Vợ Phi Công

KHÔNG KHÍ ẤM ÁP TRÀN NGẬP TRONG XE. Bụng cô vẫn còn no căng sau bữa tối mừng Giáng sinh của bà Julia đến nỗi cô phải ngả ghế ra sau để dễ ngồi hơn. Jack mặc một chiếc áo len màu kem mà cô đã đan cho anh vào mùa đông đầu tiên hai người ở bên nhau; chiếc áo có một lỗi ở lưng chỉ mình cô thấy. Anh mặc chiếc áo đó một cách trung thành vào mỗi mùa lễ Tạ ơn và Giáng sinh khi họ lái xe từ Santa Fe về đây. Anh đã để tóc dài một chút, những lọn tóc xoăn nhẹ sau tai. Anh đeo kính mát, hầu như lúc nào anh cũng đeo kính mát, trừ những ngày trời đặc biệt xám xịt.

- Anh giỏi thật đấy, cô nói.

- Giỏi gì cơ?

- Giỏi gây ngạc nhiên.

Một lần là chuyến đi bất ngờ đến Mexico. Một lần khác, trong kỳ nghỉ Giáng sinh, anh đưa cô đến khách sạn Ritz vào cuối tuần trong khi cô nghĩ họ đang lái xe đến Boston để gặp bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình để khám lưng cho anh. Hôm nay, sau bữa ăn ở nhà bà Julia, anh chỉ nói rằng anh muốn lái xe đi lấy quà Giáng sinh cho cô. Chỉ hai người với nhau. Julia sẽ ở lại cùng Mattie. Năm ấy Mattie bốn tuổi và không bao giờ chịu rời xa những món đồ chơi mới.

Họ rời khỏi thị trấn Ely và lái xe đến Fortune’s Rocks, nơi có những ngôi nhà nghỉ mát mùa hè. Lúc còn nhỏ, mỗi lần đi dạo từ làng ra bãi biển, cô thường tưởng tượng rằng những ngôi nhà bị để trống suốt mười tháng trong năm này cũng có tính cách và đặc điểm riêng. Đứa này rất kiêu căng và có chút hợm hĩnh, và rồi, sau một trận bão dữ dội, đã biết điều hơn. Đứa nọ cao ráo và trang nhã, một vẻ đẹp theo thời gian. Đứa kia thách thức mọi hoàn cảnh, chường mặt ra phía trước, liều mạng. Đứa khác quá lặng lẽ, ảm đạm, không được trang hoàng, như không được yêu thương. Nhưng có một đứa tách biệt hẳn với những đứa còn lại, hài lòng với bản thân, điềm tĩnh trước làn sóng người đến nghỉ vào mùa hè hoặc những đêm mùa đông cô đơn, dài đằng đẵng.

- Em không hình dung được món quà này là gì, Kathryn nói.

- Em sẽ biết thôi.

Ở trong xe, cô cho phép mình nhắm mắt lại. Dường như cô chỉ chợp mắt được một phút, nhưng khi cô tỉnh dậy, đó đã là một khởi đầu. Chiếc xe đang nằm trong đường mòn vào nhà. Một đường mòn quen thuộc.

- Anh đang nhớ chuyện quá khứ à? cô hỏi.

- Đại loại là thế, anh đáp.

Cô nhìn ngôi nhà qua kính chắn gió. Cô nghĩ, như đã từng nghĩ rất nhiều lần trước đây, nó là ngôi nhà đẹp nhất mà cô từng thấy. Ngôi nhà có một lầu, hai bên ốp ván trắng, có một hàng hiên bao quanh rộng thênh thang. Màn cửa sổ màu xanh lơ, một màu xanh mờ đục của biển vào ngày mù sương. Tầng trên ốp gỗ tuyết tùng và đã hứng chịu nhiều thử thách của thời tiết, hơi vênh, như ai đó đã cạo ra một lớp. Có thể đó là vì kết cấu mái nhà hai mảng - cô chưa bao giờ biết chính xác tại sao. Có những cửa sổ áp mái ở tầng trên, cách những khoảng bằng nhau, như gợi ý về những thân người đang nằm ngủ hết sức dễ chịu phía sau đó. Cô nghĩ đến những khách sạn cũ, những khách sạn cũ hướng ra biển.

Không nói một lời, Jack rời khỏi xe và đi lên những bậc tam cấp dẫn lên hiên nhà, cô đi theo anh. Những chiếc ghế bập bênh và những tấm gỗ ván trắng dãi dầu mưa nắng đã ngả màu bạc thếch. Cô đứng ở lan can, phóng tầm mắt qua bãi cỏ đến bờ biển ở phía dưới, sóng biển hạ xuống rồi lại dâng tràn lên những tảng đá, trông như chính ánh sáng đang hội tụ và phân tán, hội tụ và phân tán, rồi sau đó rút về biển cả.

Xa xa, một làn sương mù bao phủ trên đại dương, một làn sương tươi mới, sạch sẽ chỉ xuất hiện vào những ngày đẹp trời. Cô không nhìn thấy rõ các hòn đảo; chúng ở đó, rồi lại biến mất, sau đó lại như đang lơ lửng trên mặt nước. Bên này của bãi cỏ là một cánh đồng cỏ; bên kia là những vườn lê lùn và đào. Cạnh mái hiên là một vườn hoa mọc cao, được trồng để tạo thành hình cửa sổ mái vòm, một hình ống có gắn bản hướng gió. Nằm giữa mái vòm là một chiếc ghế đá cẩm thạch trắng phủ kín dây leo.

Một làn gió đông chợt lùa qua mái hiên, đem theo hơi lạnh thoảng chút rét mướt, như thường lệ. Cô biết chỉ một phút nữa thôi mặt biển sẽ xuất hiện sóng bạc đầu. Cô rụt vai dưới lớp áo choàng.

Sau lưng cô, Jack đang mở cửa nhà bếp và đi vào nhà.

- Jack, anh đang làm gì vậy? cô hỏi.

Không tin vào mắt mình, cô đi theo anh qua nhà bếp vào phòng khách phía trước, một khoảng không dài chạy dọc chiều ngang hướng ra biển của ngôi nhà, một căn phòng đáng yêu có sáu cặp cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà. Tường nhà dán giấy màu vàng đã bạc màu, bong tróc ở mép giấy. Cửa sổ có rèm, được hạ xuống một phần tư, khiến cô nhớ đến những bức rèm ở phòng học trường cũ.

Đã bốn năm rưỡi trôi qua kể từ lần đầu tiên họ đi vào ngôi nhà này, lần đầu tiên họ làm tình trong một phòng ngủ trên lầu. Đó là sau lần đi bơi mặc nguyên quần áo. Cô bảo với anh rằng cô biết một ngôi nhà bỏ hoang. Cô nhớ cách anh cởi nút áo rồi để chiếc áo rơi xuống sàn nhà. Trông anh thật khác khi không còn mặc áo - trẻ hơn nhiều, thả lỏng hơn, như ai đó ở nhà máy mà cô có lần đi chơi cùng. Anh cúi xuống người cô và bắt đầu liếm lớp cát trên da cô. Cô cảm thấy váng vất vì trời nóng. Dưới đôi môi cô, bộ ngực anh thật thơm tho, mềm mượt với lớp lông mỏng.

Jack đi qua phòng khách rồi dừng lại đợi cô ở chân cầu thang. Ngôi nhà vẫn bỏ hoang, đã không có người ở trong nhiều chục năm rồi. Trước đây nó là tu viện, sau đó thuộc về một gia đình đến từ Boston dùng làm nơi nghỉ hè. Ngôi nhà đã được rao bán trong nhiều năm trời, và cô tự hỏi tại sao không có ai mua lại. Có lẽ là do nhà có quá nhiều phòng ngủ mà chỉ có một phòng tắm ở cuối hành lang, tạo cảm giác như một ký túc xá.

Anh đưa tay ra. Cô đoan chắc, trong khi đi lên cầu thang với anh, rằng anh định tặng quà cho cô trong căn phòng nơi họ từng làm tình trước đây. Vì thế cô không bất ngờ khi họ bước vào một căn phòng có tường màu xanh đọt chuối. Ở góc phòng có một chiếc giường trải ga in hoa. Nhưng vật dụng gây ấn tượng nhất phòng là một chiếc ghế màu đỏ, một chiếc ghế nhà bếp đơn giản được sơn màu đỏ như màu xe cứu hỏa. Chiếc ghế tỏa sáng trong nắng - ghế đỏ trên nền tường xanh đọt chuối và trên nền xanh dương của biển qua khung cửa sổ - rồi cô tự hỏi, như cô đã tự hỏi trước đây, trong cơn bốc đồng nào mà người thợ sơn lại chọn những màu sắc gây sốc đến vậy.

- Vision có gọi cho anh, anh nói ngay.

- Vision?

- Một hãng hàng không mới thành lập, liên doanh Anh - Mỹ. Đang trên đà phát triển nhanh, trụ sở ở Logan. Chừng vài năm nữa, anh có thể bay quốc tế.

Anh mỉm cười, nụ cười thắng lợi và phức tạp của một người đã lập kế hoạch cho bất ngờ của mình và vừa tiết lộ nó.

Cô bước lên một bước, định tiến về phía anh.

- Và nếu em thích ngôi nhà này, chúng ta sẽ mua.

Câu nói đó khiến cô dừng lại. Cô đưa tay lên ngực.

- Anh đến đây rồi ư?

Anh gật đầu. - Với bà Julia nữa.

- Bà Julia biết chuyện này à? Kathryn hỏi vẻ nghi ngờ.

- Bọn anh muốn làm em bất ngờ. Ngôi nhà xuống cấp rồi, cần được tu sửa. Nhìn là thấy mà.

- Anh đến đây cùng bà khi nào thế?

- Hai tuần trước. Anh có chặng dừng ở Portsmouth.

Kathryn cố gắng nhớ lại. Cô xem những ngày của tháng mười hai như những hình khối trên các trang lịch. Mỗi chuyến bay đều có vẻ như nối liền với chuyến kế tiếp. Cô không thể nhớ chính xác bất kỳ chuyến nào.

- Bà Julia biết chuyện này à? cô hỏi lại lần nữa.

- Họ đã chấp nhận mức giá chúng ta đưa ra, Jack nói.

- Mức giá của chúng ta?

Cô cảm thấy chậm hiểu và ngờ nghệch. Những ngạc nhiên đang chồng chất lên nhau trong khi cô chưa kịp hiểu ất giáp gì.

- Em đợi ở đây nhé, anh nói.

Cô run rẩy bước vào phòng và ngồi lên chiếc ghế đỏ. Mặt trời ngoài cửa sổ tạo thành một vạt nắng hình chữ nhật sáng chói trên ga giường. Cô muốn bò vào vạt nắng đó để sưởi ấm chân tay mình.

Sao anh ấy làm được nhỉ? cô tự nhủ. Về một vấn đề quan trọng thế này? Việc này không đơn giản như giấu một chiếc hộp trong phòng. Còn có cả những người khác tham gia nữa chứ. Các nhân viên môi giới địa ốc này. Và bà Julia nữa. Liệu bà có khả năng giữ một bí mật như thế này không? Có lẽ để gây bất ngờ, Kathryn tự trả lời. Mà Jack thì giỏi gây bất ngờ lắm.

Cô lắc đầu. Cô không thể tính toán việc ngã giá mua nhà mà không bàn bạc với Jack.

Khi quay lại, anh cầm một chai champagne và hai ly uống rượu. Cô nhận ra đó là ly từ tủ búp phê của bà Julia.

- Thật hạnh phúc vì em ở đây, anh nói. - Anh thích nhìn thấy em ở đây.

Cô nhìn anh bật nút bấc. Cô nghĩ: Nhưng đây là điều mà Jack giỏi nhất, phải không nào? Anh làm cho mọi chuyện xảy ra.

Cô muốn cảm thấy hạnh phúc. Trong giây phút tiếp nhận thông tin này, cô nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy hạnh phúc.

- Anh sẽ đi đi về về từ đây đến Boston mỗi ngày à? cô hỏi.

- Anh đã tính thời gian rồi. Năm mươi phút.

Chúa ơi, cô thầm nghĩ, anh ấy đã đến đây và đã tính toán thời gian cả rồi.

Anh rót champagne rồi đưa cho cô một ly. Họ cùng nâng ly. Tay cô run lẩy bẩy, cô biết anh nhìn thấy. Anh đặt ly xuống rồi tiến về phía cô. Anh nâng cô dậy và xoay người cô lại để cả hai cùng nhìn ra cửa sổ. Anh khẽ nói vào tai cô.

- Giờ chúng ta có nhà riêng rồi. Em sẽ được sống ngay phía trên bãi biển. Em luôn muốn được như thế mà. Mattie sẽ đi học ở đây. Em sẽ tìm được một công việc giảng dạy sau khi đã lấy bằng. Bà Julia rất vui vì em - chúng ta - sẽ ở gần bà.

Kathryn chậm rãi gật đầu.

Anh nhấc tóc sau gáy cô lên rồi lướt lưỡi từ đỉnh cột sống lên chân tóc cô. Cô rùng mình, như vẫn thường phản xạ mỗi khi anh làm thế, và đặt ly champagne xuống bậu cửa sổ. Cô ngả người về trước, chống lên khung cửa sổ. Trong ly rượu, cô thấy hình ảnh phản chiếu mờ ảo của cả hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui