Vợ Quỷ


Cổ trùng là một cổ thuật bắt nguồn từ Trung Quốc cách đây hàng trăm năm.

Tương truyền vùng Tương Tây năm đó có một học trò nọ, vì quá đau buồn trước cái chết của người con gái mình thương nên đã tự vào vùng núi hiểm độc, bắt về rất nhiều trùng, bỏ vào hũ sành để chúng tự cắn xé lẫn nhau.

Những con trùng độc còn lại sẽ là những con hung hãn nhất, được nuôi bằng máu tươi và cỏ độc trong bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Trong bốn mươi chín ngày đó, ngày nào học trò kia cũng thắp hương trước cái hũ sành.

Chính vì thế, những cổ trùng hung hiểm này càng thêm linh tính, cứ tới đêm là phát ra quầng sáng xanh nhạt.
Đêm trăng rằm, vị học trò nọ ôm cổ trùng tới bên mộ của cô gái trẻ xấu số kia.

Anh ta dùng xẻng, bắt đầu đào bới ngôi mộ.

Quan tài mở ra, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên trong không trung.

Thi thể cô gái nọ đã bắt đầu phân hủy, giòi bọ lúc nhúc nhìn vô cùng khϊếp đảm.

Ấy vậy mà vị học trò như điên dại, ánh mắt đầy si mê, anh ta đổ cổ trùng vào quan tài.

Trong đêm tối, cổ trùng phát ra ánh sáng xanh lét rờn rợn, từ từ trườn vào trong thi thể của cô gái.
Khoảng một canh giờ sau, giòi bọ đã bị cổ trùng ăn sạch.

Gió lạnh thổi đến, thi thể của cô gái kia bắt đầu cử động.

Trước ánh mắt đầy phấn khích của vị học trò, cỗ thi thể cứng ngắc ngồi dậy.

Trên gương mặt đã phân hủy quá nửa kia, đôi mắt cô gái giống như trùng độc, phát ra màu xanh u tối.

Vị học trò vội vã lắc chiếc chuông đồng trên tay, mỗi lần chuông vang lên, thi thể kia lại chậm rãi bước về phía trước một bước.

Dưới ánh trăng, con đường làng như trở thành giao lộ âm dương, dẫn đường cho cái xác trở lại nhân thế.
Người trong làng cũng vì chuyện ấy mà trở nên kinh sợ, nhiều lần khuyên nhủ vị học trò kia không thành, họ đành mời pháp sư cao tay đến.

Vị pháp sư liền nói: "Âm khí nơi này đã quá nặng rồi, ắt hẳn những con trùng độc kia càng ngày càng trở nên linh tính và hung hãn.

Người tạo cổ trùng là trái với đạo trời, nếu không nhanh chóng tiêu hủy cái xác, thì hậu quả sẽ khôn lường."
Dân làng nghe pháp sư nói thế, trong đêm tối cầm gậy đuốc tới nhà vị học trò.

Họ trói anh ta lại rồi dùng đuốc thiêu rụi cái xác.

Thi thể kia tuy bất động nhưng lại phát ra tiếng kêu the thé ai oán, đôi mắt xanh lét trừng lên nhìn đám người trước mặt.

Sau khi thi thể bị thiêu rụi liền lộ ra xác của cổ trùng dưới mặt đất, vị pháp sư kia liền đem chúng đến trước mặt cậu học trò, nói: "Thứ ngươi đang cố giữ trong nhà không phải cô nương kia nữa, mà chính là tà ma ngoại đạo.

Chúng sẽ hút dần sinh khí trên người ngươi, tiêu khiển ngươi khiến ngươi gây ra nhiều tội ác." Dứt lời ông ta đem xác trùng cổ đặt vào một lư hương, dán bùa yểm chôn sâu dưới lòng đất để linh khí của chúng không còn hại người.
Nhưng vị học trò đó sau nhiều ngày ở với cỗ thi thể vốn đã mang oán khí trên người, thần trí càng lúc càng trở nên rối loạn.

Anh ta vào sâu trong núi, dùng máu của chính bản thân nuôi hàng loạt cổ trùng.

Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, cổ trùng vì máu tanh cùng oán khí càng trở nên hung hãn.

Vị học trò kia đem trùng trở lại ngôi làng, thả chúng ở khắp nơi.

Hậu quả, cả một ngôi làng, người thì điên điên dại dại, kẻ thì toàn thân thối rữa...
Còn học trò kia, anh ta đem thuật nuôi cổ trùng đi khắp vùng Tương Tây tìm vị pháp sư để báo thù.

Nhưng cuối cùng người thì không tìm được, mà phải dùng máu nuôi cổ trùng đến kiệt sức mà chết.
Nói về cổ thuật này thì có rất nhiều dị bản khác nhau, nhưng tất cả đều xoay quanh đại kết cục bi thảm.

Chính vì thế, đây được xem là thứ tà thuật cấm, kẻ nào dùng hoặc cất giấu đều bị xử trảm.
Những pháp sư của bộ tộc Mao Khê đã dựa vào cổ thuật đó mà tu luyện một loại tà thuật riêng.

Bọn họ nhốt những con mèo đen đang mang bầu lại với nhau, không cho chúng ăn uống mà để chúng tự cắn xé đến chết.

Con mạnh nhất sẽ được giữ lại, nuôi bằng máu và thịt tươi.

Đến ngày gần sinh nở, những con mèo này sẽ bị mổ bụng sống lấy bào thai, phần đầu bị vặt bỏ và thiêu rụi tránh oán niệm quay lại quậy phá.
Cũng tương tự như vậy đối với những cô gái trẻ đang mang thai, nhưng thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn bội lần.

Bộ tộc này bắt gϊếŧ chết cả gia đình những cô gái này trước mặt họ, đánh gãy chân tay của họ và giam cầm trong một cái giếng sâu không thấy ánh sáng.

Hàng ngày sẽ có người đưa máu tươi và thịt mèo đen xuống để ép họ phải ăn.

Dần dần những cô gái này càng trở nên hung dữ, hai mắt trợn trừng đầy sát khí và oán hận.

Kẻ thì phát điên, người thì gào thét, tìm cách tự tử nhưng đều không thành.

Đến ngày sinh nở, họ bị ép uống nuốt một loại cổ trùng cực độc vào trong người rồi mổ sống, lấy đứa bé ra ngoài.
Những đứa bé ấy sau này sẽ trở thành vật hiến tế.
Lại nói đến những cô gái kia sau khi bị mổ sống, họ bị pháp sư đặt những bào thai mèo đen vào trong bụng và khâu lại.

Bào thai này chưa chết hẳn, nhưng sẽ hòa hợp với linh khí của cổ trùng cũng như oán niệm của vật chủ là những cô gái trẻ kia, phát triển thành một loại tà thuật cực kỳ hung ác.

Bọn chúng chính là thi cổ.
"Thi cổ không hẳn là còn sống, nhưng chúng bị điều khiển bởi cổ trùng." Nhà sư vẫn ngồi khoanh chân dựa vào vách đá, mắt nhắm nghiền.

"Bọn chúng không phải mạnh nhất, nhưng hung hiểm gấp trăm lần Lệ Quỷ."
Lão Trư nghe xong vẫn chưa hết bàng hoàng, mãi mới hằn học thốt lên.

"Các người cũng ác vừa thôi chứ, còn treo thi thể người ta lủng lẳng ở cái giếng trời này làm gì?"
Ánh mắt nhà sư u tối nhìn vào thông đạo phía sau lưng Trương Mỹ Linh.

Ông nói: "Đương nhiên là để canh cửa rồi."
Hóa ra những chữ khắc trên cánh cửa đá ban nãy chính là thuật chú để mở đường tới lăng mộ, cũng như khởi động tà thuật của bộ tộc Mao Khê trong địa đạo này.

Hèn nào lúc Lão Trư ngó lên giếng trời vẫn không hề hấn gì, cho đến khi nhà sư bắt đầu chậm rãi chạm vào cánh cửa.
"Nếu vậy thì đây không phải thuật chú mà pháp sư Mao Khê nào cũng có đủ pháp lực để thi triển." Trương Mỹ Linh cầm khẩu súng lên, từ từ chĩa nòng súng về phía nhà sư.

"Ông là Miến, đúng chứ?"
Ngọc Út bên cạnh giật mình, nàng hoang mang nhìn Trương Mỹ Linh.
Làn khí âm lạnh lẽo thổi từ thông đạo ập tới, nhà sư thở dài.

"Năm đó, trận pháp Truy hồn khởi động, cháu nghĩ một mình ông Ba có thể phá được nó ư?" Ông từ từ vạch cổ tay lên, giọng nói đầy mệt mỏi.

"Cũng không hẳn là trận Truy hồn, mà nó còn hung ác nhiều hơn thế."
Dưới ánh đèn pin, vết bỏng kéo dài từ cổ tay cho tới tận bả vai của nhà sư nổi lên, vằn đỏ trông vô cùng khϊếp hãi.

"Đầu những năm bảy mươi, Mao Khê đã tìm đủ mọi cách để khôi phục lại quyền lực.

Họ tập hợp các pháp sư còn lại, nhưng bởi không có Kẻ kế thừa, nên buộc phải dùng trận Truy hồn để tìm lại linh hồn tà ác nhất."
Trương Mỹ Linh rơi vào chấn động.

Cô buông khẩu súng, khó khăn lắm mới kéo kéo khóe miệng.

"Hai người đã gặp Bà Phát Thọ nhỉ?"
Nhà sư gật đầu, ông ta kéo ống tay áo xuống, gương mặt không rõ loại cảm xúc.

"Kẻ kế thừa trăm năm mới có một người.

May mắn thay, ta không nằm trong số đó."
"Vậy ông Ba, cũng là người của bộ tộc Mao Khê ư?" Lão Trư trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.
Đến đây, nhà sư chợt bật cười.

Ông đứng dậy phủi phủi bộ áo cà sa, đoạn đem tràng hạt trên tay quấn mấy vòng rồi đáp: "Ông Ba ư? Chỉ là một thầy thuốc già thôi."
"Cũng có nghĩa là từ lúc đó, Ngọc Út mới bị đánh thức đúng chứ?"
"Ta nghĩ vậy."
Trương Mỹ Linh dù bán tín bán nghi, nhưng những lời của nhà sư nói không phải là không có lý.

Khi đó, Bà Phát Thọ cũng từng nói với cô, bà ta đã gặp ông Ba ở trong một trận pháp khá lâu trước đây.

Nếu là một trận pháp Truy hồn, thì chắc chắn cũng không thể một mình phá trận.

Và lại, nhìn vết sẹo trên tay nhà sư kia thì trận pháp họ từng vào còn hung hiểm hơn nhiều, có lẽ do những pháp sư cao tay bày trận.
Trương Mỹ Linh nắm lấy tay Ngọc Út, bàn tay nàng lạnh ngắt khẽ run lên.

Cô chăm chú nhìn nàng, thấy nàng bối rối lảng tránh ánh mắt của cô.

Trong lòng không tránh được muộn phiền, cô thở dài hỏi: "Có phải chị đã nhớ ra chuyện gì rồi hay không?"
"Mình à..." Nàng khẽ cúi đầu, hình như có một chút tủi hờn ở dưới hàng mi cong cong.

"Có phải em đã rất mệt mỏi vì chị hay không? Chị không cần em làm bất cứ điều gì cho chị cả, chị chỉ mong chúng ta hãy thật hạnh phúc cùng nhau."
"Út nghĩ em không muốn điều đó hay sao? Nhưng trong lòng em luôn có khúc mắc, làm sao em có thể yên ổn được đây?"
Trương Mỹ Linh đến tận giờ vẫn muốn biết, bản thân mình rốt cuộc là như thế nào trong chuyện này.

Hơn nữa, người nàng thương và chờ đợi, vốn dĩ đâu phải là cô...
Nàng ngẩng mặt, con ngươi trong veo đã ngập ánh nước.

"Mình luôn nghi ngờ tình cảm của chị sao?"
"Út bảo em phải làm sao đây? Em thương chị nhiều như vậy đấy, nhưng trong lòng em lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Nếu Út đã nhớ ra tất cả, thì cũng nên nói với em một câu chứ.

Dù sao..." Trương Mỹ Linh đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Cô thu tay về, bóp bóp đỉnh đầu.

Lặng một lúc mới ảo não lên tiếng, "Dù sao, em cũng đâu phải Na."
Gương mặt nàng thoáng ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền chuyển sang đau lòng.

Nàng nhẹ day hai huyệt thái dương của Trương Mỹ Linh, lo lắng hỏi: "Em không sao chứ mình?"
Mà bên cạnh, Lão Trư vẫn đang nhìn Trương Mỹ Linh bằng ánh mắt quái dị.

Hắn nhặt khẩu súng lên, đoạn rọi đèn pin về phía trước mà nói, "Mày có thể đợi đến lúc ra khỏi nơi này, rồi cãi nhau với vợ mày sau được không em? Trông mày bây giờ còn kinh dị hơn mấy cái thi cổ ban nãy."
Không ai nói với ai thêm lời nào, lặng lẽ tiến vào thông đạo phía trước.

Vẫn là nhà sư dẫn đầu, nhưng lần này ông đi rất chậm, còn bảo bọn họ không chạm vào hai bên vách thông đạo.

Rọi đèn pin lên chỉ thấy những hình khắc đôi mắt mèo đỏ rực, không giống những chữ viết bên ngoài hang động kia.
Càng đi càng cảm thấy sau lưng như có người theo dõi, Trương Mỹ Linh mấy lần ngoái lại nhìn, nhưng tuyệt nhiên chỉ có bóng tối dày đặc.
Đột nhiên Lão Trư phía trước giật mình, hốt hoảng lùi về đằng sau, đạp trúng vào chân của Trương Mỹ Linh.

Cô ngã ngửa, hậm hực quát.

"Ông điên à? Tự dưng làm sao đấy?"
Ngọc Út vội vàng đỡ lấy Trương Mỹ Linh.

"Mình ơi, em không sao chứ?" Rồi nàng ngước nhìn con mắt đỏ rực trên vách hang nơi mà cô vừa ngã nhà xuống, hàng lông mày nhíu lại.

"Con mắt này không bình thường."
"Rõ ràng ban nãy anh thấy nó cử động đấy!"
Nghe Lão Trư nói vậy, Trương Mỹ Linh cũng ngoái lại nhìn đôi mắt trên vách hang.

Từ trong con ngươi của nó bỗng lộ ra một cái chấm đen nhọn hoắt, nhờ cái màu đỏ quái dị kia mà nó như loáng lên trong bóng tối.

Cũng vì thế mà nhìn như đôi mắt vô hồn của xác chết, thi thoảng con ngươi đen thẫm khẽ đảo qua đảo lại.
Trương Mỹ Linh bỗng thấy đầu óc mơ hồ.

Cô cúi người sát vào cái chấm đen kia, đưa tay định chạm vào nó.

Đột nhiên nhà sư phía trước hô lên: "Cẩn thận, tránh xa nó ra!"
Tiếng quát này khiến ba kẻ đang ngẩn người đằng sau giật mình.

Ánh mắt Ngọc Út tối sẫm lại, nàng lẩm bẩm: "Có mê thuật."
Phập.
Một mũi dao sắc nhọn phóng ra từ đôi mắt, găm lên vách hang đối diện.

Trương Mỹ Linh trợn mắt, mặt cắt không còn một giọt máu, đến thở còn chẳng dám thở.

May thay nhà sư kia đã kịp kéo cô ra khỏi tầm ngắm, nếu không giờ chắc đã nát sọ rồi.
"Chạy mau lên." Ông ta quát rống.
Vừa dứt lời, hàng loạt chấm đen nhọn hoắt đã chồi lên khỏi cái mắt đỏ rực, phóng về phía họ.

Tiếng vun vút dội lên trong thông đạo, khiến Trương Mỹ Linh mặt xanh nanh vàng, vội kéo Ngọc Út chạy thục mạng về phía trước.
Lão Trư phản ứng cũng nhanh, thoắt cái đã lôi xẻng công binh, chém lia lịa những mũi dao phóng tới.

Hắn vừa chạy vừa đẩy vào lưng Trương Mỹ Linh, thi thoảng cô còn cảm thấy lưỡi dao đen xì sắc bén kia xượt qua tai mình.
Phía trước nhà sư nhanh chóng mở đường.

Ông xoay chuỗi tràng hạt trên tay, tạo thành một cái khiên chắn những lưỡi dao đang phóng đến.

Không ngờ chuỗi tràng gỗ lại cứng cáp đến vậy.

Nghe âm thanh va vào vòng xoáy, cùng những tia lửa tóe lên cũng đủ biết thứ này không hề tầm thường.
Xoạt ---- Ngọc Út bên cạnh hất tung những mũi dao kia.

Chúng đập vào vách hang, mạnh đến mức gãy ra làm mấy phần.

Nhưng rõ ràng sức nàng cũng không lại được với hàng loạt những con mắt nhọn hoắt ấy.

Trương Mỹ Linh bị đằng sau húc tới, bên cạnh cũng ép sát đến mức toát mồ hôi hột.

Cô vừa chạy vừa cởi ba lô, vừa hất những lưỡi dao phóng đến, vừa quật lên những con mắt đỏ rực.

"Đ** mẹ mày con chó!" Trương Mỹ Linh trong lúc nguy gấp không bao giờ quên chửi bậy.

Cô vung tay ném luôn chiếc ba lô lên con mắt kia.

Sức nặng mấy chục cân đập vào, thế mà cũng phá nát cái con ngươi nhọn hoắt trong đôi mắt đỏ rực trên vách hàng.

Sắc đỏ cũng từ từ tắt ngấm, trong giây lát con mắt ấy lại chìm vào bóng tối im lìm.

Trương Mỹ Linh sững người, nhưng cũng không còn thời gian mà nghi hoặc nữa.

Cô hô lên: "Út ơi, phá luôn mấy cái mắt đi."
Chỉ nghe có thế, móng vuốt sắc nhọn của nàng đã chồi ra, giơ tay rạch lên những con mắt bên cạnh.

Vết móng tay sâu hoắm chọc thủng cả vào vách đá, rơi lạo xạo xuống mặt thông đạo.
Lão Trư nghe vậy liền làm theo.

Hắn lấy xẻng công binh, nhắm đúng cái lỗ dao mà chọc vỡ.

Hang đá vôi lại có tác động của con người từ trước, nên dễ dàng bị phạt một đường sâu hoắm.

Những con mắt đỏ rực kia cũng dần tắt ngúm.
Nhà sư tối mặt, ông giật chuỗi tràng hạt, những viên gỗ nặng trịch rơi lạch cạch xuống mặt đất.

"Chạy hết tốc lực, rõ chưa?" Ông xoay người về phía sau, vung tay ném tràng hạt lên những cái mắt đỏ rực.
Mỗi viên gỗ lao đến, chuẩn xác làm nổ tung con ngươi nhọn hoắt kia.
Thế nhưng dưới chân, mặt đất dần rung chuyển, phát ra những tiếng ầm ầm đinh tai.

Trương Mỹ Linh giật mình nhìn hai bên vách hang, dường như chúng đang co lại mỗi lúc một gần.
"Chạy, mày định để bị ép chết hả em?"
Lão Trư thúc vào lưng Trương Mỹ Linh, không quên lụm lại cái ba lô mà cô mới quăng ban nãy.

Cả mấy người họ chạy bán sống bán chết, vậy mà vẫn chưa thấy lối ra khỏi thông đạo.
Đúng là đếch có cái gì dễ dàng hết.
Hai bên vách hang vẫn không ngừng co lại, giờ chỉ đủ rộng cho một người đi.

Mấy người họ chạy một hàng dọc, không dám ngoái lại nhìn đằng sau nữa.
"Phía trước có gió lớn, chúng ta sắp ra rồi." Ngọc Út là người dẫn đường, nàng nắm tay Trương Mỹ Linh, kéo cô đi thật nhanh.

"Mình ơi, cố lên."
Đúng là cảm nhận được gió rất mạnh phía trước, cả mấy họ càng cắm đầu cắm cổ chạy.

Khi vách hang dần co thít lại, Trương Mỹ Linh cuối cùng cũng nhảy ra khỏi thông đạo.

Cùng lúc đấy, Lão Trư đằng sau cùng ném ba lô về phía trước, hộc tốc phi ra ngoài.
Nhà sư là người cuối cùng ra khỏi thông đạo.

Ông lách người, dùng hết sức chui ra khỏi đó trước khi hai bên vách rầm rầm khép chặt lại.
Mấy người bọn họ ngã lăn ra đất, thở chẳng ra hơi.

Trương Mỹ Linh cầm đèn pin rọi lên cái vách đá sừng sững kín bưng trước mặt, tim không khỏi thót lên.

Nếu cái thông đạo mà dài thêm một chút nữa, chắc họ đã bị nghiền nát như tương rồi.
"Đó là lý do ta bảo không nên nhìn hay chạm vào mấy cái mắt đó." Nhà sư ngồi dựa lưng vào một cái cột đá, xem chừng cũng mệt chẳng kém, "Chúng được yểm mê thuật, dễ dàng làm mê muội đầu óc của những kẻ bước vào, chỉ chờ có thế là sẽ xuyên một lưỡi dao vào đầu kẻ đó."
Cũng vì không rõ thông đạo này dài bao xa, nên nhà sư mới không dám bảo mấy người họ phá những con mắt trên vách, sợ xảy ra sự cố thì trở tay không kịp.
"Lúc đầu ta cứ nghĩ bên trong cánh cửa đá là mật thất, nhưng không ngờ lại là một thông đạo khác."
Lúc này Trương Mỹ Linh mới cảm thấy vết thương trên vai ê ẩm.

Cô vạch tay áo, thấy mấy vết cào của thi cổ vẫn còn đang rớm máu.

Ngọc Út ngồi xuống bên cạnh Trương Mỹ Linh, nàng len lén thăm dò thái độ của cô, sau đó mới dám nhích vào sát bên cạnh.

"Bị thi cổ cào như vậy sẽ có tà khí ấy.

Để chị giúp mình nha." Dứt lời, nàng chạm vào vết thương trên vai Trương Mỹ Linh, một làn khói đen tanh ngòm thoát ra.

Trương Mỹ Linh nhăn mặt, lại thấy nàng thổi phù phù vào cái vết rách ấy.

"Mình đau lắm hả? Cố gắng một chút."
"Út sợ em vẫn giận hả?" Cô bật cười, nhìn cái nét mặt nơm nớp của nàng mà chẳng thể nào để bụng nổi.
Nàng nghiêm túc gật đầu.

"Dạ, mình đừng cãi nhau nữa nha."
Trương Mỹ Linh ôm nàng vào lòng, thở dài nói: "Em xin lỗi.

Út đừng nghĩ ngợi gì cả."
Bọn họ ngồi nghỉ, chia nhau chút lương khô mà nhai rệu cả mồm.

Chẳng ai nói với ai thêm lời nào, chỉ muốn mau chóng lại sức vì chẳng biết trong cái địa đạo này còn những gì kinh khủng sắp xảy đến nữa.
Lão Trư giúp Trương Mỹ Linh xử lý qua vết thương.

Trong lúc đó thì nhà sư cùng Ngọc Út bắt đầu đi quanh xem xét.
Hóa ra, họ đang ở một hầm mộ.
Nhà sư châm lửa, đốt ngọn đuốc bụi bặm treo ở bốn góc mộ thất.

Ngọn lửa bùng cháy, rọi sáng cả căn hầm.
Nơi này thực chất là một hang động lớn hình vòng cung, tính phần đỉnh vòm cao nhất cũng khoảng hơn ba mươi mét.

Đây không phải hầm mộ kín, mà xung quanh tính cả thông đạo vừa bịt kín mà họ vừa đi vào, thì có tổng cộng tận bảy cái thông đạo khác, soi đèn pin chẳng thấy điểm cuối cùng.

Gió lạnh hun hút thổi tới, đập vào vách đá nghe như tiếng ai oán khóc gào.
Cỗ quan tài bằng đá đen thể tích khá lớn, người ở trong mà không có lực đẩy từ phía ngoài thì cũng khó lòng thoát ra được.

Bên trên khắc hoa văn kỳ quặc, càng nhìn càng thấy giống một lá bùa được vẽ lên hơn là hình khắc.
Trương Mỹ Linh nổi cả da gà, cô vội vàng tiến vào giữa căn hầm mộ cùng những người còn lại.

"Đây là lăng mộ của vị pháp sư đó rồi à?" Cô bán tín bán nghi hỏi, nhìn cái quan tài đá đen xì mà lợm giọng, thầm nghĩ may lúc nãy ngồi ăn không biết đằng sau có xác người, không chắc cũng nôn ra mật xanh mật vàng.
Nhà sư lắc đầu, ánh mắt hướng về những đường thông đạo đen như hũ nút.

"Không, đây chỉ là một trong bảy pháp sư tuẫn táng cùng với kẻ đứng đầu tộc Mao Khê thôi."
Tuẫn táng theo tục lệ xưa chính là chôn người sống theo người chết.
Bảy vị pháp sư này sẽ phải uống một loại độc dược khiến họ rơi vào trạng thái thực vật.

Sau đó Kẻ kế thừa sẽ là người yểm tà thuật lên quan tài, chôn họ cùng các loại cổ trùng cực độc.

Những kẻ này tin rằng, khi vị pháp sư tối cao của họ thức giấc, thì bảy người này cũng sẽ sống lại theo ông ta.
Trương Mỹ Linh vì thế mà đứng cách xa khỏi quan tài một đoạn, ánh mắt vô cùng kinh dị.

"Vậy tức là, kẻ trong quan tài kia vẫn còn sống hả?"
"Họ không hẳn là còn sống, nhưng cũng chẳng phải đã chết." Nhà sư đứng bên quan tài, có gì đó khẽ dao động trong ánh mắt, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại vẻ tĩnh lặng, "Làm gì có ai ở trong quan tài này mà sống được cả trăm năm? Chỉ là, thứ cổ trùng kia sẽ không bao giờ chết mà thôi.

Cũng giống như thi cổ, nó sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông vĩnh viễn, nếu như không bị tà thuật tác động.

Cho nên tốt nhất là đừng có động vào mấy cái quan tài này, cứ để nó ngủ mãi như vậy đi."
Không gian tăm tối, khí âm lạnh lẽo thổi vào mặt khiến cả nhóm người đều trầm mặc.

Ngọc Út đột ngột kéo tay Trương Mỹ Linh, thì thầm: "Mình này, từ lúc bước vào đây, chị cảm thấy sức mạnh cứ tiêu tán dần thôi." Rồi nàng lại nhìn nhà sư kia, gương mặt phức tạp.

"Ông ta cũng có gì đó lạ lắm."
Trương Mỹ Linh nhíu mày nhìn nhà sư.

Chẳng biết từ lúc nào mà ông ta đã đốt một ngón nến ở góc đông nam trong mộ thất.

Ánh nến leo lét cháy, tỏa ra cái quầng ma mị rợn người.

Cô toan đáp thì lại nghe giọng Lão Trư vang lên: "Ở trên mấy cái cột đá có tranh vẽ này!"
Bốn chiếc cột đá dựng sừng sững quanh cỗ quan tài, chiếu đèn pin tới quả nhiên đều có phù điêu.

Ở mỗi cột, người trong tranh lại một loại biểu tình.

Mặc dù chiếc mặt nạ mèo đen đã che gần hết gương mặt, nhưng phỏng đoán chỉ là một người.

Có lẽ chính là vị pháp sư đang nằm trong cỗ quan tài kia.

Màu sắc những bức bích họa này vẫn còn tươi tắn, mặc dù không khí nơi này lưu thông, nhưng rõ ràng nó vẫn sống động như thật.

Thậm chí Trương Mỹ Linh còn cảm giác, ánh mắt đỏ ngầu đằng sau chiếc mặt nạ kia đang đảo qua đảo lại nhìn mình nữa.
"Đừng nhìn lâu vào bất cứ thứ gì ở nơi này." Nhà sư lần nữa nhắc nhở.
Trương Mỹ Linh rọi đèn pin lên những bức hoạ kỳ lạ của gian mộ thất, hàng lông mày nhướn lên rồi hạ xuống như giun bò.

"Đây là chữ viết hay hình vẽ vậy? Sao nó xấu đui xấu mù thế?"
"Đúng là có chữ viết." Nhà sư chạm vào những nét khắc dài ngoằng dưới tấm hoạ, gương mặt chẳng có lấy một chút biểu tình, "Nó ghi lại vắn tắt lịch sử của bộ tộc và chủ nhân của ngôi mộ này.

Không chỉ thế, vị đang nằm trong quan tài còn đưa ra cảnh báo với những kẻ dại dột mà bước vào đây khi không có sự cho phép."
Giọng của nhà sư mỗi lúc một trầm thấp, cuối cùng ông im bặt, trân trối nhìn vào những hình vẽ trên cột đá.

Trương Mỹ Linh không hiểu chuyện, chỉ có linh cảm là phải đứng cách mấy cái cột này càng xa càng tốt.

Cô nói: "Nếu kẻ này không phải người chúng ta cần tìm, chi bằng nhanh nhanh tìm đường ra khỏi đây..."
Lời còn chưa dứt, không gian âm u tĩnh lặng đột nhiên vang lên âm thanh leng keng kỳ lạ.

Trương Mỹ Linh giật mình, cô rọi ánh đèn pin về phía thông đạo sau lưng.
Căng tai lắng nghe, càng lúc âm thanh kia vọng lại càng rõ ràng.

Giống như có ai đó đang chậm rãi kéo lê một chiếc xích sắt hoen gỉ trên mặt đất vậy.
Nơi này có khả năng đều thông tới các địa đạo ngầm trong hang động.

Giống nhóm người bọn họ, nếu có ai đó từ địa đạo tìm đường đến căn mộ này thì cũng không phải là không có khả năng.
Thế nhưng nơi này không phải loại mộ cổ tầm thường, muốn tiến vào từ địa đạo là điều không hề dễ dàng.

Huống hồ sáu thông đạo trước mắt chẳng khác nào mê cung trận pháp, người thường vào chỉ có nước bỏ mạng, không chết vì mấy thứ kỳ lạ cũng chết vì chẳng thấy lối ra.

Vậy mà kẻ đang tiến tới lại dường như rất tường tận đường đi nước bước của những ngôi mộ này, thậm chí Trương Mỹ Linh chỉ phát hiện ra hắn đã đến gần khi nghe tiếng xích sắt kia.
Cô hốt hoảng, vội vàng tắt đèn pin.
Kẻ nào mà lợi hại đến vậy?
"Em có biết điều gì đáng sợ nhất khi vào trong mộ cổ không?" Ngọc Út đến gần ngọn nến ở góc đông nam, ánh sáng xanh cháy leo lét hắt lên gương mặt ma mị của nàng, "Đáng sợ nhất không phải chủ mộ, mà chính là kẻ gác mộ."
Theo quan niệm cổ xưa, càng là những cô gái trẻ trinh trắng thuần khiết, khi chết oan thì nỗi oán hận của họ càng lớn, linh hồn vĩnh viễn không bao giờ siêu thoát được.

Chính vì vậy, nhiều gia chủ để tránh bọn trộm mộ dòm ngó đến mộ phần của mình sau khi chết, đã mời những pháp sư cao tay về yểm mộ.

Họ chọn những cô gái trong độ tuổi từ mười ba đến mười tám tuổi, chăm sóc đặc biệt, không cho tiếp xúc với đàn ông.

Sau khi gia chủ qua đời, cô gái này sẽ được tắm rửa sạch sẽ, xức dầu thơm và chôn sống cùng chủ mộ.

Thậm chí để tránh việc các cô này bỏ trốn, họ đã chằng quanh người cô gái bộ xích đã được yểm tà thuật, đặt nằm trong quan tài.

Pháp sư sẽ đặt miếng ngọc bội trong miệng cô gái, làm phép để cô tỉnh táo đúng bốn mươi chín ngày.

Cô gái phải sống trong cảnh chờ chết, oan ức mà tuyệt vọng.

Sau khi chết đi linh hồn sẽ không được siêu thoát, bị giam cầm trong cái xác mang đầy oán hận quanh quẩn trong mộ phần của gia chủ.

Kẻ trộm mộ nào không may đụng độ với thứ này, thì chỉ có xác định chết không toàn thây.
Đột nhiên từ thông đạo một trận gió mạnh thổi tới làm tắt hết đuốc lửa.

Tiếp đó như có gì đó vun vút lao vào, "rầm" một cái đập tan bức bích họa trên cột đá.

Cũng may cả nhóm phản ứng nhanh, đều cúi rạp người xuống đất, nếu không giờ chắc cũng nát bươm đầu.
Trương Mỹ Linh nhổm người dậy, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì đang tới, thì tiếng vun vút kia lại vang lên, lần này hạ xuống ngay trên đầu.

Cô theo phản xạ lăn người sang một bên.

Chỉ thấy thứ gì đó nặng nề đập mạnh xuống mặt đất bên cạnh, sau đó hàng loạt vụn đất đá bắn lên, tạo thành một cái hõm sâu trên bề mặt.
Tiếng ma sát lại vang lên roàn roạt.

Lúc này Trương Mỹ Linh đã nhìn thấy rõ thứ đang di chuyển bên cạnh mình.

Đó là một sợi sắt nặng trịch với những cái mắt xích to hơn cả nắm tay nười lớn.
"Mẹ nó." Lão Trư đột ngột giữ lấy đầu sợi xích, nghiến răng nghiến lợi kéo, "Giữ lấy cái này chứ để nó phi thêm phát nữa là hết tránh nổi!"
Trương Mỹ Linh toát mồ hôi lạnh.

Thấy Lão Trư như vậy cũng cùng anh giữ lấy sợi xích.
Nhưng sức người vốn dĩ làm sao đấu lại được Kẻ gác mộ.

Sợi xích kia như cánh tay khổng lồ, đập vào ngực Lão Trư một cái khiến anh ngã nhào.

Còn mỗi Trương Mỹ Linh bị sợi xích kéo lê trên đất một đoạn, sau đó bị hất sang một bên.

Vai đập vào cột đá lệch cả đi, cô la lên oai oái, lồm cồm bò dậy dưới chân cột.
Ánh mắt Ngọc Út trắng dã, móng tay nàng nhọn hoắt nâng sợi xích lên.

Gương mặt nàng giận dữ, tay đưa xuống chặt đoạn xích kia làm hai mảnh.

Tia lửa lóe lên, dưới ánh sáng của đèn pin như những hạt máu rơi trên mặt đất.
Trong thông đạo tối tăm có tiếng hét lên ai oán.

Thình lình lại một sợi xích sắt khổng lồ nữa bay tới, lần này nhắm thẳng vào nàng.

Nhưng nhà sư đã nhanh chóng phóng đến, cánh tay với vết bỏng nổi lên cuồn cuộn cầm lấy sợi xích.
Lúc này Trương Mỹ Linh cùng Lão Trư cũng đã bớt choáng váng.

Hai người hò nhau cầm đoạn xích đã bị Ngọc Út chặt đứt, nghiến răng nghiến lợi kéo nó quấn quanh những cây cột đá khổng lồ.
Hai bên cứ vậy bày ra thế giằng co.
Nhưng chỉ giây lát sau, thứ kia cuối cùng cũng xuất hiện trước cửa thông đạo.

Ánh đèn pin lia tới, Trương Mỹ Linh như hít một hơi lạnh, ý chí chiến đấu cũng vơi bớt quá nửa.
Kẻ gác mộ, nói chính xác ra giống như một cương thi trong truyền thuyết.

Trên lớp da khô đét của cái xác mọc một lớp lông trắng xóa, chân tay cũng bị lớp lông kia che phủ.

Chẳng thể nhìn rõ diện mạo của cái xác ban đầu nữa, chỉ thấy hai hốc mắt đỏ lòm chẳng khác nào mấy cái mắt mèo trên vách hang ban nãy.

Trên người nó quấn đầy xích sắt, nhìn kỹ càng cảm thấy thi thể kia đã cùng khối xích nhập lại.

Hai đoạn trên cánh tay nó đang bị nhóm người Trương Mỹ Linh giữ chặt, khiến bàn tay với những chiếc móng thâm xì của nó cứ giơ cao về phía trước.

Nó bật nhảy một cái vô cùng giống cương thi, nhưng mà chỉ không ngờ là xa tận tới gần hai mét.

Động tác của nó vô cùng nhanh, chớp cái cánh tay đưa lên, quật ngang qua người của Lão Trư và Trương Mỹ Linh.

Sức mạnh của nó vô cùng khủng khϊếp, trời đất như đảo lộn, cô lúng búng ho ra máu.
Ngọc Út thấy vậy liền hét lên, nàng lao đến, chém vào gương mặt của cái thây.

Một mùi hôi thối tởm lợm bốc lên, gương mặt lún phún lông kia lõm xuống, rơi lả tả những mảng thịt khô đét ra ngoài.

Đôi mắt của nàng trắng dã, nắm lấy cổ nó bẻ ngang.

Nhưng cái thây ấy vốn chẳng biết đau đớn, nó giật tung sợi xích đang quấn quanh cột đá, nâng tay bóp lấy cổ của nàng, ném nàng vào vách mật thất.
Lão Trư thấy tình hình không ổn, vội vàng lấy khẩu súng ra nã đạn thẳng vào đầu cỗ cương thi.

Đôi mắt đỏ lòm của nó đảo về phía hắn, dưới lớp lông kia đột nhiên xuất hiện cái miệng đen lòm.

Nó hét lên, hàm răng nhọn hoắt trắng ởn chồi ra, bật một cái đến trước mặt Lão Trư.
May mắn thay, bởi vì đầu dây xích bên kia vẫn bị nhà sư giữ chắc, nên khi cách Lão Trư một đoạn, nó chỉ có thể dừng lại gào lên, đoạn nâng khối xích còn lại quật vào hắn.

Lão Trư tránh được, nhưng khẩu súng đã văng ra xa.
Tình thế cấp bách, Trương Mỹ Linh không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng bật nhảy lên lưng của nó.

Lão Trư cũng vì vậy mà cầm lấy sợi xích còn lại, gồng hết sức chạy ra xa.

Thứ kia hai tay cứng ngắc không thể làm gì được Trương Mỹ Linh.

Nó xoay người, cố gắng hất cô xuống mặt đất.
Đèn pin bị văng ra xa, Trương Mỹ Linh rút chiếc xẻng công binh bên hông, vừa vòng tay siết lấy cổ nó.

Trong bóng tối chẳng rõ được gì, cô giơ xẻng, phạt ngang đầu cỗ cương thi.

Cái chất nhầy nhầy hôi thối bắn ra, bốc lên nồng nặc không khác gì chuột chết lâu ngày.

Trương Mỹ Linh hoa mắt, vội vàng buông tay, ngã xuống đất nôn khan mấy cái.
"Cô Út, giữ giúp ta xích bên này."
Giọng nhà sư vang lên trong bóng tối, vô cùng khẩn trương và gấp gáp.

Ngọc Út lồm cồm bò dậy, nhanh chóng lao đến ghì lấy sợi xích thay nhà sư.

Gương mặt nàng trắng bệch, ánh mắt cũng không còn sát khí như ban đầu.

Có vẻ nàng cũng bị ảnh hưởng không nhỏ từ sức mạnh của cỗ cương thi ban nãy.
Nhà sư giẫm lên sợi xích, thoáng cái đã nhảy đến trước mặt khối thi thể.

Chẳng biết từ lúc nào đã rút ra một con dao sắc nhọn, tuốt một đường trên lòng bàn tay.

Mùi máu tanh xộc tới, khiến cỗ cương thi kia ngừng lại trong giây lát.

Cái đầu nát tươm của nó quay đi quay lại, đôi mắt đỏ ngầu dường như tìm kiếm.
Những lá bùa kỳ quái tung lên, nhuốm màu máu đỏ sậm trong lòng bàn tay nhà sư.

Ông ấn nó quanh người cỗ cương thi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm thuật chú kỳ quái.

Trên trán ông lấm tấm mồ hôi, bàn tay đặt trước ngực xoay một vòng.

Làn khói đen dày đặc theo bàn tay hiện lên một vòng âm dương, ánh mắt ông sắc lạnh nâng lên, giây lát sau liền ấn cái vòng khói lên cỗ thi thể.
Lá bùa trên cơ thể nó rực cháy, khói đen cùng mùi tởm lợm dày đặc.

Nó đau đớn hét lên, quằn quại hất văng những lá bùa ấy khỏi da thịt.
"Chạy mau, còn đứng đấy làm gì?"
Nhà sư hô lên, kéo tất cả những gương mặt đang thất thần trong chốc lát bừng tỉnh.

Cả bọn lại chạy hộc tốc theo sau nhà sư vào trong thông đạo phía trước.

Ở sâu trong bóng tối vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét của cỗ cương thi, văng vẳng truyền đến như âm thanh ai oán của phụ nữ.

Trương Mỹ Linh dựng cả tóc gáy, vội vàng nắm tay Ngọc Út chạy thật nhanh.
Thông đạo này có độ dốc thoai thoải, càng chạy vào sâu càng thấy không khí thổi vào mặt lạnh toát.

Chẳng ai dám dừng lại mà nói với nhau lời nào, cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Không biết đã qua bao lâu, Lão Trư chạy phía trước bỗng nhiên kêu lên: "Á!"
Còn chưa kịp nói lời nào, chân của Trương Mỹ Linh đã bị hẫng một cái.

Cả cơ thể như rơi trong không trung, trong lòng cô lạnh toát.

Cái suy nghĩ chết chóc vừa thoáng qua đầu, thì chưa đầy một giây ba lô đằng sau lưng đã chạm xuống mặt đất.

Trương Mỹ Linh hoảng hồn bò dậy, cầm đèn pin rọi khắp nơi.
"Mình ơi, em không sao chứ?" Ngọc Út lo lắng hỏi, nàng xoay người cô ngược xuôi để kiểm tra, "Đau nhiều không á?"
"Em không sao.

Mình đang ở đâu đây?"
Ngẩng mặt lên nhìn chỉ thấy bóng tối như hũ nút.

Hóa ra họ vừa rơi xuống một địa đạo nhỏ, cách với mặt thông đạo phía trên chừng hai mét.

Lão Trư vội vã kéo Trương Mỹ Linh sang một bên, nét mặt vô cùng kinh dị.

"Ê đừng đứng đấy nữa." Hắn nói.
Ánh đèn pin rọi xuống dưới chân, không ngờ lại có hàng loạt bộ xương người nằm ở đó.

Trương Mỹ Linh kêu lên oai oái, mặt cắt chẳng còn giọt máu.
"Hố này là hố tuẫn táng." Nhà sư cúi đầu xem xét những bộ xương, trên hộp sọ nào cũng bị lõm xuống một lỗ sâu, rõ ràng là bị vật sắc đánh chết.

"Những người này đều là thợ xây dựng lăng mộ năm ấy.

Nếu hố tuẫn táng ở chỗ này, thì có lẽ nơi đặt quan tài pháp sư ấy cách chúng ta không còn xa nữa."
Đây là một địa đạo diện tích khoảng hơn ba mươi mét vuông, xung quanh toàn đá núi màu xanh đen, phát ra những tia sáng quỷ dị.

Nơi này khá ẩm thấp, cũng chẳng có hình khắc gì trên vách đá.

Phía trước mặt có một cái ngách hang hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.

Soi đèn pin thấy bên trong mặt đá nhẵn bóng, chắc hẳn được hình thành tự nhiên chứ không có bàn tay tác động của con người.
"Không biết thứ kia còn đuổi theo không nhỉ?" Lão Trư đột ngột lên tiếng.

Lúc này Trương Mỹ Linh mới nhớ ra nguyên do họ rơi xuống cái địa đạo này, trong lòng bỗng nhiên thấy kinh dị.

Cô nói: "Nếu đấy là Kẻ gác mộ, thì làm sao dễ chết thế được.

Ắt hẳn nó vẫn đang tìm cách đuổi theo chúng ta đấy."
Vừa dứt lời, từ xa đã vọng lại tiếng leng keng của xích sắt.

Rõ ràng thứ kia đã thoát được khỏi mấy lá bùa của nhà sư, bám theo họ sát nút.
Chỉ cần nghe thấy cái âm thanh đó thôi là da gà của cả nhóm người lại đua nhau nổi lên.

Nhà sư nheo mắt nhìn vào trong ngách hang, đoạn nói: "Nó chính là Kẻ gác mộ.

Nếu đụng vào nó rồi, nó sẽ bám theo đến cùng.

Vừa nãy ta chỉ có thể tạm thời ngăn cản nó lại giúp chúng ta có thêm chút thời gian.

Đi thôi, trước khi nó lại tìm tới."
Nhóm người thận trọng tiến vào trong cái ngách hang kia.

Có lẽ cái ngách được mở do các chấn động địa chất cũng chưa được bao lâu.

Ngách nhỏ, đi một hàng dọc có cảm giác vô cùng bức bối.

Mặt đất dưới chân cũng không dốc lắm, tốc độ đi của họ cũng nhanh hơn.

Lão Trư thi thoảng ngoái lại đằng sau, chắc rằng con em vẫn còn đó mới an tâm đi tiếp.
Đi một lúc lâu, cuối cùng lòng hang dần mở rộng.

Cái đèn pin trên tay Trương Mỹ Linh nhấp nháy, cô trợn mắt lẩm bẩm: "Thôi ăn c** rồi, nãy cái này bị đập mạnh quá giờ đơ đơ rồi." Bọn họ trên người chỉ có ba cái đèn pin, vào nơi tăm tối như thế này mà không có thì coi như mù dở.
Hóa ra cái ngách này thông tới một thông đạo khác.
Lão Trư ở phía trước đột ngột dừng lại.

Trương Mỹ Linh hỏi: "Làm sao thế?"
Chỉ thấy hắn mặt mũi tái nhợt quay đầu, hạ giọng nói: "Có người chết."
Trong cái nơi tối tăm chẳng biết dưới lòng đất bao nhiêu mét, há nào lại có người chết ngay lối thông đạo? Trương Mỹ Linh run run nhìn theo ánh đèn pin trên tay Lão Trư, tim như thót cả lên.
Ở phía trước, cứ cách một đoạn lại có một cái xác nằm ngổn ngang.

Trên người họ đều mặc quần áo hiện đại, da thịt vẫn chưa phân hủy.

Có lẽ chết cũng chưa lâu.
Lão Trư ngồi xuống cái xác gần nhất, hắn đeo găng tay như một thói quen, bắt đầu kiểm tra thi thể kia.

"Người này bị súng bắn vào bắp đùi, mất máu mà chết." Lại tiến đến một thi thể đàn ông cách đó không xa, xem vết thương găm vào giữa ngực kẻ đó mà nói.

"Kỳ lạ nhỉ, những kẻ này tự bắn chết nhau đấy."
Có cả thảy tám bộ thi thể, trên người không có giấy tờ tùy thân, giống như cố tình để không ai phát hiện ra thân phận.

Bọn họ đều bị trúng loại đạn có kích thước khoảng bảy phẩy sáu mươi hai milimet.

Vì trọng lượng viên đạn lớn, nên ở cự ly gần đã gây sát thương cực mạnh.

Lão Trư nhặt khẩu K14 trong tay một thi thể, nâng lên tầng mắt rồi bảo: "Súng ngắn trong biên chế của Quân đội.

Bọn họ mới chết cách đây chưa được vài giờ."
Trương Mỹ Linh nghe không hiểu, nhưng nhìn máu me trước mặt đã thấy lợm họng.

Cô che mắt của Ngọc Út, bảo nàng: "Đừng nhìn, buồn nôn lắm.

Nhắm mắt lại đi Út."
"Dạ." Thế mà nàng cũng nhắm thật, nghiêm túc đứng sau lưng Trương Mỹ Linh.
Gương mặt nhà sư đầy lãnh đạm, ánh mắt sắc lạnh quét qua những thi thể kia.

Ông nói: "Nhìn quần áo của những người này, có lẽ đều cùng hội cùng thuyền, há nào lại gϊếŧ lẫn nhau.

Trừ khi..." Ông nhìn vào thông đạo tăm tối phía trước, giọng nói trầm thấp theo gió văng vẳng đập vào vách hang.

"Trừ khi, có thứ gì đó khiến họ phải như thế."
Những người này có lẽ tới đây cũng vì mục đích như Trương Mỹ Linh, hơn nữa còn làm việc chuyên nghiệp theo nhóm như thế này, thì kẻ đứng sau cũng không phải là dạng vừa.

Hàng loạt những suy nghĩ hỗn độn chạy qua trong đầu, thật khó để sắp xếp lại một cách hợp lý.

Cô đột ngột lên tiếng: "Bọn họ đi tìm Kẻ kế thừa.

Nếu để chúng tóm được, Phạm Anh Khoa và Cò Chó sẽ nguy đấy."
"Bọn chúng đã bắt đầu hành động rồi.

Đi mau, chúng ta không thể để lọt cái chuông vào tay chúng được."
Bỏ qua sợ hãi, cả nhóm người lại cùng nhau tiến về phía trước.
Đi thêm một đoạn, mặt đất lại dốc hơn.

Trương Mỹ Linh có cảm giác càng ngày càng xuống sâu dưới lòng hang Sơn Đoòng.

Cái nỗi khϊếp sợ bóng tối cùng không gian âm u rộng lớn chẳng rõ thứ gì phía trước khiến thần kinh của cô căng lên.

Cô nắm chặt lấy tay của Ngọc Út, chỉ sợ buông nàng ra là sẽ chẳng tìm thấy được.
Mà nàng cũng rất ngoan ngoãn nép người bên cạnh Trương Mỹ Linh, thi thoảng gãi gãi vào lòng bàn tay cô một cái.

Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc ấy khiến nỗi sợ trong cô vơi đi phần nào.

Cả quãng đường đi chẳng ai nói với ai lời nào, nhưng lại vô cùng ăn ý bám sát lấy nhau.
Chẳng rõ đã qua bao lâu, cuối cùng nhà sư cũng dừng bước.

Trương Mỹ Linh thấy lạ, liền ngó đầu lên phía trước quan sát.
Gió lạnh lùa tới, qua đường thông đạo dài nghe như tiếng khóc thê lương.

Tính cả đường sau lưng, thì cả thảy xung quanh có tận bảy cái thông đạo.

Họ đang đứng giữa một ngã rẽ, từ đây buộc phải quyết định đi tiếp lối nào.
Lão Trư lôi cái la bàn ra định vị, thế nhưng giống như có từ trường, cái kim xoay tít một hồi chẳng ngừng.

Sắc mặt hắn tối lại, không cam tâm làu bàu.

"Thằng cha bán đồ chết giẫm.

Hắn bảo cái la bàn phong thủy này là đồ thượng hạng đấy, cuối cùng có dùng được đếch đâu."
Trương Mỹ Linh cười khổ, vỗ vỗ vai ông anh.

"Tôi nói thật cho ông biết, cuộc đời tôi lần đầu thấy cái la bàn đấy.

Quẳng cho tôi cái này thì chắc vẫn chết như thường thôi."
Vốn là đứa dốt địa lý, đông tây nam bắc còn chật vật mãi mới phân biệt được, Trương Mỹ Linh nhìn cái la bàn trên tay Lão Trư rất giống món đồ bỏ đi.

Thế nhưng hắn lại quặc cho cô một trận: "Mày bơi lội thì ngu, phương hướng cũng không phân biệt được, cứ nằng nặc tới cái chỗ này làm quái gì?"
"Làm như tôi muốn không bằng."
Trong lúc hai anh em còn đôi co, Ngọc Út đã tiến về phía trước một thông đạo.

Nàng hếch mũi lên, hít hít vài cái.

"Sao ở chỗ này lại có mùi nước hoa thơm thế nhỉ?"
Trương Mỹ Linh thấy vậy, cũng bắt chước làm theo, nhưng căn bản cô chẳng ngửi thấy bất cứ mùi gì cả.

"Làm gì có mùi?" Rồi cúi đầu hít hà cổ nàng một cái, "Thơm thế.

Ở đây có mỗi chị thơm lừng."
"Mình này, cứ trêu chị." Gò má nàng lại đỏ lên.
Nhà sư trầm mặc một hồi, cuối cùng lên tiếng: "Là mùi hương gây ảo giác.

Có khẩu trang thì đeo hết vào đi." Dứt lời, ông ta lôi trong túi vải ra tám tấm thẻ xương, mỗi thẻ chỉ to hơn đầu ngón tay cái một chút.

Hoa văn khắc bên trên cũng chỉ có những nét gạch, chấm kỳ lạ không rõ.

"Ở nơi này không dùng được la bàn đâu."
Trong thông đạo âm u vang lên tiếng lạch cạch của quẻ thẻ.

Chừng tám lần gieo quẻ như vậy, nhà sư lặng một lát, ánh mắt hướng về bóng tối nơi thông đạo phía sau lưng Ngọc Út.

"Chúng ta đi lối này."
"Không phải vừa nói thông đạo này có hương gây ảo giác hay sao." Lão Trư kỳ lạ hỏi.
"Quẻ chỉ ra, mộ chính của vị pháp sư tối cao ở hướng đó."
Nhà sư không nói nhiều lời, ông thu dọn lại những quẻ thẻ vào túi, lách qua Ngọc Út mà bước vào trong thông đạo.
Hành động của nhà sư đột nhiên khiến Trương Mỹ Linh giật mình.

Cô bước vội theo sau lưng ông ta, nghi hoặc hỏi: "Sư thầy, ông rõ ràng là nhìn thấy chị ấy đúng không?"
Câu hỏi của Trương Mỹ Linh bất giác khiến Ngọc Út giật mình.

Nàng theo bản năng trốn sau lưng cô, nơm nớp nhìn nhà sư một cái.
"Ban nãy ở trong mộ thất, ông cũng gọi chị ấy giữ đoạn xích của Kẻ gác mộ." Trương Mỹ Linh suy nghĩ một hồi, hàng lông mày bất giác nhướn lên, gương mặt không giấu được sững sờ.

"Vậy thì, cả ông Ba, ngay từ đầu vẫn luôn nhìn thấy Út?"
Nhà sư không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ thở dài.

"Âu cũng là sự trừng phạt của trời đất dành cho hai lão già này."
Mặc dù trong lòng vô cùng hoang mang, nhưng Trương Mỹ Linh cũng không nói thêm lời nào nữa.
Càng đi vào sâu, lòng hàng lại càng thu hẹp, cuối cùng lại thành ra Trương Mỹ Linh đi đầu tiên.

Cô cầm khẩu K14 ban nãy nhặt của mấy cái xác chết kia, thận trọng tiến về phía trước, những người khác bám sát theo sau.

Hai bên vách đá dựng đứng, phía trên là khoảng không chật hẹp đen ngòm, chẳng rõ là có độ cao bao nhiêu.
Đi đã hơn một tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy lối ra, thông đạo này cứ như dài vô tận vậy.

Trương Mỹ Linh mệt mỏi dừng lại, cô nói: "Không ổn, không ổn rồi.

Cứ đi như thế này chưa thấy đường ra thì cũng chết vì mệt thôi."
Nhà sư đưa mắt nhìn về phía trước, rồi quay lại sau lưng.

Sắc mặt ông thoáng tối sầm lại, hạ giọng đáp: "Có lẽ chúng ta rơi vào mê trận rồi."
Leng keng.
Tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất bỗng nhiên vang lên trong không gian chật chội.

Cả nhóm người liền căng tai, nín thở lắng nghe.

Rõ ràng cái âm thanh ấy đã tới rất gần, như kề sát gần tai, ấy thế mà đợi hồi lâu vẫn không xuất hiện thứ kinh dị lúc nãy.

Thông đạo dài hun hút tăm tối lại chật đến mức chỉ đi đước hàng dọc, há nào Kẻ gác mộ lại đột ngột xuất hiện được ở nơi này.
"Không xong rồi, đừng nghe nữa, chạy mau."
Nhà sư hô lên, đẩy cả đám chạy về phía trước.

Tiếng leng keng kia vẫn như phát ra trên đỉnh đầu, khiến thần kinh những người ở bên dưới cái thông đạo tối như hũ nút căng lên.

Trương Mỹ Linh cố gắng gạt thứ âm thanh ấy ra khỏi đầu, nắm lấy tay nàng mà chạy trối chết.
Chẳng biết đã qua bao lâu, bên tai rốt cuộc không nghe thấy tiếng vọng lại nữa.

Trương Mỹ Linh đột nhiên cảm thấy không ổn, bèn quay lại nhìn sau lưng.

Vừa nhìn một cái đã khiến cô sững người, tim không khỏi thót lên.
Ngoại trừ Ngọc Út, đằng sau hoàn toàn trống không.
"Hai người kia đâu mất rồi?" Trương Mỹ Linh hốt hoảng hô lên, chạy ngược một đoạn về phía sau để tìm kiếm, "Sư thầy? Lão Trư?"
Hai bên vách đá đen sì thẳng đứng không có bất kỳ ngã rẽ, đường thông đạo dài hẹp chỉ vọng lại âm thanh của chính cô.

Ngọc Út siết lấy bàn tay Trương Mỹ Linh chặt hơn, nàng nhíu mày nói.

"Chúng ta chạy hơn nửa giờ rồi, đúng là không nghe tiếng chân của bọn họ.

Cả quãng đường cũng chẳng thấy ai lên tiếng cả..."
Suy nghĩ đầu tiên của Trương Mỹ Linh chính là: bọn họ gặp quỷ rồi.

Thế nhưng cũng nhanh chóng phủ nhận, bởi nếu vậy thì ít nhiều Ngọc Út ở đây cũng phải cảm nhận được, nhưng hai người kia đột ngột biến mất lúc nào, nàng cũng chẳng hay.

Hơn nữa, nhà sư không phải kẻ tầm thường, mấy thứ ma quỷ không thể qua mắt ông ta được.
Nghĩ vậy, trong lòng Trương Mỹ Linh bình tĩnh hơn một chút.

"Chúng ta thử đi ngược lại xem, có thể bọn họ vẫn đang đợi."
Từ lúc vào thông đạo này, bọn họ đã đi hơn một tiếng rưỡi.

Chỉ cần quay ngược lại, thế nào cũng về được lối ra ban đầu.
Lần này, Trương Mỹ Linh cùng Ngọc Út vừa đi vừa chạy, tốc độ vốn nhanh hơn lúc vào rất nhiều.

Thế nhưng hơn một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua, cửa thông đạo vẫn chẳng thấy.

Phía trước như dài vô tận, lia đèn pin tới không thể nào thấy được điểm cuối.
Không xong rồi.
"Mình ơi, chị cảm thấy chúng ta cứ như chạy quanh quanh vậy." Gương mặt nàng lạnh lẽo, ngẩng đầu lên hai vách hang dựng đứng mà bảo.

"Hay để chị thử lên trên xem sao?"
Dứt lời, mắt nàng tối lại, hai bàn tay xòe ra những móng vuốt nhọn hoắt.

Nhưng duy trì như vậy chừng vài giây, bộ dáng nàng lại trở về như ban đầu.

Nàng thử lại mấy lần, vẫn không có gì suy chuyển.
Nàng sững sờ nhìn đôi bàn tay của mình, dường như không dám tin.

"Chị cảm giác sức mạnh của chị như bị cái gì đó chặn lại ấy."
Trương Mỹ Linh rút điện thoại ra xem, vốn dĩ chẳng có hi vọng gì cả, bởi vì dưới lòng đất, lại còn ở sâu trong nơi rừng thiêng nước độc, làm gì có sóng mà gọi ra ngoài.

Màn hình hiển thị ba giờ, chẳng biết là đêm hay ngày, nhiễu loạn một chút rồi tắt ngóm.
Ở nơi này vốn dĩ đã căng thẳng, bây giờ còn mất bình tĩnh thì chỉ có xác định đi vào chỗ chết.

Nghĩ vậy, cô kéo nàng ngồi xuống rồi bảo: "Nghỉ một chút đã, em mệt quá rồi.

Cứ đi như này chắc chết mất."
Cũng may đồ ăn thức uống chia đều vào hai ba lô, nên bây giờ cũng không lo chết đói.

Trương Mỹ Linh lấy một ít thịt khô ra ăn, trong lòng tự trấn an.

Nhưng rõ ràng cô thừa biết, nếu cứ bị giam trong cái đường thông đạo dài vô tận này, thì có cả va li đồ ăn cũng chẳng đủ.

Huống hồ, hiện tại đồ cô mang cũng chẳng phải nhiều nhặn gì.
Ngọc Út áp tay lên vách đá đen nhẵn bóng, hàng lông mày nhíu lại.

"Liệu có phải vì cái đá này không nhỉ? Nó phát ra mùi hương ấy mình."
Trương Mỹ Linh không thực sự để ý, vì thực ra cô không ngửi thấy mùi hương gì lạ.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, thì hai bên vách đá này rất dễ khiến cho người ta nảy sinh tâm trạng bức bối.
Cô hạ khẩu trang xuống, thử áp mặt vào vách đá.

Đúng là có một mùi gì đó rất thơm, nó nhẹ đến mức nếu không sát lại gần thì chẳng thể nào mà ngửi được.
"Út à, em nghĩ chính thứ này là nguyên nhân khiến đám người kia tự bắn chết nhau đấy." Trương Mỹ Linh như bừng tỉnh, cô lắc lắc đầu cho đầu óc đỡ hỗn độn.

"Có lẽ chúng ta đang rơi vào ảo giác."
Mặc dù vậy, làm sao để thoát khỏi thứ ảo giác này, thì Trương Mỹ Linh lại không biết được.
Ngồi yên một chỗ sẽ không biết còn nảy sinh ra ảo cảnh gì thêm, thế nên hai người bọn họ nghỉ ngơi thêm một lúc rồi lại quyết định đi tiếp.

Trương Mỹ Linh bắt trước nhà sư, đưa bật lửa ra giữa thông đạo xác định hướng gió.

Mặc dù gió cực kỳ yếu, chỉ khiến ngọn lửa hơi ngả về sau, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
"Chúng ta cứ đi thử về nơi có hướng gió đi vợ, hi vọng có đường ra." Trương Mỹ Linh nói.
"Dạ."
Nàng chủ động siết lấy bàn tay của Trương Mỹ Linh, ngoan ngoãn nép sát sau lưng cô.

Trương Mỹ Linh cười cười, dù cho phía trước vẫn chỉ là con đường mơ hồ, nhưng có nàng ở bên khiến nỗi bất an bị đẩy lùi một chút.
Cả hai lại tiếp tục bước đi.

Lần này họ đi thật chậm rãi, cố gắng quan sát kỹ xung quanh vì sợ lỡ có con đường ngầm nào đó mà cả hai không để ý.
Thế nhưng đi mãi vẫn vậy, thông đạo phía trước vẫn sâu hun hút không thấy đường ra.

Hai bên vách đá âm u, hắt thứ ánh sáng ma mị từ đèn pin rọi đến xuống mặt đất trong thông đạo.
Trương Mỹ Linh đầu vã mồi hôi như tắm, sống lưng lạnh hẳn đi, chân bắt đầu tê dại.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra một điều dị thường.
Bàn tay của nàng sao mà lại thô ráp đến thế.
Trương Mỹ Linh cứng người, tóc gáy dựng đứng, bước chân cũng vì thế mà dừng lại.

Cô khẽ nghiêng đầu, run rẩy nhìn thứ đang siết chặt lấy bàn tay của mình.
Đó là một cánh tay khô đét với những ngón gầy guộc, trên nước da tím xanh mọc đầy những chiếc lông màu trắng ởn.

Trương Mỹ Linh kinh hãi ngước mắt nhìn gương mặt kia, chân tay như muốn rụng rời.
Gương mặt nó trắng dã, nửa đầu bên phải đã bị đập nát bươm, hốc mắt đỏ lồi hẳn ra, cái chất nhầy màu đen không ngừng nhỏ xuống.

Mặc dù cách một lớp khẩu trang, thế nhưng Trương Mỹ Linh vẫn không tránh được tởm lợm.

Cô hét ầm lên, ném thẳng cái đèn pin vào mặt nó.
Mặc dù không ngừng tự nhắc nhở bản thân, tất cả có lẽ chỉ do mình bị ảo giác, thế nhưng Trương Mỹ Linh vẫn không tránh được sợ hãi khi nhìn thấy cái răng nhọn hoắt trắng ởn nhe ra.

Không biết bắt đầu từ bao giờ và bằng cách nào, Kẻ gác mộ đã thế chỗ của Ngọc Út mà đi sát sau lưng cô.

Thế mà cô không hề hay biết gì, đến một tiếng động phát ra cũng chẳng nghe thấy.
Trương Mỹ Linh cắm đầu cắm cổ chạy trong bóng tối, lại nghe thấy tiếng leng keng vang lên ngay đằng sau lưng.

"Rầm" một cái, trên đỉnh đầu đất đá rơi xuống lạo xạo.

Cô né được sợi xích, nhưng lại không may vấp ngã túi bụi.
Đường thông đạo lúc này lại hun hút gió lạnh thổi, đem cái mùi hôi thối nồng nặc phảng phất trong không trung.

Trương Mỹ Linh ngàn vạn lần nhắc nhở bản thân không được rút súng, bởi chỉ sợ hậu quả khôn lường như đám người kia.
Thế nhưng vẫn tránh không được mà sợ hãi.

Cảm giác thứ kia đang nhào tới chỗ mình, cô vội vàng rút xẻng công binh bên hông, liều mạng chém về phía nó.
Những tia lửa lóe lên, tiếng keng keng của xẻng chạm vào xích xắt trong thông đạo chật hẹp vang vọng.

Kẻ gác mộ gào lên, giương móng vuốt quật xuống chỗ Trương Mỹ Linh.
Nghe tiếng vun vút, cô hốt hoảng lăn sang một bên tránh đòn.

Chỉ chưa đầy một giây, mặt đất nơi cô vừa ngã đã bị chọc lủng một chỗ, đất cát bắn lên rào rạo.
"Mẹ mày!"
Trương Mỹ Linh gào lên, hoảng loạn giơ chân thụi vào mặt nó một cái, ấy vậy mà nó cũng bị bật ngửa về đằng sau thật.

Nhân cơ hội, cô vùng chạy về trước.
Đương nhiên làm sao mà nhanh bằng Kẻ gác mộ.

Nó phóng sợi xích sắt lên, đập vào lưng Trương Mỹ Linh.

Cả cơ thể cô bay về phía trước một đoạn, chân tay như sụn cả ra.
Vừa lồm cồm định bò dậy thì thứ kia đã lại lao đến.

Trương Mỹ Linh không nghĩ ngợi gì thêm nữa, mẹ nhà nó, cứ lôi súng ra chiến thôi.

Cô bắn loạn vào trong khoảng không tối tăm trước mặt.

Tiếng "đoàng đoàng" dội vang khắp thông đạo, vỏ đạn lơi leng keng xuống mặt đất.
Trận gió lạnh tấp vào mặt, khẩu súng bị hất văng sang một bên.

Trương Mỹ Linh lấy tay ôm đầu, phen này phải bỏ mạng nơi khỉ ho cò gáy, quỷ không biết người không hay thật rồi.
Thế nhưng chỉ cảm thấy cổ tay bị ai đó nắm lấy, tiếp đó là một trận đau đớn ở lòng bàn tay.

Cô hoảng hồn hét lên, vùng vẫy đạp tứ tung.

"Con chó, cút đi, bà mày liều mạng với mày."
"Linh, mở mắt ra, tỉnh táo lại!"
Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, Trương Mỹ Linh sững người, còn tưởng mình lại đang gặp ảo giác.

Cô nhướn mắt, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt mà ngớ ra.

"Ông...!ông Ba?"
Ánh mắt mờ đục của ông đầy âu lo, trang phục trên người vẫn như cũ kỳ lạ.

Ông đáp: "Cháu thấy sao rồi? Đứng lên được không?"
Ông Ba há nào lại xuất hiện ở đây được chứ, không lẽ lại là ảo giác hay sao?
Nghĩ vậy, Trương Mỹ Linh hoảng hồn giơ chân đạp vị pháp sư một cái.

"Tránh xa tôi ra, đừng có chạm vào tôi.

Tất cả là ảo giác, là ảo giác...!Ái ui, đau!"
Lòng bàn tay lại đau nhói lên, máu tươi nhỏ xuống tanh nồng nặc.

Ông Ba lúc bấy giờ mới chịu buông tay Trương Mỹ, chậm rãi nói: "Là ta.

Đau không? Ta phải làm vậy thì cháu mới tỉnh táo lại được."
Trương Mỹ Linh nhìn vết thương trong lòng bàn tay, lúc bấy giờ mới tin người trước mặt mình là thật chứ không phải ảo giác.
"Nhưng mà, sao ông lại ở đây?"
Vị pháp sư già ngồi xuống cạnh Ngọc Út, đặt tay lên ấn đường của nàng, đoạn nói: "Ra khỏi đây trước đã."
Lúc bấy giờ Trương Mỹ Linh mới để ý, nàng đang ngồi cách cô một đoạn, đôi mắt trắng dã đằng đằng sát khí, móng tay nhọn hoắt cũng chồi ra.

Chỉ có điều cơ thể thì cứ đờ đẫn giữ nguyên một trạng thái, có lay thế nào cũng không tỉnh.
Một làn khói đen bốc lên trên đỉnh đầu của nàng, ông Ba liền thu tay về.

Cơ thể nàng mềm nhũn, ngã vào trong lòng Trương Mỹ Linh.

Cô lo lắng hỏi: "Út ơi, em này, chị không sao chứ?"
Ánh mắt nàng lại trong veo, mơ màng nhìn Trương Mỹ Linh khó hiểu.

"Ơ mình à, chị tưởng chúng ta đang đánh nhau với Kẻ gác mộ?"
Hóa ra nàng cũng gặp ảo giác giống Trương Mỹ Linh.
"Rốt cuộc nơi này là thế nào vậy?" Cô đỡ nàng dậy, nhìn ông Ba đang đứng trầm mặc trước vách hang đen ngòm mà hỏi.

"Cháu loanh quanh trong này cũng gần năm tiếng rồi, nhưng không thể nào thoát ra được."
Trái lại, vị pháp sư già chỉ đơn giản đáp: "Đây là trận Bát Quái kết hợp Lục Giáp Lục Đinh trong Kỳ Môn Độn Giáp."
Tất cả mọi trận pháp đều bắt nguồn từ Bát quái, mỗi loại vận dụng một thuật lý khác nhau.

Ở đây, trận đồ bát quái được bộ tộc Mao Khê sử dụng trấn yểm khu đất này, phá gãy một đoạn Long Mạch, khiến những kẻ tìm đường đến mộ chủ như rơi vào đường hầm không lối thoát.
Lục Giáp trong Kỳ môn độn giáp bao gồm Giáp tý, Giáp dần, Giáp thìn, Giáp ngọ, Giáp thân, Giáp tuất.

Lục giáp được coi là thần pháp hộ tướng, hay còn được gọi là Dương Thần.
Tương tự, Lục Đinh cũng phân thành Đinh Mão, Đinh Tị, Đinh Mùi, Đinh Dậu, Đinh hợi, Đinh Sửu.

Nhưng trái với Lục giáp, thì Lục đinh chính là Âm thần.
Lục Đinh Lục Giáp là thần pháp hộ tướng trong đạo giáo, nếu đặt ở cùng một chỗ thì âm dương hài hòa.

Thuật Lục Đinh Lục Giáp xuất phát từ Mao Sơn phái (Bắt nguồn từ đạo giáo Trung Hoa), được coi là một loại tà trận.

Thực hư về tác dụng của trận pháp này đã thất truyền từ lâu, đến nay vẫn không rõ ràng.
Thế nên trong trận đồ bát quái này, hẳn trận Lục Đinh Lục Giáp đã được kết hợp để mở cửa vào và cửa ra.

Tức là hai loại trận này một để dùng phá vỡ long mạch của mảnh đất, còn trận kia để khóa trận, khiến nó chỉ phá được một vùng nhất định mà thôi.
Trương Mỹ Linh nghe xong một hồi, đầu óc xoay mòng mòng, còn hơn cả gặp ảo giác.

Cô đưa tay lên ra dấu cho vị pháp sư ngừng lại, đoạn nói: "Thôi được rồi, ông nói mấy cái này với đứa mù địa như cháu làm gì? Bây giờ chỉ cần bảo cách phá trận ra khỏi đây thôi."
"Phá thì không phá được, nhưng tìm cửa ra thì chắc chắn là có thể."
Ông Ba đi sáu bước về phía trước, rồi quay mặt hướng vào vách hang trước mặt, đoạn nói: "Dương đầu, âm cuối.

Cửa vào là hướng Giáp tý, vậy Đinh Sửu chính là lối ra." Ông vẫy tay gọi Trương Mỹ Linh cùng Ngọc Út, "Hai đứa tới đây."
Mặc dù không hiểu gì, nhưng bọn họ vẫn tần ngần tiến tới.
Còn chưa kịp chuẩn bị gì, vị pháp sư già đã đẩy mạnh Trương Mỹ Linh cùng Ngọc Út vào vách hang đèn sì trước mặt.

Cô kêu lên oai oái, trong đầu thầm nghĩ đúng là ông già này muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Theo phản xạ liền kéo nàng vào lòng ôm chặt lấy.
Không ngờ cả hai lại theo đà lao thêm về phía trước một chút rồi mới ngã lăn nhoài ra đất.

Trương Mỹ Linh ôm nàng trong lòng, lồm cồm bò dậy.

Cô kinh ngạc đưa tay ra phía trước, sững sờ vì không hề có cái vách hang nào cả.

Chỉ giây lát sau, vị pháp sư già đã đột ngột xuất hiện trước mặt.
"Ôi giời ôi giật cả mình!" Trương Mỹ Linh giãy nảy, cô cướp chiếc đèn pin trên tay của ông ta, phủi phủi mông đứng dậy.

"Sao tự dưng lại đẩy người ta chứ..."
Nhưng khi ánh đèn pin vừa lia ra xung quanh, Trương Mỹ Linh chợt sững sờ.

Họ vẫn đang đứng ở bảy cái ngã rẽ, như chưa từng tiến vào thông đạo kia.

Gió hun hút thổi, cô thần người ngộ ra, suốt năm tiếng đồng hồ vừa qua bọn họ chỉ đi loanh quanh ở một chỗ.

Mới nghĩ thôi cũng đã thấy lộn cả ruột lên rồi.
"Mình ơi, còn nhà sư với anh Hải đâu rồi?"
Ngọc Út vừa dứt lời thì ở cách đó một đoạn không xa, giọng Lão Trư la lên oai oái: "Đừng có giữ tay tôi nữa." Rồi thấy cả cơ thể của hắn lăn lộn vài vòng trên mặt đất.

Nhà sư tiến tới đỡ hắn dậy, còn không quên lẩm bẩm: "Ta nói cậu lao chậm thôi, tất cả chỉ là ảo cảnh mà."
"Lão Trư, đằng này." Trương Mỹ Linh khoắng khoắng đèn pin trên tay, xúc động gọi.

Mà Lão Trư dường như cũng vô cùng cả kinh, hắn lao đến ôm ghì lấy cô, đoạn xoay cô tứ tung mà hỏi: "Mày có sao không em? Tự dưng mày biến mất ngay trước mặt làm anh sợ vãi cả mật ra đây này."
"Đùa chứ, hóa ra quanh quẩn một chỗ.

Tôi mệt bở cả đít rồi."
Mà lúc này nhà sư cũng đã nhìn thấy ông Ba, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt không rõ loại cảm xúc.

"Cũng lâu lắm rồi, thầy nhỉ?"
Ông Ba "hừ" một tiếng, rõ ràng đang nổi giận.

"Ông muốn hại chết mấy đứa nhỏ hay sao? Tùy tiện dẫn chúng tới đây, hẳn đã đạt được mục đích của ông rồi nhỉ?"
Cuộc nói chuyện này khiến ba kẻ đằng sau vội vàng ngậm miệng.

Trương Mỹ Linh nhìn nhà sư, bắt đầu mơ hồ thấy gì đó không đúng.

Ông ấy là pháp sư của tộc Mao Khê cơ mà, sao dễ dàng bị trận pháp kia qua mặt được chứ?
"Tôi vốn dĩ vì lo cho tính mạng của bọn chúng nên mới ở đây."
Trong đêm tối, ánh mắt của ông Ba như sáng quắc lên.

Ông bình thản đáp: "Chuỗi tràng hạt của ông đã đứt rồi ư? Có vẻ như ông không còn bao nhiêu thời gian nhỉ?" Dứt lời, ông hạ giọng, lạnh lẽo nhìn nhà sư hỏi.

"Sao ông không nói với chúng rằng ông ngay từ đầu đã biết vị trí mộ chính của vị pháp sư tối cao đó? Hay ông lo sợ bọn trẻ nhận ra một trong số bảy quan tài đá kia đã trống không, và ông chính là một trong bảy vị pháp sư phải tuẫn táng theo hắn?"
Lời này của ông Ba khiến Trương Mỹ Linh rơi vào chấn động.

Những chuyện xảy ra từ lúc bắt đầu vào trong thông đạo lại lần nữa tua nhanh trong đầu cô như thước phim ngắn.

Đúng là có nhiều điểm bất hợp lý, nhưng không thể nào khiến cả bọn nghĩ nhà sư chính là một trong bảy vị pháp sư đáng ra phải chết từ rất lâu rồi.
Không lẽ nào...
Đôi mắt nhà sư như phát ra ánh sáng xanh nhờ nhờ, nhưng chỉ là trong một chốc lát thôi, ánh mắt lại trở nên tĩnh lặng.

Ông mỉm cười đáp: "Đúng là tôi nên nói ra sớm hơn, rằng tôi là một trong bảy kẻ đấy.

Nhưng mà có điểm này thầy sai rồi."
Không gian âm u thi thoảng chỉ nghe tiếng gió rin rít qua tai, cảm giác thần kinh còn căng ra hơn là cả khi ở trong trận pháp ban nãy.
Nhà sư nhìn ông Ba,trầm giọng nói: "Tôi không hề biết vị trí lăng mộ đó, thầy Dự.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui