Đại sảnh bệnh viện.
Cả đám người với một mảnh xôn xao, la hét ầm ĩ.
Dượng của Từ Lạc lúc này mặc một cái áo bông đã cũ, trực tiếp ngồi chính giữa, ánh mắt âm lãnh.
Bên cạnh là Dì đang khóc sướt mướt, vừa khóc, bà ta vừa đỡ một cánh tay cho chồng mình.
Cánh tay kia, hình như trật khớp rồi.
Chuyện này cũng không kì quái, Diệp Thành hắn luyện Karate nhiều năm, trình độ gần như là võ sư, so với cái loại hua tay múa chân như Dượng, thì ông ta thua hắn là cái chắc.
Bị hắn tháo khớp thôi, căn bản vẫn còn nhẹ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên được xem là họ hàng xa của Từ Lạc đi tới bên cạnh Dượng.
" Này, chút tiền ông hứa cho tôi còn tính không? Bọn tôi đã giúp ông đến mức này rồi? Ông không thể đổi ý."
" *** mẹ nó, đổi ý cái chó gì, tôi mà đổi ý sao?" Dượng ánh mắt như dao găm, " cứ để đó, ông đây cân hết."
" Ông có được không đấy? Cái tên kia chắc chắn là dân chơi lớn, không thể đấu lại hắn đâu." Người đàn ông kia vẻ mặt ái ngại nói.
" Hứ, ông đây sợ sao? Chẳng qua có chút võ thôi, cũng chả phải dạng thứ dữ gì." Dượng già mồm sôi máu nói.
Thấy Dượng nói thế, đám người như rót thêm dũng khí, lại tiếp tục khóc lóc ăn vạ, làm đại sảnh bệnh viện nhất thời không khác gì cái chợ bán đồ ăn...náo nhiệt.
Đúng lúc này, ngoài cổng bệnh viện bỗng dưng đỗ mấy chiếc xe hơi màu đen bóng loáng.
Cửa xe mở ra, bước xuống xe là một người đàn ông ngoài ba mươi, thân thể cường tráng.
Khí thế bọn họ lăng nhiên đi vào trong sảnh lớn bệnh viện.
Vào tới bên trong, cả đám đưa mắt nhìn hết một lượt, liền thấy Hoàng Hiếu từ trên cầu thang đi vội xuống.
Mấy người này vội vàng đi tới bắt tay với Hoàng Hiếu, " Cậu Hiếu, lâu rồi không gặp, vẫn mạnh chứ?"
" Chào anh Lâm." Hoàng Hiếu trầm ổn gật đầu nói tiếp, " có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đây."
Anh Lâm cười nói, " cậu Hiếu khách khí rồi, tôi ấy có thể giúp cho thằng Thành cũng là vinh hạnh rồi."
Hoàng Hiếu gật đầu, ánh mắt sắc lạnh liếc đến đám người nhà Dượng, lạnh tiếng nói, "Các người nháo đủ chưa, nếu xong rồi thì theo tôi qua bên này."
Dượng lúc này đã học được cảnh giác, đôi mắt ti hí của ông ta nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tính kế, " các người muốn làm gì, muốn ăn hiếp kẻ yếu sao? Nói cho mà biết, ông đây sẽ kiện các người."
Hoàng Hiếu có chút ngạc nhiên xen lẫn sửng sốt, anh khẽ cười một cái, " đâu dám, đâu dám, là cậu Thành nhà chúng tôi nói lúc trước lỡ đánh thương ông chú đây, nên dặn tôi tới làm thủ tục bồi thường đó."
Dượng nghe rồi vẫn không động đậy, quả nhiên vẫn đang do dự.
Hoàng Hiếu ra chiêu sát thủ, từ trong tay một thuộc hạ, lấy một va li vừa, anh mở ra, bên trong được xếp bằng nguyên một tiền giá trị toàn polime 500.
000 đ.
Anh nói, "thế nào, hiện tại ông tin rồi chứ?"
Dượng nhìn vào vali, liền ngây dại.
Bản thân ông ta từ trước từ giờ hết ăn lại nằm, làm biếng tột cùng, mãi mà không tích cóp được bao nhiêu đồng trong từng năm cuộc đời, cho nên vừa thấy mớ tiền kia, liền không tự chủ được, tim cứ đập lên bình bịch.
Ông ta hai tay run rẩy mà đưa tay tới cái vali lấy năm xấp tiền bỏ vào túi áo mình, nhìn sang đám người Hoàng Hiếu, thấy bọn họ vẫn mỉm cười như không có gì, ông ta mới yên tâm thở phào.
Lòng tham quả là vô đáy, Dượng lại lấy thêm năm xấp nữa nhét vào túi quần, " cái này mới đúng chứ, có lời gì mọi người cứ nói với nhau không phải sẽ tốt sao, chúng tôi là người phân rõ phải trái.
Tiền bồi thường chúng ta có thể thương lượng một chút, chỉ cần các người có thành ý, chuyện này khẳng định không khó làm."
Thái độ của Hoàng Hiếu vẫn như cũ, " vậy ông chú à, mời đi bên này."
"Đi đi, đi chứ, hiện tại đi liền đây." Dượng cười híp cả mắt, ông ta lôi vợ và đám người kia đứng lên đi theo Hoàng Hiếu.
Miệng cười haha.." Ài, tôi nói các người nghe, Diệp tổng của các người quả không tệ nha.
Đợi sau khi nói chuyện bồi thường xong, tôi với cậu ta sau này có khi lại trở thành anh em tốt nữa, gặp chuyện liền giúp đỡ lẫn nhau, các người nói xem nên có đạo lý này không a?"
Hoàng Hiếu vẫn không trả lời, mặc cho ông ta nói.
Anh cười lạnh trong đầu thầm nghĩ, "Lão già này đúng cái thứ hoang tưởng, chết đến nơi rồi, còn xun xoe mồm.
Để xem lát nữa gặp boss rồi còn cười nổi?"
Đám người của Dượng chờ khi được Hoàng Hiếu mời vào trong phòng thì thấy, Diệp Thành đang trò chuyện vui vẻ với Văn Huy, cục trưởng bộ an ninh.
Dượng không chút khách khí, liền tiến ngay đến trực tiếp ngồi xuống sôpha đối với Diệp Thành, " Diệp tổng, xin chào, xin chào?"
Dứt lời, ông ta đưa tay về phía Diệp Thành, ý muốn bắt tay với hắn.
Hai chân dài của Diệp Thành được quần tây đen cắt may hoàn mĩ bao quanh, vắt chéo nhau, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo tùy ý liếc người đàn ông trước mắt mình một cái.
Không duỗi tay, cũng không phản ứng.
Bị làm lơ, Dượng ngại ngùng đưa tay về, khẽ vuốt mũi, ông ta nói, " chuyện tiền bồi thường.."
"Tiền bồi thường?" Diệp Thành khẽ mỉm cười, " tôi cho ông 500 triệu đủ không?"
500 triêu..!!
Dượng trợn mắt, mồm há cỡ chữ Ô lớn, "500 triệu? ..."
" Không đủ sao?" Diệp Thành khẽ cười, tay cũng nới lỏng cà vạt nơi cổ mình, " vậy 1 tỷ ?"
Dượng và Dì cực nhanh mà liếc nhau một cái, trong đôi đồng tử nâu đục đều là kích động.
Bọn lắm tiền đều là ngu sao nhỉ?
Xem ra, vợ chồng họ hôm nay như trúng giải đặc biệt rồi.
" Như vầy đi," Dượng làm bộ thở dài một cái, ông ta tiếp lời, " mọi người đều không dễ dàng gì, tôi cũng không làm khó cậu, 1 tỷ thì 1 tỷ, chuyện này kết thúc ở đây."
Văn Huy nãy giờ không lên tiếng nói chuyện, nhưng nghe đến lời của người đàn ông này, anh không khỏi nhíu mày,
Lão già này thật không biết chừng mực, khẩu khí quá lớn, tham lam quá mức.
Nhất định tham thì thâm.
E là gặp họa hôm nay rồi.
Anh và Diệp Thành từng là bạn học, cũng là người nhìn hắn từng bước, từng bước khuếch đại một công ty nhỏ bé Diệp thị bình thường năm đó thành một tập đoàn lớn xứng tầm quốc tế như hiện tại.
Anh cực kỳ rõ rằng, Diệp Thành cực kì mánh khóe thủ đoạn quyết đoán, lại tàn độc.
Bằng không hắn làm sao có thể sống xót trong giới thương trường tàn khốc, làm sao có thể đội mây đạp gió mà lớn mạnh, đứng vững không hề ngã.
Mấy tên ngu ngốc này lại còn dám coi Diệp Thành là tên xem tiền như rác mặc cho bọn họ vớt, đúng là ngu dại không bờ bến.
Diệp Thành cười cười, " À, 1 tỷ thì 1 tỷ."
Dượng cười đến không thấy mặt trời đâu, "tốt quá, mọi người sau này đều là anh em tốt, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, phải không?"
Diệp Thành không để ý đến ông ta, hắn nhìn đồng hồ trên tay, nhàn nhạt nói, " nói xong chuyện của ông rồi, vậy bây giờ nói chuyện của tôi chút nhỉ?"
Dượng ngập ngừng, " của cậu sao,....là chuyện gì?"
Diệp Thành kéo ống tay áo lên, trên cánh tay có vài đường vết thương bị hằn tím.
Khi đó, vọt vào nhà Từ Lạc, quá mức nóng lòng, hắn trực tiếp xung đột với nhà bọn họ.
Hắn dù giỏi võ cũng không tránh khỏi bị trúng vài quyền của đám người kia.
Lập tức, ánh mắt của Dượng trở nên cảnh giác.
Diệp Thành khẽ nhếch môi, " thế này đi, tôi cũng không cần nhiều, tôi bị thương thế nào, các ông liền trả thế đó, anh Lâm, bảo người của anh tới, đem cánh tay của 10 người bọn họ toàn bộ đáng trật khớp hết."
Dượng há hốc mồm, cư nhiên không nghĩ mọi chuyện lại phát triển thành như thế này.
" Vậy là giải quyết ổn thỏa." Diệp Thành bật một điếu thuốc, khuôn mặt tuấn lãng của hắn phía sau làn khói mờ nhìn phá lệ, " Tiền chi phiếu tôi không có 1 tỷ, nhưng mà chỉ có tiền lẻ thôi...Toàn bộ là tiến cắc*...các người trật khớp tay, mang về thế nào nhỉ?"
(Tiền cắc : loại tiền xu của việt nam mình ngày xưa đó ạ.)
Dượng lúc này mới nhận ra nguy hiểm nồng nặc, vội kéo vợ đứng lên, phòng bị.
" Chậc, không thì vầy đi, " Diệp Thành đứng lên, khí thế tôn quý cả người anh lập tức đè bẹp chút thanh thế phô trương ban đầu của cậu, " Đám các người cả vợ ông nữa là 11 người, chia nhau ra, nuốt hết 1 tỷ tiền cắc mang về nhà, thế nào?"
Cái gì?
Nuốt hết 1 tỷ tiền cắc...
Vậy bọn họ còn sống được mà ra ngoài sao?
Dượng và Dì lúc này mới biết, người trước mắt bọn họ không phải là một kẻ ngu ngốc, để bọn họ muốn quay thì quay.
Mà anh ta là một con mãnh thú tàn ác, phúc hắc không ai độc bằng.
Vừa nguy hiểm vừa thâm trầm.
" Cậu...cậu muốn làm gì?" Dì kéo chồng mình, hai người cùng lui lại mấy bước, ánh mắt cảnh giác, bà ta nói lí, " cậu đừng làm xằng, nhà chúng tôi và cục trưởng công an là bà con, dám động đến vợ chồng tôi, cậu sẽ không yên thân đâu."
Diệp Thành nhìn sang Văn Huy bên cạnh, nở một nụ cười thâm ý, " à, ông bà là bà con với anh Huy, vậy sao tôi lại không biết gì nhỉ?"
Hai vợ chồng già lúc này mới biết đụng phải người khó chơi rồi.
Hai vợ chồng nhìn hết phòng thấy duy nhất chỉ có một cánh cửa, toan chạy trốn, nhưng là đám thuộc hạ của Lâm Hào bên ngoài chặn cửa, bọn họ há có thể trốn.
Diệp Thành lạnh giọng, " cho bọn họ ăn no tiền luôn đi."
Lập tức hai thuộc hạ của Lâm Hào túm chặt hai vợ chồng lại, thêm hai thuộc hạ nữa, xách hai túi vải toàn tiền cắc 5 ngàn, 2 ngàn, 1 ngàn...đến trước mặt hai vợ chồng.
Lâm Hào lên tiếng, " kẻ ác ắt có báo ứng, ông bà tưởng cả đời này sẽ không có ai đấu lại ông?" Anh cười lạnh, " ông sai rồi, sẽ có ngườ có đủ biện pháp chỉnh chết ông."
Dứt lời của anh, hai tên thuộc hạ cạy miệng hai vợ chồng, nhét tiền vào miệng họ.
Ánh mắt Diệp Thành lạnh băng mà đi tới trước mặt hai vợ chồng, " sao nào, các người không phải yêu tiền lắm sao, vì tiền mà ngay cả cháu ruột cũng không tha, hiện tại tiền ở đây nhiều lắm, tôi để ông bà nuốt được bao nhiêu thì mang đi bấy nhiêu, ăn hết cho tôi."
Dượng và dì ho khan kịch liệt, ông ta chật vật phun ra đồ trong họng, mặt tím tái, nhưng vẫn già mồm..." *** mẹ chúng mày, tao còn tưởng có thành ý, chúng mày đợi đó cho tao.."
Còn không đợi ông ta nói xong, Diệp Thành trực tiếp giáng một quả đấm cỡ level max vào mặt của Dượng.
" Tao cho mày bắt nạt vợ tao này.."
Ông ta không kịp hét thì lại bị ăn một đạp từ chân của Diệp Thành, " Cho mày chết vì cái tội dám đánh Lạc Lạc của tao."
Cả người Dượng nằm sõng xoài ra thềm, Dì bên cạnh gào khóc vì chồng bà ta máu me đã đầy mồm.
Dượng cố gắng bò dậy, miệng vẫn cố chấp, "mày...chúng tao là quần thể yếu...mày.."
" Yếu cái *** mẹ mày."
Diệp Thành nổi giận, lại nện một đấm khác vào mặt ông ta, khiến mặt ông ta biến dạng luôn.
Chảy máu đỏ tươi đầy mồm, gãy cả răng...Dì khiếp đảm vừa khóc, vừa cầu xin.
Diệp Thành cười lạnh, " haha, yếu sao, làm vợ tao bất tỉnh, ép vợ tao chuyển nhượng toàn bộ tiền bảo hiểm, đánh đập dã man vợ tao, ép vợ tao ngủ với người khác, suýt nữa khiến tao mất cả vợ lẫn con.
Vậy mà là yếu, tao cho mày yếu này, yếu này !! "
Vừa chửi, hắn không chút thương xót mà dùng mũi giày nhọn đá mạnh vào bắp chân ông ta...
Hắn lạnh lẽo mà gằn lên...
"Không cần biết là ai, dám đụng đến vợ tao, chết!!"
Cả căn phòng nghe được tiếng răng rắc, tiếng rú lên vì đau đớn của lão già kia, người chứng kiến chỉ có thể hiểu một chuyện đó là Diệp tổng hôm nay,
Lần này, đầy tàn nhẫn, đủ tàn độc.
Đám người ngu ngốc này, hôm nay cầm phải đằng lưỡi của dao thái, đổ máu là lẽ đương nhiên...
.