Từ Lạc đưa ra một yêu cầu như vậy, Diệp Thành sao có thể từ chối, anh mừng rỡ trong lòng, ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc.
Nhưng khoảng cách vẫn xa chút.
Từ Lạc khẽ nhíu mày, "anh ngồi xa thế làm gì?"
"Anh sợ ngồi gần, quấy rầy em nói chuyện với mẹ." Diệp Thành giải thích.
ngôn tình hài
"Qua đây ngồi gần em cơ mà." Từ Lạc đưa tay chỉ khoảng đất trống bên cạnh cô.
Diệp Thành vội vàng dịch chỗ qua.
Hai người họ ngồi như vậy một lát trầm mặc, mãi lâu, Từ Lạc bỗng ngồi dịch qua chỗ Diệp Thành, nói: "Diệp Thành, anh vươn tay ra."
Diệp Thành nghe cô yêu cầu, có chút khó hiểu, nhưng vẫn đưa cánh tay ra.
Từ Lạc mím môi, ôm con trai bất giác chui vào ngực anh: "em mệt mỏi quá, để em dựa một lát."
Cả người Diệp Thành chấn động, vui mừng khôn xiết từ trong lòng vọt thẳng lên trên.
Lần thứ hai rồi!
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt trong ngực mình, nhìn đường cong gò má dịu dàng của cô, lại nhìn con trai nhỏ bé trong ngực của cô, trong lòng mềm nhũn, giống như được thứ gì đó lấp đầy.
"Ngoan," Diệp Thành đưa tay cưng chiều xoa xoa đầu Từ Lạc: "em muốn dựa bao lâu, thì cứ dựa bấy lâu."
Từ Lạc hứ một tiếng: "miệng ngọt như vậy, không có giống anh."
Diệp Thành cười cười, nhìn mộ bia đen bóng bên cạnh Từ Lạc, hồi lâu, trong đôi mắt bỗng nhiễm một tia cảm xúc phức tạp, chậm rãi nói: "xin lỗi!"
"Gì cơ?"
"Anh nói...xin lỗi." Giọng Diệp Thành mang theo đầy trịnh trọng, "trước đây làm nhiều chuyện sai trái, khiến em tổn thương sâu đến như vậy, anh xin lỗi em."
Từ Lạc muốn nói chuyện với anh, nhưng lời vừa đến miệng lại cảm thấy không nói ra được gì, nên cô dứt khoát giữ yên lặng.
Diệp Thành nghe tiếng lá cây bay xào xạc như sóng biển, liền nói: "Trước kia, anh luôn cảm thấy em mãi mãi cũng sẽ không rời đi, mãi mãi ở lại bên cạnh anh, anh coi như là bị em chiều hư, còn làm tổn thương em nhiều lần như vậy.
Đến lúc đánh mất em rồi, anh mới nhận ra, anh không có cách nào chấp nhận được việc không có em ở bên cạnh anh, dù là một ngày cũng không được..."
Diệp Thành cúi đầu, ở trên khuôn mặt của Từ Lạc nhẹ nhàng hôn một cái: "Anh thấy em đi cùng người đàn ông khác, trong lòng anh rất khó chịu, chỉ muốn ngay lập tức kéo em về, cột chặt bên cạnh anh, để em không đi đâu được nữa, để em chỉ được nhìn một mình anh, chỉ nghĩ đến mỗi anh thôi.
Lúc nhìn em nấu cơm cho người khác, anh thật sự rất ghen tị, đừng nói là trong lòng anh muốn ăn cơm em nấu đến mức nào, cho dù là tốn vài chục vạn để đổi lấy một món ăn em nấu, anh cũng nguyện ý, em biết không?"
Từ Lạc nghe Diệp Thành kể lể, trốn trong lồng ngực vững trãi của anh, cảm thấy ấm áp.
"Lạc Lạc à, hôm trước anh đã mua lại từ chỗ chị Thu Lan tất cả đồ em tặng cho anh, chị ấy đúng là gian thương hơn cả anh, lấy của anh gần 2 triệu tệ mang đi.
Nhưng mà anh không tiếc chút nào, còn cảm thấy may mắn vì nhưng thứ em tặng, anh lấy lại được, những đồ vật đó là chính tay em chọn cho anh, nếu mà mất đi một món nào, anh sẽ đau lòng vô cùng."
Từ Lạc ở trong ngực Diệp Thành, bỗng bật cười, ngước đôi mắt lên nhìn anh: "Anh nói chị Thu Lan lấy 2 triệu tiền bán đồ cho anh....nhưng mà chị ấy lại chuyện số tiền ấy vào tài khoản cho em đó.
Còn nói là mẹ nuôi tặng cho Lạc Thiên để mua quà vặt, em còn chưa biết nên làm sao cho được này."
Diệp Thành khẽ cau mày, rồi cười xòa, "xem ra, vẫn là anh nên cảm ơn chị ấy."
Gió buổi tối hiu hiu lành lạnh, Từ Lạc thoải mái dựa vào lồng ngực Diệp Thành, cảm nhận nhiệu độ nóng ấm của anh mang lại, nói: "thật ra, em vẫn rất may mắn đó chứ? Nói là cô đơn, nhưng thật ra cả một quãng đường dài phải đi, em có rất nhiều người ở bên cạnh, Lộ Hà, bác sĩ Lương, chị Thu Lan, còn có mấy em gái nhân viên ở quán...Họ là những người vô cùng tốt, luôn luôn đi cùng em.
Còn anh trước kia tra nam đến mức em chỉ muốn dùng dao đâm chết anh, nhưng mà bây giờ anh....ừm.."
Diệp Thành nghe cô không nói ra lời, tai cô cũng bất giác ửng lên hồng hồng.
Anh buồn cười nhéo nhéo tai cô một cái: "anh dạo này biểu hiện có tốt không?"
"Rất tốt," Từ Lạc mỉm cười gật gật đầu.
"Tốt hơn trước kia, rất nhiều rất nhiều.
Ít nhất thì anh không có lãnh đạm vô tình, không có tùy hứng bá đạo, không có kiêu ngạo ích kỷ nữa, những cái đó, em đều cảm nhận đều thấy được hết."
"Vẫn chưa đủ," Diệp Thành hôn lên tóc cô một cái, "còn lâu mới đủ.
Anh vẫn muốn đối tốt với em nhiều hơn, còn muốn cưng chiều hai mẹ con em và tiểu Thiên mỗi ngày đều giống như trong hũ mật, anh muốn đem mọi thứ tốt nhất cho hai người, bảo bối à, anh muốn cho em một gia đình ấm áp nhất, yên tâm nhất."
Từ Lạc ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng kia nhìn thẳng vào Diệp Thành.
Diệp Thành cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Không như dường như làm nền không tệ....hôn môi em?"
Từ Lạc không nói, chỉ từ từ ghé tới.
Diệp Thành cúi đầu thấp, trực tiếp chiếm lấy đôi môi của Từ Lạc.
Hai vợ chồng trong trời tối hơi lạnh hôn môi ngọt ngào.
Môi lưỡi Diệp Thành bá đạo xâm chiếm Từ Lạc, anh một tay nâng ót Từ Lạc, bá chiếm chặt chẽ lấy cô, hồi lâu bọn họ mới tách ra, trán vẫn tựa vào nhau.
"Lạc Lạc, em và con, anh muốn bảo vệ cả đời.
Anh có thể để mọi người, để thời gian, đến chứng kiến lời hứa của anh, thật đó."
Từ Lạc khẽ ừ một tiếng.
"Cho nên....em có thể đồng ý," ngữ khí Diệp Thành mang theo chút ý cười, nhưng bên trong lại là trịnh trọng xen lẫn sự mong chờ vô biên, "cho anh cơ hội....hoặc là cho anh thêm hi vọng không? Nhé?"
Từ Lạc hít sâu một hơi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên rất nhiều rất nhiều hình ảnh của mẹ cô.
Hình ảnh cuối cùng, là nụ cười và câu nói dịu dàng cuối cùng của bà lúc còn sống nói với cô: "Lạc Lạc, nếu con tìm được người con thật sự thích, nhất định phải.......nhất định phải dùng sức nắm lấy.
Mẹ đi trước, mẹ tin, nhất định sẽ có người đi cùng con đến hết quãng đời còn lại."
Người đó....sẽ là Diệp Thành sao?
Từ Lạc im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Diệp Thành tưởng cô đã sắp ngủ, cô mới chầm chậm mở miệng nói: "Vậy thì chúng ta......bắt đầu yêu lại từ đầu như một đôi tình nhân tiêu chuẩn, thử xem?"
Diệp Thành giống như bị thôi miên, cả người ngây ngẩn, không nhúc nhích.
Hồi lâu, anh mới khôi phục lại, âm thanh run rẩy, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu khẽ run: "Được....
được, cám ơn em, Lạc Lạc, cám ơn em, vợ của anh...cám ơn em..."
Trong tim anh như òa khóc vì hạnh phúc.
Tình nhân tiêu chuẩn, nói cách khác, Từ Lạc đã sẵn sàng mở lòng lại với anh.
Chỉ là vẫn cần khảo nghiêm thêm một chút xíu thời gian nữa thôi.
Anh dày vò lâu như vậy, chờ mong lâu như vậy, nhung nhớ da diết lâu như vậy, rốt cuộc cuối cùng con đường truy thê cũng có thể thấy được ánh sáng của rạng đông thắng lợi ở trước mắt.
Diệp Thành kích động đến nhiệt huyết sôi trào, trong đôi mắt toàn là tia sáng hạnh phúc: "Cái đó, Lạc Lạc à, cho dù em khảo nghiệm anh, anh cũng không sợ.
Anh sau này nhất định sẽ làm một bạn trai tiêu chuẩn nhất, thật yêu thương em, nhất định khiến em cam tâm tình nguyện yêu anh còn hơn bây giờ nữa, được không?"
Từ Lạc hơi nhu hòa nhìn anh, đôi con ngươi kia lấp lánh câu người: "Vậy thì....hôn môi em nữa sao?"
Cô vừa dứt lời, một nụ hôn đầy yêu thương nồng nhiệt của Diệp Thành vội rơi xuống môi Từ Lạc.
Hai người ở trước bia mộ của mẹ nói với nhau rất nhiều chuyện, mãi đến khi Từ Lạc nhớ tới thời gian, cô mới đứng dậy.
Diệp Thành lại được một phen ân cần đúng phong độ bạn trai, theo trước nhìn sau, bảo vệ cho hai bảo bối nhà anh đi ra khỏi nghĩa trang.
Trước bia mộ của mẹ Từ Lạc, bó hoa cúc trắng bị gió thổi bay, cánh hoa cái thì theo không trung bay lên, cái lại lưu luyến rơi xuống đậu đầy trên mặt đất.
Cả nghĩa trang lại trống vắng, yên tĩnh đến bình yên như cũ.
Lá cây kêu xào xạc, dường như chỉ có một cơn gió đến....
.