Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Cùng lúc đó, đám người Andrew đã đi tới hội trường yến tiệc. Nhìn một vòng chung quanh cũng không thấy Lam Duê đâu, cảm thấy có chút kỳ quái, không hiểu tại sao cô đã xuống từ trước, nhưng giờ lại không nhìn thấy người.

Thay vào đó lại bất ngờ gặp phải vài người ngoài dự liệu, đó là ba vị thiếu gia của nhà họ Lam. Andrew hơi khó hiểu, không phải nói ba người này chưa bao giờ cùng nhau tham gia yến tiệc hay sao? Thế nào hôm nay lại tụ tập cả ở đây?

Kỳ thật thì bọn người Lam Dịch cũng cảm thấy rất bí bách, chẳng phải vì một câu ra lệnh của Lam Duê, mà bọn họ liền phải ngoan ngoãn vác xác đến đây sao? Nếu thật như vậy, thế thì oai phong của bọn họ, hình tượng của bọn họ, chẳng phải sẽ bị tan biến hết ở trên người của Lam Duê ư?

"Bây giờ em rất nhớ nhung bác cả!” Lười biếng tựa vào trên ghế sofa, ba người tụ chung một chỗ, cách xa đám đông.

Lam Thương lạnh lùng lườm Lam Dịch tựa như người không xương, nói: “Chú cho rằng sau khi cha anh trở về, chúng ta sẽ được sống yên ổn sao? Hiện giờ những công việc thuộc về toàn quyền xử lý của Tổng giám đốc, tất cả đều nằm trên tay của chúng ta, nếu như lúc đó lại giao ra, chú nghĩ cha anh sẽ đồng ý ư? Có lẽ chú nên ước mình được ở nhà, ngây ngô hưởng phúc qua ngày!”

"Lại nói, tại sao nhà chúng ta lại không giống với những Gia tộc khác, tranh quyền đoạt lợi, thế nào một chút cũng không có? Nếu như có, chẳng phải cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên tốt hơn nhiều sao? Chúng ta sẽ không bị trói buộc vào cái vị trí này, lúc nào cũng không có biện pháp leo xuống!” Lam Vũ bất đắc dĩ nhún nhún vai, trên gương mặt anh tuấn thoáng qua một tia thất vọng.

Nghe lời nói như vậy, Lam Dịch lập tức hăng hái hẳn lên, ngồi bật dậy: “Anh nói, chú ba, chú cảm thấy trong nhà mình, ai có thể tranh đoạt quyền lực với chú? Là Lam Triệt? Lam Kiệt? Không được, một người đang đảm nhiệm chức vụ Thiếu tướng ở FBI, một đứa là tiểu quỷ vẫn còn đi học, cũng không được! Lại nói, thật sự vẫn không có!"

"Chú không phải là người sao?" Lam Thương cười lạnh bưng ly rượu lên, nhắc nhở sự tồn tại của anh ta.

"Anh đang mở quốc tế nói đùa sao?" Lam Dịch sợ hãi ngả người về sau, ý tứ của Lam Thương không phải là muốn đẩy anh ta lên chịu trận hả? Sau đó hai người bọn họ sẽ ung dung tự tại đi hưởng sung sướng, anh không có ngu ngốc bò lên trên ấy đâu: “Anh hãy nằm mơ đi, nếu như tôi không được thả tự do, hai người cũng phải ngoan ngoãn ở cùng với tôi! Hừ!”

"Thôi đi, có Lam Duê ở đây, các người còn muốn cái chuyện tranh quyền đoạt lợi xảy ra trong nhà của chúng ta, căn bản là nằm mơ đi! Còn nữa, lời như vậy, nếu như bị Lam Duê nghe được, có thể sẽ chẳng mang ý nghĩa đơn giản thế đâu!”

"Đúng nha, tôi nghĩ nếu như Lam chủ nghe thấy mà nói, sẽ cảm thấy vui mừng mới đúng, rốt cuộc cũng có người dám khiêu chiến cô ấy!”

Bọn họ vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói phụ nữ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, khiến cả ba giật mình. Bất chợt quay đầu lại, quả nhiên liền trông thấy Vân Thanh mặc một chiếc váy đỏ rực lửa nhìn cực kỳ hấp dẫn, đang đứng bên cạnh, cười như không cười nhìn bọn họ.

Trong lòng ba người run lên từng đợt, những lời mới vừa rồi không phải đã bị cô ta nghe thấy hết rồi chứ? Lấy mức độ trung thành của Vân Thanh đối với Lam Duê, chuyện này nhất định sẽ tới tai cô em gái mình, sau đó bọn họ….Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, nở nụ cười có phần cứng nhắc, nói: “Ah? Vân Thanh cũng ở đây ư? Lam Duê đâu?”

Vân Thanh cười híp mắt, nói: "Dĩ nhiên là cô ấy cũng tới, chỉ là không có ở trong hội trường này mà thôi! Chẳng qua, nếu như tôi không sang đây, cũng sẽ không nghe thấy mấy lời hùng hùng hổ hổ ấy, các người nói có đúng không? Ba vị thiếu gia rảnh rỗi sinh nông nổi!”

"Ách, thật ra thì đây chẳng qua chỉ là nhất thời bất bình mà thôi, không thể tin, tuyệt đối không thể tin là thật!"

"Đúng vậy, chỉ là nói giỡn, nói giỡn mà thôi! Những lời này tuyệt đối không phải là lời thật lòng của chúng tôi! Tuyệt đối không phải!"

"Không phải Vân Thanh vẫn luôn đi theo bên cạnh Lam Duê ư? Thế nào hôm nay lại một mình xuất hiện ở đây, tôi còn cho rằng Lam Duê đi đâu cô sẽ đi theo đó!”

Lời còn chưa dứt, vừa nghe thấy, Vân Thanh liền trợn trắng cả mắt, ngồi dựa vào trên ghế sofa, nói: “Hết cách rồi, người có thể được ở lại bên cạnh Lam chủ lâu nhất, cũng chỉ có một mình Vân Trạch mà thôi! Những người như chúng tôi, có thể bỏ rơi thì liền bỏ rơi thôi!”

Không xưng hô giống như trước, ba anh em Lam Thương tỉnh rụi liếc nhau một cái, thử mở miệng hỏi: “Tôi nhớ từ trước đến giờ, ở những nơi riêng tư, cô liền gọi tên của Lam Duê, chỉ có khi đang làm nhiệm vụ mới xưng hô theo quy tắc. Vân Thanh, hôm nay các người đến đây quả thật khiến bọn tôi cảm thấy rất kinh ngạc, bây giờ nghe cô gọi như vậy, tôi cũng đoán ra được nguyên nhân là gì rồi! Có phải các người lại đang làm chuyện gì không? Hơn nữa còn có chút nguy hiểm!”

"Người tới tham gia yến tiệc tối nay, phần đông đều không phải là những người thường xuyên xuất hiện ở những yến tiệc trước kia, tôi cũng không ngây ngốc đến mức cho rằng bọn họ là người bình thường, khẳng định các người có quen biết với họ!” Lam Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của cô, tiếp tục nói: "Nhất là người đàn ông với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh đó, mang đến cho người ta một cảm giác rất nguy hiểm. Hơn nữa, hơi thở trên người của bọn họ khiến người ta cảm thấy rất giống với Lam Duê! Những người như vậy sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tại nơi này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bây giờ Lam Duê không gặp phải nguy hiểm chứ?"

Không đợi Vân Thanh mở miệng, Lam Dịch thần thần bí bí sáp lại gần cô, biểu hiện có chút quái dị, hoặc có thể nói là hả hê, hỏi dò: “Đúng rồi, tôi nghe nói đã hơn một tháng, Lăng Ngạo cũng không nhìn thấy Lam Duê, đây là sự thật sao? Có phải Lam Duê tính đào hôn hay không? Cũng đúng nha, chúng tôi còn chưa kết hôn, em ấy còn muốn kết với chả hôn cái gì, hơn nữa còn gả cho một người mặt than*(lầm lì) như vậy. Không phải tính mùa đông đến ôm một cục nước đá ngủ chứ, không sợ chết rét sao?”

Vân Thanh rất hối hận, cô cũng không hiểu, rốt cuộc là mình bị nổi điên thế quái nào, lại đặc biệt đến đây chào hỏi bọn họ. Mấy đại thiếu gia nhàm chám này không có chuyện gì làm, đi gây sự, muốn ngồi đây buôn dưa lê. Nhưng mà khi cô nhìn thấy gương mặt đen đến độ không thể đen hơn được nữa ở ngay sau lưng bọn họ, toàn thân đột nhiên run lên, hỏng bét, tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này?

"Ặc, bỗng nhiên tôi nhớ lại còn có chuyện, không thể ở đây nhiều lời với mấy người! Bái bai!"

Vân Thanh mới vừa đứng lên từ giữa ánh mắt khó hiểu của ba anh em nhà họ Lam, liền bị người khác gọi lại: "Vân Thanh, nói thế nào chúng ta cũng đã hơn một tháng không gặp mặt rồi, làm sao vừa nhìn thấy chúng tôi, chưa lên tiếng chào hỏi liền đi như vậy? Thật sự là thiếu lễ độ đó!”

Âu Liêm đáng chết!

Khẽ nguyền rủa trong lòng, Vân Thanh xoay người lại, nụ cười có phần gượng ép: "Ơ, đây không phải là Lăng thủ lĩnh sao? Ngọn gió nào thổi các anh đến đây?” Thật sự là xui đến tám đời, tại sao lại để cô ở hội trường này một mình, nên đổi thành người khác mới đúng. Lần này thì hay rồi, gặp ngay chính chủ. Nhìn gương mặt lạnh lùng gần như kết băng của Lăng Ngạo, lúc thấy gương mặt anh tuấn dần trầm xuống, cô biết ngay có người sắp bị bắt đi rồi. Thượng Đế phù hộ Lam Duê có thể bình an tránh qua một kiếp này đi!

Khuôn mặt Lam Dịch lúc trắng lúc xanh, làm sao tối nay anh lại xui xẻo như vậy? Mỗi lần nói mấy lời có chút hiểu lầm, liền bị người ta nghe thấy hết. Lời mới vừa rồi, rõ ràng đã bị cậu em rể tương lai này nghe được, nhìn sắc mặt khó coi kia, anh có loại kích động muốn tìm miếng đậu hũ để đập đầu mà chết.

"Lam Duê ở đâu?"

Không hỏi quanh co lòng vòng, âm thanh của Lăng Ngạo lạnh lẽo đến mức khiến nhiệt độ chung quanh lập tức giảm xuống vài độ. Gió lạnh thổi ngang qua bên tai làm người ta phát rét.

"Sân thượng!" Vô ý thức lên tiếng, Vân Thanh vội vàng che miệng của mình. Trong lòng thầm mắng, tự dưng lại bị cái khí chất vương giả kia áp chế, không kiểm soát được miệng mình, hy vọng Lam Duê mà biết sẽ không giết cô.

Lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, Lăng Ngạo không hề chần chừ, trực tiếp đi ra ngoài. Âu Liêm vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Vân Thanh đang xót xa ân hận, cười trêu chọc, nói: "Hôm nay ăn mặc không tệ, hấp dẫn!"

Vân Thanh đang ngây ngốc không kịp phản ứng, khi cô hoàn hồn lại, mấy người kia đã không thấy đâu. Vừa nghĩ tới lời nói mà Âu Liêm để lại trước khi đi, người luôn tùy tiện như Vân Thanh cũng không khỏi trở nên bẽn lẽn, vành tai ửng hồng. Cái gì gọi là hôm nay ăn mặc không tệ, chẳng lẽ trước đó cô ăn mặc tệ lắm sao? Thật sự là không biết nói năng gì hết!

Khả nghi, rất đáng khả nghi, ba anh em nhà họ Lam thu hết một màn vừa rồi vào đáy mắt, đối với phản ứng của Vân Thanh cũng ôm nghi ngờ rất lớn. Tính khí nóng nảy thất thường của Vân Thanh, bọn họ đã được nếm mùi qua, ngoại trừ Lam Duê và người có lòng dạ hiểm độc như Vân Trạch là trị được, thì bất cứ ai trong bọn họ cũng phải bó tay. Nếu như một người trong bọn họ dám nói ra những lời vừa rồi, e rằng ly rượu trong tay cô sớm đã bay thẳng vào đầu bọn họ. Nhưng mà đối với lời nói hàm chứa đầy ý nghĩa sâu xa của Âu Liêm, cô lại chẳng có phản ứng gì, hình như còn có chút...... còn có chút dáng vẻ yểu điệu của phụ nữ.

Chẳng lẽ nói...... Hầu kết của ba anh em giật giật, Vân Thanh xinh đẹp nóng nảy này có biến rồi hả?

****

Lam Duê vẫn còn chưa biết Lăng Ngạo đã tới tìm mình, hiện giờ đang tựa vào trên lan can sân thượng, đón gió lớn kịch liệt, cười nhạt nhìn lên người đàn ông trung niên đang bị khống chế trước mặt.

"Ông muốn tự nói, hay là cần tôi tới hỏi? Nên biết rằng, nếu rơi từ trên đây xuống, tôi nghĩ, cả người ông cũng nhìn không ra, ông có muốn thử một chút hay không?”

"Cái gì tôi cũng không biết, tôi...tôi chỉ làm theo yêu cầu của người khác, đi lên nhìn một chút mà thôi, thật sự là cái gì tôi cũng không biết!"

Lam Duê cau mày nhìn người đàn ông trước mặt, giương nụ cười bí hiểm. Vân Trạch nhẹ nhàng lắc đầu một cái, xác nhận suy đoán này. Lập tức, bên trong con ngươi đen nhánh của cô lóe lên một tia lạnh lẽo bén nhọn, trước đó cô đã tính toán khá kỹ, thế nhưng người nọ lại dễ dàng trốn ra như vậy, uổng phí công sức cô đã bày binh bố trận suốt một thời gian dài.

Đi từng bước thong thả đến trước mặt của hắn, bàn tay có đeo găng túm lấy đầu hắn ta lên, cười lạnh: “Ông đã không phải, sang bên kia thôi! Hắn ta không tới, lãng phí mất thời gian của tôi, ông đã thay hắn đi lên, cái này coi như là ông tới thay hắn đến Nam Cực đi!” Nói xong, còn vỗ vỗ gương mặt trắng bệch đang vặn vẹo vì sợ hãi của hắn, đứng thẳng dậy, căn dặn: “Xử lý, hơn một tháng này, xem như là phí công vô ích! Thật là xúi quẩy!"

****

Đứng tựa vào lan can trên sân thượng, giữa bóng đêm u tối, đảo mắt nhìn xuống bên dưới: “Nghe nói từ chỗ này có thể nhìn thấy được những nơi ở rất xa, nhưng mà tôi lại không nhìn thấy gì cả, chỉ có ánh đèn và ánh đèn, thật là vô nghĩa!”

"Lam chủ, nơi này rất nguy hiểm!" Đứng ở bên cạnh cô, Vân Trạch làm trọn nhiệm vụ hộ pháp của mình, lên tiếng nhắc nhở.

"Tôi bỏ ra thời gian hơn một tháng, làm nhiều việc như vậy, không nghĩ rằng lại là công dã tràng. Kẻ địch này quả thật rất khó đối phó, khiến người ta cảm thấy không được thoải mái!”

"Bất luận là kẻ thù như thế nào, hiện giờ hắn đang nấp trong bóng tối, chắc chắn một ngày nào đó hắn sẽ xuất hiện công khai, bây giờ Lam chủ bận tâm đến những việc này cũng không có tác dụng gì!”

"Nói thì nói như thế, ai, nhưng mà cảm thấy không có cam lòng!"

Vân Trạch mỉm cười nhìn cô, nói: "Kỳ thật thì Lam chủ cũng không cần phải cảm thấy uất ức như vậy, bản thân tập đoàn Lam thị cũng chưa gặp nguy hiểm gì, chỉ là tư liệu của thành viên trong Gia tộc bị trộm, điều này thật ra không có gì cả. Cũng đã đến lúc Lam chủ nên trả lại tập đoàn cho ông lớn,…..Thuộc hạ nghĩ ai trong ba người bọn họ cũng không muốn đón nhận. Còn nữa, khi nào thì Lam chủ định bụng lấy lại nốt một nửa quyền kiểm soát còn lại ở Nhật Bản?”

"Ưmh, anh nói không sai, mặc dù cái chức vị Tổng giám đốc Lam thị này rất vinh quang, nhưng mà tuyệt nhiên không thích hợp với tôi!” Đối mặt với anh, Lam Duê nâng tay phải lên, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn phi phàm của anh, như có điều nghi ngờ, nói nhỏ: “Vân Trạch, thật ra thì dáng dấp của anh không hề thua kém ai, làm sao lại không có người nào theo đuổi anh? Một diện mạo tốt thế này, nếu cứ để lãng phí như vậy, kỳ thật là rất đáng tiếc!”

Mặt không đổi sắc, rũ mắt xuống, anh vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ: “Đây là Lam chủ đang lo lắng việc thuộc hạ sẽ không lấy được vợ? Vậy thì Lam chủ có thể tạm thời yên tâm, bây giờ thuộc hạ còn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình, cho nên người không cần cảm thấy đáng tiếc. Trách nhiệm bây giờ của thuộc hạ là bảo vệ người, chăm sóc cho người. Hoặc là, Lam chủ cảm thấy thuộc hạ nên rời khỏi?”

Để cho anh rời đi? Chuyện này thật sự chưa từng nghĩ đến, lại nói, hình như là từ khi mười tuổi, Vân Trạch đã bắt đầu ở bên cạnh cô, có thể nói, trong bốn người bọn họ, anh là người ở gần cô lâu nhất. Từ nhỏ, tất cả mọi chuyện của cô đều do anh quản lý, từ ăn, mặc, đến nghỉ ngơi, đi lại, chu toàn mọi mặt. Cô thật sự vẫn chưa từng nghĩ tới, nếu như Vân Trạch không còn ở bên cạnh mình, mọi chuyện sẽ ra sao. Chỉ có điều, mỗi người đều có một con đường để đi, suy cho cùng thì cô cũng không thể bắt anh ở bênh cạnh mình cả đời.

Hai tay bỗng nhiên áp lên mặt anh, Lam Duê cười nghiêm túc, nói: "Vậy không cần gì cả, không cần, nếu như có một ngày anh thật sự muốn rời khỏi, chỉ cần nói với tôi một tiếng là được! Vân Trạch, mặc dù nói anh là thuộc hạ của tôi, nhưng cũng là bạn bè, tôi đương nhiên hy vọng anh, còn có tất cả bọn họ nữa, đều được hạnh phúc!”

Lời nói của cô khiến Vân Trạch sững sờ, sau đó nụ cười trên mặt càng thêm nhu hòa, đáy mắt đen nhánh thoáng qua chút gì đó, không đợi Lam Duê nắm được, liền nhanh chóng che giấu đi.

"Lam chủ yên tâm, Vân Trạch sẽ không rời đi...... trước khi khẳng định Lam chủ không gặp phải nguy hiểm gì nữa!"

"A, vậy thì tốt!"

Giữa hai người bọn họ không có bất kỳ lời nói mập mờ nào, chỉ là đang thảo luận chuyện đi hay ở, nhưng mà lọt vào trong mắt người khác thì lại không như vậy.

Thời điểm Lăng Ngạo đi lên sân thượng, gió lớn thổi mãnh liệt đến độ khiến anh gần như mở mắt không ra. Vất vả lắm mới thích ứng được với sức gió, trợn tròn mắt quét một vòng, cuối cùng nhìn thấy hình ảnh, thiếu chút nữa làm cho anh muốn giết người.

"Lam Duê!"

Một tiếng hét giận dữ vang lên, hai người đứng ở cách đó không xa chợt giật mình, lập tức xoay đầu lại. Lam Duê chậm rãi thu tay về, chẳng hề phát hiện ra hành vi vừa rồi của mình mập mờ bao nhiêu. Đối với người bỗng dưng xuất hiện này, cô thật sự rất kinh ngạc, thế nào lại bất ngờ như vậy! Nhìn mặt anh đen thui, thậm chí gương mặt còn mang theo đằng đằng sát khí, cô sờ sờ chóp mũi. Không khỏi than thở trong lòng, tại sao chẳng có ai báo cho cô biết một tiếng, để còn kịp thời nghĩ ra cách đối phó, bất thình lình xuất hiện kiểu này, thật sự là khiến cô trở tay không kịp.

Nhận thấy được tầm mắt bén nhọn quét về phía mình, ban đầu Vân Trạch còn hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền hiểu được, hình như trước đó, tư thế của anh và Lam chủ có chút...... Làm người ta hiểu lầm! Nhưng mà tình hình hiện giờ, hình như không phải là lúc thích hợp để anh mở miệng, liền hướng về phía người đối diện gật đầu một cái, rời khỏi chỗ này.

Lam Duê nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi không chút do dự của Vân Trạch, nụ cười nơi khóe miệng có phần cứng nhắc, đối mặt với Lăng Ngạo.

Còn Lăng Ngạo lại nhanh chóng đi tới bên cạnh cô, ngoài dự đoán, bỗng nhiên ôm cô vào trong ngực.

"Lăng Ngạo?" Lam Duê vốn nghĩ mình sẽ bị mắng cho một trận, nhưng động tác bất ngờ của anh khiến cô giật mình ngu ngơ, buột miệng gọi lên tên anh.

Thế nhưng anh chỉ ôm cô thật chặt, một câu cũng không nói, Ngay cả hơi thở lạnh lẽo trước đó cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Thấy thế, Lam Duê liền ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa, lẳng lặng ôm chặt lấy anh.

Hơn nửa ngày, thật sự là nhịn không được nữa, Lam Duê nhỏ giọng hỏi khẽ: “Lăng Ngạo, có chuyện gì xảy ra?"

"Không có gì! Chỉ là muốn xem xem em còn sống hay đã chết!" Lạnh lùng buông cô ra, Lăng Ngạo lấy lại vẻ mặt thâm trầm trước sau như một, thế nhưng không thể bỏ sót vành tai đang đỏ ửng của anh được. Khi mắt anh vừa bắt gặp cử chỉ thân mật của cô và Vân Trạch, bỗng dưng có loại kích động muốn giết người. Nhưng anh tin tưởng cô, trong khoảnh khắc khi cô gọi tên anh, cơn phẫn nộ vừa mới nhen nhóm lên liền tan biến hết.

Khóe miệng vừa nhấc: "Em còn sống rất tốt, vẫn chưa chết! Đúng là làm cho Lăng thủ lĩnh thất vọng rồi, hôn lễ hai tuần sau, em vẫn có mặt như bình thường. Lăng thủ lĩnh còn muốn cô dâu như em không?”

Bàn tay ấm áp nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, vừa hướng về phía lối ra, vừa nói: “Anh quả thật có chút thất vọng, chỉ là, nếu như em thật sự đã chết mà nói, anh cũng không ngại dời mộ phần của em vào nhà họ Lăng. Cho nên nói, bất luận là em còn sống hay đã chết, Lam Duê, em chỉ có thể là vợ của Lăng Ngạo này! Mà dù em có chết đi nữa, cũng phải làm ma của Lăng Ngạo!”

Lam Duê bật cười quay đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng mím chặt, bất mãn nói: "Không ngờ ngay cả người chết anh cũng không buông tha, Lăng Ngạo, em có từng nói qua là anh rất bá đạo hay không?"

"Nói rồi! Nhưng đây chỉ là đối với em!"

Bình thản tuyên bố chủ quyền, giọng điệu vẫn như bình thường, thế nhưng so với bất kỳ lời tâm tình nào khác lại càng đánh động vào lòng người hơn. Ở trong lòng của anh, không ai có thể thay thế cô, mà anh tuyệt đối cũng sẽ không để cô xảy ra chuyện. Về phần Lam Duê, hơn một tháng không liên lạc với anh, vừa nghe thấy những lời như vậy, cô chỉ hiểu được một điều duy nhất, anh không còn đơn thuần thích cô như trước nữa, mà là...... Bởi vì nhận thức được điều này, cho nên cô hoàn toàn tin tưởng vào anh, tuyệt đối không hoài nghi.

"A, như vậy thì, phần này bá đạo, em nhận!"

Hai tay nắm chặt đung đưa, đổi thành mười ngón tay đan xen, gương mặt Lam Duê lóe lên nụ cười sáng như sao trời, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

Rất nhanh, nụ cười nơi khóe môi cô chợt tắt, tầm mắt bén nhọn bắn về một góc: "Ra ngoài!"

......còn tiếp.....

P/S: Gặp ai? gặp ai nhỉ?)
59.2. Thăm hỏi nhà họ Lăng

Rất nhanh, nụ cười nơi khóe môi cô chợt tắt, tầm mắt bén nhọn bắn về một góc: "Ra ngoài!"

Hai người lạnh lùng nhìn về một góc, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

"Trực giác của Lam đương gia quả thật rất nhạy, tôi chỉ mới vừa đứng ở đây, thế mà cô lại dễ dàng phát hiện ra được!” Giọng Trung văn quen thuộc, phảng phất chút tà khí, khi hắn vừa mở miệng, cô liền đoán ra được người tới – Nathan Andrew. Cũng chỉ có hắn mới nỡ bỏ qua cơ hội có thể dễ dàng giết bọn họ tại đây, mặc dù khả năng thành công tương đối thấp.

Buông bàn tay đang nắm chặt ra, cánh tay Lăng Ngạo mạnh mẽ choàng qua eo cô, sít sao kéo vào trong ngực, đáy mắt đen nhánh ẩn chứa một đợt sóng lớn, nhưng cũng không trả lời. Đối với tình địch, hơn nữa còn là một tình địch không biết đang ôm ấp mục đích gì, anh thật sự không thèm để ý.

Lam Duê khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó chuyển tầm mắt, cười đến vui vẻ, cười đến lạnh nhạt, nói: "Anh tới nơi này có chuyện gì sao? Ở sân thượng chẳng có ai cả, anh phải lên đây? Bất quá tôi muốn khuyên một câu, trên ấy rất lạnh, nếu như anh chịu nổi, thế thì lên đi!”

"Lam đương gia đang quan tâm đến tôi sao? Điều này khiến tôi vừa mừng vừa lo!” Con ngươi màu xanh lục híp lại, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ vén mái tóc bạch kim trước trán, nhìn cực kỳ ma mị.

Mặc dù ở nhà họ Lam được nhìn không ít trai thanh gái lịch, đặc biệt là ở vị trí hiện nay, tần suất được ngắm nhìn những nét đẹp ấy cũng không ít, tuy nhiên khi Lam Duê vừa trông thấy Andrew, đôi con ngươi bất chợt lóe lên, một tia tán thưởng thoáng qua đáy mắt. Phút chốc, bên hông chợt đau nhói, quay đầu bất mãn nhìn anh chằm chằm, thật sự không hiểu cô đã làm gì đắc tội với anh. Thế nhưng khi cô vừa quay đầu, liền phát hiện anh cũng đang hung hăng trừng mắt nhìn mình.

Chột dạ sờ sờ chóp mũi, mặc dù cô cảm thấy quả thật dáng dấp của Andrew cũng không tệ, nhưng mà cô không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần nhìn ngắm mà thôi. Không nghĩ tới lại dẫn đến một màn khác thường này, hành động vừa rồi của Lăng Ngạo rõ ràng cho thấy anh đang ghen, anh tuyệt nhiên không hề che giấu, ngược lại còn trực tiếp để cho cô biết.

Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang ôm lấy eo cô, tươi cười đúng mực: “Đây chỉ là một dạng nhắc nhở, không tính là quan tâm. Chỉ có điều, mong Andrew tiên sinh không nên tùy tiện nói lời như vậy, dẫu sao vị hôn phu của tôi vẫn đang đứng ở đây, anh nói thế, khiến không ít người hiểu lầm đâu. Nếu Andrew tiên sinh đã muốn đi lên, tôi không cản, chúc anh nhiều may mắn!”

"Vị hôn phu? Chẳng lẽ Lam Duê tính kết hôn với anh ta thật?”

"Anh cảm thấy tôi là người hay nói giỡn?” Nụ cười của Lam Duê hơi thu lại, từ tốn nói tiếp: “Chẳng lẽ chuyện này còn có thể nói đùa? Hôn lễ vào ngày đầu năm mới, nếu như có thể, sự hiện diện của Andrew tiên sinh là vinh hạnh của chúng tôi!”

"Thật sao? Hình như Lam Duê quên mất những gì tôi đã nói với cô ở Luân Đôn! Bất quá chẳng hề gì, tôi trở về sẽ tham gia, tuyệt đối sẽ đi!"

***

"Hắn ta và em nói cái gì?"

Đi cách xa Andrew, Lăng Ngạo cau mày hỏi. Anh có cảm giác không phải là lời tốt lành gì, cho nên nhất định phải hỏi rõ ràng. Hơn một tháng trước, anh vừa gặp mặt Andrew, hắn ta không hề đề cập đến chuyện đã nói gì với Lam Duê khi ở Luân Đôn, nhưng hôm nay lại bất ngờ nhắc đến trước mặt hai người bọn họ, thật sự là có chút khả nghi.

‘ Tôi rất mong đợi nhận được thiệp mời, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, các người có thể có cơ hội ấy không!’

Trong đầu chợt hiện lên những lời này, hình như trước khi đi Andrew đã nói, thời điểm cô nghe được chỉ cảm thấy có chút quái dị, cũng chẳng để ở trong lòng, ai biết bây giờ hắn lại nhắc đến. Lần này lại còn nhấn mạnh, như vậy đây không đơn giản chỉ là một lời nói đùa.

Đem nguyên câu nói vừa hiện lên trong đầu thuật lại cho Lăng Ngạo, cảm thấy hơi khó hiểu, thuận tiện hỏi: “Andrew để ý đến tin tức chúng ta kết hôn như vậy, chẳng lẽ là vì lo sợ hai nhà chúng ta kết hợp lại? Nhưng mà cũng không đúng, chuyện các Gia tộc kết thân với nhau vẫn thường xảy ra, chung quy hắn cũng không có quyền kiểm soát. Lăng Ngạo, anh cảm thấy rốt cuộc hắn có mục đích gì?”

Nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, đáy mắt lóe lên. Anh phát hiện, mặc dù Lam Duê rất thông minh, nhưng mà trên phương diện tình cảm thật sự là rất ngu ngơ. Biểu hiện của Andrew rõ ràng như vậy, thế nhưng cô lại đi nghĩ sang hướng khác, một chút cũng không hoài nghi về mặt tình cảm. Phải nói là cô không biết rõ được sức hấp dẫn của chính mình, hay là không hiểu biết chút nào về lòng dạ của đàn ông? Người phụ nữ như Lam Duê, quả thật rất dễ khơi lên hứng thú chinh phục của nam giới, chỉ là, trên phương diện này, một chút năng lực tự giác ngộ cô cũng không có.

Anh cũng không có ý muốn nhắc nhở cô, đối thủ như vậy, bớt đi bao nhiêu đỡ lo bấy nhiêu. Tin tưởng Lam Duê là một chuyện, người khác rình rập người phụ nữ của mình, lại là chuyện khác.

Đôi môi mỏng khẽ nâng lên nụ cười có phần cưng chiều, nghiêm nghị nói: "Đại khái là giống như em đoán, vốn dĩ thế lực của hai nhà chúng ta đã đứng nhất nhì trên thế giới, nếu như kết làm thông gia, vậy thì đồng nghĩ với việc từ hai thế lực lớn sáp nhập lại làm một. Lo đối phó với một bên cũng đủ trầy da tróc vảy rồi, chẳng ai vui khi thấy thực lực đối thủ của mình ngày một mạnh hơn.” Dừng một chút, đáy mắt thoáng qua một tia bén nhọn: “Bất quá em đừng nên lo lắng về chuyện này, cho dù Andrew có muốn ngăn cản thật đi nữa, vậy thì thử xem hắn có năng lực ấy hay không!”

"Cũng đúng!"

Bây giờ nghĩ đến mấy chuyện nhàm chán này, tuyệt đối không phải là tác phong của cô, binh đến thì tướng chặn thôi, tất cả để đến khi đó tính là được. Nhưng mà cô cứ có cảm giác, hình như hàm ý trong lời nói của Andrew không đơn giản như những gì bọn họ nghĩ, thật bởi vì lo lắng việc hai phe thế lực của bọn họ kết hợp sao? Cô cảm thấy, hình như không phải là vậy, song, hiện tại thật sự nghĩ không ra. Lắc đầu một cái, thôi, nghĩ đến mấy chuyện này cũng chẳng ích gì!

Trong thang máy, hai người đứng đối diện nhau, Lam Duê chợt cười: "Nay mai em muốn đi Nhật Bản một chuyến, anh đi hay không đi?"

"Cái này để đến lúc ấy lại nói! Lam Duê, có phải em quên chuyện gì hay không?” Nguy hiểm nheo mắt lại, khóe môi cụp xuống, bộ dạng rõ ràng cho thấy rất bất mãn.

Cô ngẩn người, vắt óc suy nghĩ một hồi, nhưng kỳ thật là không nghĩ ra được, rốt cuộc mình quên cái gì. Thành thật lắc đầu, nói: "Trong khoảng thời gian này, một, chúng ta không gặp mặt, hai, không có liên lạc, em đã từng đồng ý với anh cái gì không?" Suy nghĩ lại lần nữa, cô chắc là mình không có hứa với anh chuyện gì, hẳn là anh nhớ nhầm mới đúng.

"Em thật cho là thế?” Lăng Ngạo hỏi lại lần nữa, lúc này giọng nói của anh đã trầm hẳn xuống, đáy mắt ngày một đen đậm. Thấy anh như vậy, cô vừa muốn gật đầu, lại cố gắng lục lọi trí nhớ lần nữa, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Từ từ đến gần cô, khẽ duỗi tay một cái, đột nhiên kéo cô vào trong lòng: “Anh gặp qua hết mọi người trong nhà của em, Lam Duê, em nói xem mình quên cái gì?”

Cả nửa buổi, anh bảo cô quên chuyện gì, thì ra là chuyện này!

Đúng là như vậy, quả thật cho đến tận bây giờ, cô chưa từng thấy qua người nhà của Lăng Ngạo, hơn nữa đáng ra đây là trách nhiệm của cô. Cái gì gọi là con dâu mới phải diện kiến cha mẹ chồng đầu tiên, mà chỉ còn hai tuần nữa là đến hôn lễ, thậm chí ngay cả ông nội cũng đã gặp qua một lần rồi…

"Ngay ngày mai, lập tức đến!”

***

Đại bản doanh của nhà họ Lam được thiết lập tại Thượng Hải, còn nhà họ Lăng thì ở HongKong, khoảng cách giữa hai nhà cũng chẳng có bao xa. Không cần cô đặc biệt đi chào hỏi cũng dễ dàng đoán ra được, khẳng định hai bên đã sớm qua lại với nhau rồi. Chỉ còn thiếu mỗi việc cô phải đi ra mắt mà thôi, nghe Lăng Ngạo nói, thiệp mời nội bộ đã được chuẩn bị hết cả, chỉ là mò mãi vẫn chưa ra tin tức của cô, thế nên đành hoãn lại đến giờ. Hiện tại cô cũng đã đến, tất cả thiệp mời đều đã được gửi đi.

Đến gần giữa trưa, Lam Duê và Lăng Ngạo mới cùng nhau bước xuống từ trên máy bay, trực tiếp đi tới trang viên đồ sộ của nhà họ Lăng.

Vừa đặt chân vào cửa chính, cô cảm thấy có sự biến chuyển rõ rệt, nhiệt độ trước sau có sự chênh lệch rất lớn, cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện, phía bên trên được bao phủ bởi một lớp thủy tinh trong suốt, tựa như một chiếc lồng khổng lồ. Cũng nhờ vào nó mà mặc dù bây giờ đang là tháng mười hai rét lạnh, bên trong nhà họ Lăng vẫn giữ được nhiệt độ ấm áp như ngày xuân, khiến cho trăm hoa đua nở.

"Ở điều kiện thời tiết như thế này mà có thể nuôi trồng được nhiều loại hoa thơm cỏ lạ như vậy, nhà anh thật là biết hưởng thụ cuộc sống!”

Cở chiếc áo khoác dày cộm trên người xuống, đưa cho Vân Trạch đang đứng sau lưng, cách ăn mặc của Lam Duê hôm nay so với thường ngày còn cao quý hơn bội phần, vừa đi đến một bên vườn, liền khiến người ta không dứt ánh mắt ra được.

"Đây là do mẹ ở nhà không có việc gì làm, chuyện nảy sinh trong lúc rãnh rỗi đấy!" Lăng Ngạo đi tới đứng bên cạnh cô, nhìn chăm chăm vào gò má nõn nà tinh xảo, khẽ nhếch môi cười.

Ngón tay mảnh khảnh trắng ngần sờ nhẹ vào cành hoa hồng đỏ trước mặt, cười dịu dàng: “Không ngờ bác gái lại khéo tay đến vậy, lần đầu tiên em nghe anh nói!”

"Bác không chỉ biết trồng hoa, còn rất nhiều thứ khác nữa, con có muốn học một ít từ ta không?”

Mẹ Lăng đã chờ bọn họ từ sáng sớm, sau khi nghe người làm thông báo, cũng có chút dằn lòng không đặng mà tự mình ra đón. Bà biết rõ, một tháng vừa rồi, con dâu tương lai của bà đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, khiến con trai thường ngày vẫn lạnh lùng bỗng dưng biến thành cái dạng gì. Ban đầu thì giận dữ, càng về sau lại lo lắng râm ran, bà biết, cậu con trai nghiêm nghị này, xem ra là thua chắc trong tay con dâu bà rồi.

Bây giờ nhìn lại cô con dâu này, càng ngắm lại càng ưng, trong lòng thầm cảm ơn, con trai bà có thể tìm được một cô gái tốt như vậy, thật sự chẳng còn gì hơn.

Nghe thấy tiếng động, Lam Duê vội vàng đứng thẳng người, quay đầu cười: "Bác gái, lâu như vậy mới đến ra mắt, con cảm thấy ngại quá!”

"Không sao không sao, mau vào đi! Ba con và mọi người đã chờ từ sớm rồi, Lăng Ngạo cũng không nói bao giờ thì về đến, bọn họ chỉ sợ bỏ lỡ. Vừa vặn chưa qua giờ dùng cơm trưa!”

Nói xong, thân mật nắm tay của cô đi vào bên trong. Đối với sự nhiệt tình không báo trước của bà, Lam Duê có phần không thích ứng, Lăng Ngạo cũng nhìn ra được chi tiết này, ung dung kéo ngược cô vào trong ngực, khẽ mở miệng: “Để con mang cô ấy vào!”

Mẹ Lăng nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh một hồi lâu, hình như đang xác định người này có phải là cậu con trai lạnh lùng như khối băng của mình không. Chẳng ngờ nằm ngoài suy nghĩ của bà, con trai có vẻ rất quan tâm đến nàng dâu này, đây là một hiện tượng tốt, hiện tượng rất tốt.

"Được rồi, vậy nhanh nhanh vào đi thôi, bằng không ông nội của con muốn đích thân ra ngoài bắt người!”

Chớp chớp mắt, nụ cười của Lam Duê đượm thêm mấy phần dịu dàng, có vẻ gia đình của anh cũng hòa thuận giống như nhà cô vậy, người trong nhà sống với nhau cũng không có khoảng cách là bao. Tất cả mọi người cùng ở chung một chỗ, cảm giác thật là ấm áp. Cô không thừa nhận, bởi vì vị trí hiện giờ của mình mà được xếp trên người khác một bậc. Ngược lại, chỉ là công việc bên trên khá nhiều, cần một người đứng ra gánh vác trách nhiệm mà thôi. Nếu như người trong nhà vì chuyện này mà lạnh nhạt với cô, chắc hẳn cô sẽ cảm thấy lòng mình rất lạnh.

Giữa đại sảnh của nhà họ Lăng, ngoại trừ Lăng lão ông đã được gặp mặt từ trước, còn có một người đàn ông trung niên mà Lăng Ngạo giống đến năm bảy phần, không cần suy nghĩ cô cũng biết, nhất định là ba của anh. Mà điều quan trọng nhất là, ngay cả Hải Linh cũng ở nơi đây! Trái ngược với ánh mắt vui mừng của mọi người nhà họ Lăng khi nhìn thấy cô, ánh mắt của Hải Linh có thể nói là đằng đằng sát khí. Cô thật sự rất khâm phục Hải Linh, một mặt thì giả vờ tỏ ra dịu dàng, mặt khác lại giương ánh mắt căm tức về phía cô, loại ‘công phu’ cao siêu này, cũng chỉ có Hải Linh mới làm nổi.

Ngồi bên cạnh Lăng Ngạo, Lam Duê vẫn luôn duy trì nụ cười của mình, vừa nói chuyện phiếm với mọi người nhà họ Lăng, vừa thỉnh thoảng ghé mắt quan sát sự biến hóa của Hải Linh ngồi bên cạnh mẹ Lăng. Cô muốn thử xem, Hải Linh còn có thể nhịn được bao lâu.

"Lam tiểu thư, chẳng lẽ tới nhà của tôi còn chưa yên lòng? Sao khi đi lại còn mang theo thuộc hạ?” Nhịn nhục một hồi lâu, thật sự là rất chướng mắt trước sự che chở vô hình mà Lăng Ngạo dành cho Lam Duê, ghen tỵ xông lên não Hải Linh, câu nói còn chưa kịp suy nghĩ bất chợt bật ra ngoài. Vừa dứt lời liền thấy mọi người trong nhà hung hăng trừng mắt nhìn mình, bấy giờ mới phát hiện mình lỡ lời. Dù gì nói cũng đã nói rồi, chẳng lẽ bây giờ muốn cô nuốt ngược trở về hay sao? Để xem Lam Duê này sẽ trả lời thế nào đây.

Hàn huyên tâm sự một thời gian, miệng có hơi khô, Lam Duê tươi cười bưng một tách trà vừa pha lên, nhẹ nhàng ngửi một chút, sau đó nhấp hai ngụm nhỏ. Dưới ánh mắt nóng rực của Hải Linh, chậm rãi đặt chiếc tách trong tay xuống: “Thân phận của tôi và cô bất đồng, dĩ nhiên cô sẽ không hiểu nguyên nhân tôi dẫn theo người bên cạnh để làm gì. Ví bằng Hải Linh ở vào vị trí của tôi, nhất định sẽ hiểu nguyên nhân trong đó rồi. Giống như Lăng Ngạo hay mang theo Âu Liêm và Ngự Phong bên mình, nguyên nhân của anh ấy là gì, thì nguyên nhân của tôi cũng vậy. Tôi nghĩ, ắt hẳn cô sẽ cho rằng tôi già mồm át lẽ phải, không tin, cô có thể thử hỏi ông nội xem, tin chắc rằng ông nội cũng hiểu!”

Cô biết, nếu như cô trả lời như bình thường, nhất định Hải Linh sẽ níu lấy vấn đề này mãi không buông, đối với phụ nữ có lòng dạ xấu xa, cô tuyệt đối không có đủ kiên nhẫn. Thật ra thì cô nhắc đến vấn đề bất đồng thân phận ở đây, căn bản cũng là vì yên ổn về sau, trong khi trả lời câu hỏi của cô ta, thuận tiện mang cả ông nội vào, tránh phiền phức không muốn có.

Lam Duê nói chuyện hợp tình hợp lý, trên thực tế, những người bên cạnh Lăng Ngạo chưa từng rời đi nửa bước, chẳng phải lúc này vẫn đang đứng ngay bên anh sao? Về phần Lăng lão ông, người bên cạnh ông trước kia là Charles, hiện tại vẫn vậy, chỉ là, thân phận có thay đổi chút đỉnh mà thôi. Hải Linh chưa kịp suy nghĩ, đầu óc ngu muội, chỉ muốn làm cho người khác khó chịu mà lại quên mất đi thân phận của mình.

Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Lăng Ngạo quét về phía cô ta, làn môi mỏng mân thành một đường thẳng: “Tại sao cô ta lại ở đây?” Lời nói hiển hiện rõ sự bực dọc khó chịu, vừa nhìn thấy Hải Linh, anh liền cảm thấy rất mất hứng.

"Hải Linh vẫn sống bên cạnh ta, người làm anh như con, cũng không phải không biết!" Mặc dù mỗi lần mẹ Lăng nhìn thấy thái độ của Hải Linh đối với Lam Duê cũng cảm thấy bất mãn, nhưng nói gì thì đây cũng là đứa bé do một tay bà nuôi nấng, tuy có chút bất mãn trong lòng, nhưng yêu thương này là thật.

Hải Linh nghe thấy giọng điệu đuổi khách không chừa lại chút thể diện nào của Lăng Ngạo, gương mặt hiện rõ sự ấm ức, rụt rè gọi: “Anh Ngạo, chẳng lẽ anh không muốn gặp Hải Linh đến vậy sao?”

Lời như vậy thiếu chút nữa khiến Lam Duê ngồi bên cạnh bật cười, đây không phải là chuyện quá rõ ràng ư? Còn bày đặt vẽ vời thêm chuyện, là đang ỷ vào có mẹ Lăng làm chỗ dựa, hay là cho rằng ít nhất Lăng Ngạo cũng sẽ dành cho mình chút tình cảm nào đó? Bưng tách trà lên lần nữa, đặt bên môi, che giấu nụ cười chế nhiễu.

Thân là phụ nữ, vẫn có chuyện tự mình hiểu lấy thì tốt hơn, bằng không, đến lúc đó mất mặt, chỉ có bản thân là chịu thiệt thòi. Nhìn bề ngoài bộ dạng của Hải Linh nom cũng sáng sủa lắm chứ, làm sao mà đầu óc lại ngờ nhệch như vậy? Ra sức lay chuyển người đàn ông mãi mãi không thuộc về mình, hành động này, thật sự khiến cho người làm phụ nữ như cô cũng cảm thấy mất mặt thay. Nhưng nghĩ lại, không phải người Lăng Ngạo muốn là cô ư, thế nên mới có thể bình tĩnh nói lời châm chọc người khác? Ưhm, khả năng này tương đối cao, có vẻ như cô quả thật là một người như vậy! Ai, thật sự là tội lỗi, tội lỗi mà!

Cô đang mải suy nghĩ mông lung về chuyện nhàm chán này, tìm kiếm chút niềm vui trong đó, Lăng Ngạo lại nhếch môi cười khẩy: “Quả thật không muốn gặp lại cô!"

Khóe mắt Hải Linh run lên, đáy mắt ngân ngấn nước, súy chút nữa cắn luôn đầu lưỡi. Cô ta cho là, dù thật sự không muốn gặp lại mình, cũng không thể nào phũ phàng như vậy, nói thế nào, dáng vẻ mỏng manh như này, phần đông đàn ông nhìn thấy, sớm đã đau lòng muốn chết rồi, nào biết, Lăng Ngạo nhìn cũng như không nhìn, còn chẳng giữ lại cho cô chút mặt mũi, rành mạch, dứt khoát nói ra mấy lời tước đoạt đi thể diện của cô.

Nhất định là lỗi của Lam Duê, nếu như không phải cô ta bỗng nhiên xuất hiện, anh Ngạo sẽ không lạnh nhạt với mình như thế, tất cả đều là lỗi của Lam Duê.

Bị người khác nhìn trừng trừng, Lam Duê im lặng một chút, rốt cuộc cũng từ từ giương mắt: "Lăng Ngạo, cô ấy là em gái của anh, làm sao lại đi nói như vậy? Anh cả là cha, nếu như truyền ra bên ngoài, còn tưởng rằng người làm chị dâu như em xúi giục, đối với thanh danh của em chẳng tốt chút nào!”

Đám người Vân Trạch, Âu Liêm đang đứng cúi đầu sau lưng, nghe thấy lời nói của cô liền kéo căng khóe miệng. Gỉa quá, quá giả dối rồi, nhưng lại khiến cho người ta không thể bắt bẻ được!

"Lam nha đầu, ông rất trông mong con đến đây! Ông muốn tố giác với con, dạo gần đây tên tiểu tử Lăng Ngạo này rất bất thường, ông còn cho rằng do con không chịu nổi nó, muốn đào hôn. Vừa nghĩ đến việc mất đi đứa cháu dâu khéo léo đáng yêu, thông minh lanh lợi, đoan trang hiền thục, trái tim của ông liền gọi lên một tiếng, đau quá!”

Biểu cảm trên gương mặt của Lăng lão ông vô cùng đau đớn, hình như đau lòng thật sự, Lăng Ngạo đã quá quen với tính tình của ông nội mình, gân xanh trên trán nảy lên mấy cái. Bị người khác bôi nhọ kiểu này, không ai có thể tiếp nhận được, huống chi lại là người đàn ông cao ngạo như anh. Lam Duê cười cười, khẽ nắm lấy bàn tay đang thả lỏng của người bên cạnh, rũ mắt xuống, thỏ thẻ: “Ông nội nói như vậy, khiến cho Lam Duê cảm thấy cực kỳ áy náy. Khéo léo đáng yêu, thông minh lanh lợi, còn có đoan trang hiền thục, những lời khen này, một chút xíu cũng không hợp với con. Dựa theo lời của ông nội con mà nói, thật ra con là loại phụ nữ nham hiểm xảo trá, lòng dạ độc ác. Kỳ thật thì cũng không giống người bình thường cho lắm, nhưng cũng không phải quá bình thường, cho nên ngược lại rất hợp với Lăng Ngạo! Bác trai, bác gái cảm thấy thế nào ạ?”

"Hả!" Ba Lăng đanh mặt, nhìn ánh mắt khiếp người của con trai mình, ánh mắt vô tội của con dâu tương lai, cùng với ánh mắt đang trợn lên vì giận dữ của ông cụ, ông tinh trí sờ sờ đầu, vô tội quay sang hỏi mẹ Lăng bên cạnh: “Bà nó, bà cảm thấy có phải như vậy hay không?"

"Chồng này, bọn họ nhìn ông, làm sao tôi biết được?" Mẹ Lăng cũng giương vẻ mặt vô tội, nói đùa, vốn dĩ con dâu bà là người không dễ chọc, hơn nữa còn có con trai bảo bối làm chỗ dựa, lại càng không thể chọc vào, về phần ông cụ,… e hèm, kính lão đắc thọ, cũng không cần phá hủy đi.

Vẻ mặt của ông cụ biểu hiện rõ sự đau lòng: “Lam nha đầu, có phải con không thích ông nội hay không? Thế nào lại đi ra sức giúp người ngoài, làm tổn thương tấm lòng của ông già này rồi!”

Lăng Ngạo nghiến răng, vẻ mặt u ám, cười cười: “Rốt cuộc ai mới là người ngoài? Hẳn là ông nội nên hiểu rõ hơn ai hết, cô ấy là vợ con!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui