thể cường tráng lại khỏe mạnh thế này.
Thật đủ nặng.
Hoàng Hiếu thấy Diệp Thành cứ thế mà ngủ vật vã trên giường, có chút lo lắng, khẽ lay Diệp Thành.
"Diệp tổng, tôi đi mua cho anh ít canh giải rượu nhé."
Diệp Thành mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ cảm thấy trong cổ họng khô khốc gay gắt, anh kéo giọng, "không cần, cậu về đi."
Hoàng Hiếu do dự, "nếu không tôi gọi người tới, để bọn họ giúp anh.''
"Không cần ai hết." Diệp Thành bán mở mắt, nói, "tự tôi có thể làm, cậu về trước đi."
Diệp Thành đã lên tiếng, Hoàng Hiếu cũng không cách nào ở lại lâu, gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Diệp Thàn lúc này mới thả lỏng xuống một hơi.
Trong căn phòng tối đen, anh chỉ có thể nghe thấy thanh âm tiếng thở nặng nề của chính mình.
Cửa sổ hở là một khoảng cách nhỏ, từng đợt gió hơi lành lạnh thổi vào.
Thật làm người ta thấy run.
Diệp Thành lao lực từ trên giường ngồi bật dậy, bên tai chỉ có tiếng hiu quạnh của đồng hồ tích tắc.
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng anh có môt loại cảm giác triệt để ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Anh lúc này, thật sự thấy cô độc.
Rượu cồn làm đầu óc anh đau như búa bổ, nhưng anh cũng không biết làm sao, cứ vậy không chút ý thức nào đi tới bên cạnh tủ rượu, tiện tay lấy ra mấy bình rượu đắt tiền, mở nắp, rót vào trong cổ họng.
Anh chính là muốn uống cho đã.
Một tay khác của Diêp Thành cầm điện thoại của mình, anh nhìn đi nhìn lại hai chữ Từ Lạc gửi cho anh, giống như một bảo bối có thể mang đến cứu rỗi.
Anh mở giao diện quay số ra, ngón tay còn chưa ấn xuống, lại ném điện thoại qua một bên.
Anh muốn nói chuyện với Từ Lạc, nhưng anh lại do dự không dám gọi điện thoại qua cho cô.
Diệp Thành tùy ý đặt bình rượu trên bàn, ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy đồ vật trên tủ.
Một đống lớn phía trước, toàn là các loại quà cáp người khác biếu tặng, nào là đồng hồ cao cấp, rượu thuốc thượng hạng, các đồ xa xỉ, nước hoa nam....
Nhưng thứ chân chính hấp dẫn lực chú ý của Diệp Thành, chính là một chiếc hộp nhỏ màu vàng đã tích bụi đặt ở phía sau.
Hai tay anh run run lấy cái hộp kia ra, nương dưới ánh trăng treo bên ngoài mờ mờ mà phủi đi lớp bụi bặm bám vào kia.
Từ từ mở cái hộp ra, một chiếc nhẫn ở dưới ánh sáng của trăng non, yếu ớt mà lóe ra một ánh sáng ảm đạm.
Đây có là năm nào đó, Từ Lạc tặng cho anh nhân dịp sinh nhật của anh.
Trong cái hộp còn có một tấm thiệp nho nhỏ, Diệp Thành nhìn kỹ, là bút tích của Từ Lạc.
Nét chữ trên thiệp vô cùng tròn trịa, trên này có viết, chiếc nhẫn này là cô đích thân thiết kế bản vẽ, mời một thợ kỹ thuật truyền thống tạo ra, cuối tấm thiệp, Từ Lạc ngoại trừ viết 6 chữ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, còn có thêm 3 chữ.
Em Yêu Anh.
Cách quá lâu, nét mực cũng đã hơi mờ.
3 chữ em yêu anh, màu cũng sắp phai, không còn.
Đầu óc Diệp Thành bắt đầu xoay chuyển, anh càng không thể không ngừng nhớ lại, nhớ tới năm đó, lúc Từ Lạc một mình đưa cho anh cái hộp nhỏ này, bảo anh mở ra xem.
Mà anh, đối với món quà nhỏ này, đặc biệt khinh thường, căn bản chẳng thèm quan tâm, tiện tay, đặt luôn trên giá đồ linh tinh này.
Mấy ngày sau đó, Từ Lạc dường như mỗi ngày đều chờ đợi gì đó, đều lén lút đánh giá gì đó.
Hồi đó, Diệp Thành đại ngu ngốc không nhận ra, nhưng lúc này, đã chân chính hiểu ra.
Cô chính là mong đợi, chiếc nhẫn kia xuất hiện trên ngón tay của Diệp Thành, mong đợi, Diệp Thành phát hiện ba chữ, "em yêu anh" cô viết trong thiệp cho anh.
Diệp Thành cầm chiếc nhẫn lạnh như băng kia, lập tức cả trái tim đều đau thắt lại.
Anh đã từng có rất nhiều, rất nhiều tình yêu của Từ Lạc, tất cả quan tâm yêu thương và chăm sóc từ cô, đều là giành cho anh.
Tình yêu này quá sâu, sâu đến mức Diệp Thành đã không thể phát hiện, ngược lại còn tiện tay, lãng phí, vứt bỏ tình yêu và sự quan tâm đó, quăng đi mà một chút cũng không thấy đau lòng thấy tiếc nuối.
Anh cứ vậy mà tiện tay liệng món quà của Từ Lạc chuẩn bị rất lâu rất lâu vào trong xó xỉnh của giá đồ linh tinh kia, cũng không thèm nhìn đến một cái.
Tùy ý mà để nó bị bám bụi, cô quạnh theo thời gian trên cái giá đồ này.
Hiện tại, thì hay rồi, đã muộn màng để cho anh hiểu ra, tình yêu giống như tất cả mọi vật, đều sẽ không là vô hạn.
Chỉ có giảm, không hề tăng, nó sẽ ngày một kiệt quệ, nếu chúng ta không biết vun đắp.
Diệp Thành nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của anh, ngón tay kia run rẩy mà đưa đến bên môi, anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn một cái, trong tim đau thắt khó chịu, đồ anh từng đã vứt bỏ, hiện tại điên cuồng mà muốn tìm lại, muốn lấy về.
Có lẽ hiện tại, Vũ Minh Thiên kia đã gặp được Từ Lạc rồi đi, hai người bọn họ đang cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp buổi sáng ở Luân Đôn, trong lòng Diệp Thành tự ngược mà nghĩ.
Thế nhưng, còn anh thì sao, anh lúc này, chỉ có thể lưu lạc trong căn phòng hiu quạnh này, vắng lặng uống rượu một mình, chỉ để làm tê liệt thần kinh của bản thân, dùng chiếc nhẫn mà ngay người thiết kế ra nó cũng đã quên, để điên cuống mà nhớ nhung hơi thở của người đó.
Phải!!!
Anh nhớ cô.
Thật sự nhớ đến phát điên....
.