Vô Sắc Công Tử

Ngựa chạy ngày năm trăm dặm đường, hành lão Thừa tướng
chỉ còn nửa cái mạng. Trương Tam Hợp gấp rút đến nơi, thấy Vân Trầm Nhã, liền
thở dài quỳ xuống. Thật ra lão cũng không hoàn toàn là vì việc công, ở Anh
Triêu quốc nếu nói về tình, Thừa tướng Trương Tam Hợp chắc chắn ưu ái Nhị hoàng
tử hơn hẳn, coi hắn như con đẻ của chính mình.

Nếu muốn triệu hồi Đại hoàng tử về Anh Triêu quốc, chỉ
cần một phong mật chỉ của Chiêu Hòa đế là đã đủ rồi. Thế cho nên Trương Tam Hợp
đường xa vạn dặm chạy đến đây, nhất định là có khẩn cầu khác.

Vân vĩ lang tâm tư tinh tế, sớm đã đoán được kế hoạch
của Trương Tam Hợp. Bởi vậy, ngay khi đầu gối Trương Tam Hợp vừa chạm xuống
đất, sói đã không hỏi một lời, chỉ thoải mái “Được” một tiếng.

Trương Tam Hợp ngẩn ra, dập đầu thẳng xuống đất, xúc
động rơi lệ nói: "Từ trước đến nay huynh đệ trong hoàng thất chỉ biết
tranh đoạt giang sơn với nhau, giết người không thấy máu. Thế mà Nhị hoàng tử
Cảnh Phong có thể có được một huynh trưởng lo nghĩ cho hắn như vậy, thật sự
khiến người người phải cảm động đến rơi lệ."

Thật ra, kế hoạch của Trương Tam Hợp cũng rất đơn
giản, chính là để phòng ngừa hai khả năng tệ nhất có thể xảy ra.

Thứ nhất, sau khi Vân Trầm Nhã trở về Anh Triêu quốc,
nếu cuộc chiến Bắc Hoang vẫn còn tiếp diễn, hắn sẽ thuận tiện dùng oai danh của
Đại hoàng tử, điều động cấm vệ quân trong tay Mạc Thiệu trực tiếp ra chiến
trường, viện trợ Cảnh Phong.

Thứ hai, nếu Anh Triêu quốc bại trận bởi Oa Khoát
quốc, như vậy nhất định tính mạng của Cảnh Phong nhất định sẽ bị nguy hiểm.
Dưới tình cảnh đó, chỉ có hòa thân là con đường duy nhất còn lại. Vân Trầm Nhã phải
cưới công chúa của Oa Khoát quốc để giảng hòa, như thế mới không mất đi uy
nghiêm của Anh Triêu quốc.

Vân Trầm Nhã khom lưng tập viết thư pháp, thản nhiên
nói: "Cũng không phải hoàn toàn vì Phong nhi. Nếu trận này thất bại, Bắc
Hoang sẽ trở thành một lỗ hổng. Nếu không bổ khuyết kịp thời, cộng thêm với sức
ép của loạn đảng trong triều, chắc chắn Anh Triêu quốc sẽ sớm về chầu trời
thôi."

Hắn quay người lại, nói tiếp: "Mặc dù ta không sợ
những việc rắc rối linh tinh này, nhưng với một quốc gia lớn như Anh Triêu, an
khang là cái gốc để giữ nước." Hắn trầm mặc một hồi, bình tĩnh hỏi:
"Khi nào thì lên đường?"

Trương Tam Hợp nói: "Tùy ý Đại hoàng tử."

Vân Trầm Nhã xoay lưng đi, trên đầu nhánh cây chiếc lá
vàng phập phồng như sắp lìa cành, sắc thu tiêu điều trống vắng. "Hai ngày
sau đi, cho ta một chút thời gian xử lý việc vặt còn sót lại về Liên Binh phù,
còn phải....từ biệt với một người."

Khi Nguyễn Phượng tìm đến khách điếm Thư gia, Thư tiểu
Đường đang ngồi trong viện, híp mắt lại xe chỉ luồn kim. Trên đầu gối của nàng
là một chiếc áo dài màu trắng, lấp lóa dưới nắng như ánh trăng bàng bạc.

Nguyễn Phượng chào hỏi nàng xong, tự kiếm một chiếc
ghế đá sạch sẽ ngồi xuống. Thư Đường thấy Nguyễn quan nhân, vội vàng đứng dậy
chào đón, lại bị đối phương cản lại. Ánh mắt dừng trên chiếc áo dài màu nguyệt
bạch, Nguyễn Phượng sửng sốt một hồi. Qua một lát sau, hắn nói: "Nếu Tiểu
Đường cô nương rảnh rỗi, có thể đi dạo một chút với tại hạ hay không?"

Mùa thu cũng là mùa mưa, phía chân trời mây đen nặng
nề kéo đến, gió bắt đầu nổi lên ầm ào trên phố. Hai người lẳng lặng đi một đoạn
đường, vẫn là Nguyễn Phượng lên tiếng trước. Hắn nhìn thoáng qua Thư Đường đang
đi bên cạnh, chần chờ nói: "Sau này tiểu Đường cô nương có tính toán gì
hay không?"

Thư Đường nghe hỏi vậy, bước chân chậm lại một chút.
Hai ngày trước, cũng có người đã từng hỏi nàng vấn đề này. Khi đó nàng quật
cường nói là ngày sau muốn đi theo Vân quan nhân. Như vậy, Nguyễn Phượng nhất
định là đã biết việc Vân Trầm Nhã phải rời khỏi nơi đây, cho nên mới hỏi như thế.
Dựa vào thân phận và khả năng của Nguyễn Phượng, biết được chuyện này cũng
không có gì là khó khăn.

Thư Đường mím môi, khóe môi khẽ động nở một nụ cười
vừa có chút ngơ ngẩn vừa có chút miễn cưỡng: "Không có, không có tính toán
gì..." Nàng nói. Sau đó không kềm nổi, nụ cười của nàng héo hắt dần, cứng
lại rồi biến mất hẳn "Sau này ta vẫn chỉ theo bên cạnh phụ thân
thôi."

Nguyễn Phượng thấy nàng như vậy, trầm mặc một hồi lâu
rồi hỏi: "Tiểu Đường cô nương không vui sao?"

Thư Đường sửng sốt.

Nguyễn Phượng cười rộ lên, gõ gõ cán quạt trong tay:
"Nếu tiểu Đường cô nương không ngại, có tâm sự gì cứ kể với Nguyễn
mỗ."

Cách nói chuyện như vậy, điệu bộ dáng vẻ tốt bụng tử
tế như vậy, thật có vài phần tương tự như nhau. Nếu nói Nguyễn Phượng và Vân
Trầm Nhã giống nhau, cũng không hẳn đúng. Vân Trầm Nhã phong lưu tùy tiện, còn
Nguyễn Phượng lại nghiêm túc hơn rất nhiều, y phục tóc tai lúc nào cũng tề
chỉnh ngăn nắp đâu ra đó, không bao giờ rối loạn một chút nào.

Nhưng lúc này điệu bộ hắn phe phẩy cây quạt cười rộ
lên không khỏi khiến Thư Đường hốt hoảng giật mình.

Thư tiểu Đường xoa xoa mắt, cố gạt bỏ ý nghĩ trong
lòng đi, bèn nói: "Nguyễn quan nhân, hôm trước ta đã làm một chuyện khiến
trong lòng ta rất hối hận." Nàng gục đầu xuống, thẹn thùng cười rộ lên
"Ta tặng cho Vân quan nhân một chiếc áo dài, vốn hắn đã nhận rồi. Nhưng
sau đó ta đã lấy lại. Lúc ta giật lại, nhìn vào đôi mắt của hắn, thấy hắn rất
khổ sở."

Nguyễn Phượng trầm mặc một lát, ngừng bước chân lại
nhìn nàng nói: "Là chiếc áo nàng đang may trong viện lúc nãy sao?"

"May không đẹp, ta muốn sửa lại." Nàng
ngượng ngùng nói, "Chiếc áo đó vốn là quà cưới của ta, tuy giờ...giờ không
thể làm quà cưới được nữa, nhưng ta vẫn muốn tặng cho Vân quan nhân."

Nguyễn Phượng sửng sốt một lát mà không biết nói gì.

Thư Đường nói tiếp: "Hôm đó... hôm đó cũng là do
ta không đúng. Thật ra từ sớm ta đã biết mình không thể gả cho hắn. Nhưng bởi
vì sau đó hắn chủ động hỏi cưới ta, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ta
đã nhận lời. Giờ hắn phải đi, ta nghĩ có lẽ hắn cũng là vì bất đắc dĩ. Nhưng
hôm đó ta đã... đã nổi giận với hắn. Tóm lại ta thực rất có lỗi với hắn."

Nguyễn Phượng nhăn mày lại. Hắn dõi mắt nhìn áng mây
đen xa xa trên bầu trời, nói: "Không gả đi cũng tốt, ngày sau vui vẻ ở lại
Kinh Hoa thành, đừng buồn bã khổ sở là được rồi."

Thư Đường nghe xong, vẫn còn mãi mê suy nghĩ một hồi,
rồi lại đột nhiên hỏi: "Nguyễn quan nhân, Vân quan nhân là một công tử con
nhà thế gia vọng tộc, có phải không? Hắn nhất định, nhất định không phải chỉ là
một thương nhân đơn giản thôi đâu?"

Nguyễn Phượng ngẩn ra, gật gật đầu.

Thế là Thư Đường vui tươi hớn hở cười rộ lên:
"Như vậy ta sẽ không khổ sở nữa. Ngươi xem, ta chỉ là một cô nương xuất
thân bần hàn, Vân quan nhân là công tử con nhà thế gia vọng tộc ở Thần Châu Anh
Triêu quốc. Ta vốn đã không xứng với hắn. Hắn tài ba giỏi giang, lại đối xử với
ta tốt như thế, vậy là đã đủ rồi."

Nguyễn Phượng nở nụ cười có chút bất đắc dĩ:
"Không hỏi xem rốt cuộc hắn là ai sao?" Hắn nói, sau đó giọng của hắn
nhỏ dần "Thật ra mẫu thân thân sinh của ngươi..."

"Không hỏi." Bỗng nhiên Thư Đường nói một
cách chắc nịch "Cha ta nói, chuyện gì nên biết thì biết, còn những chuyện
khác, ta không nên quan tâm đến, cũng không nên xen vào. Nếu Vân quan nhân
không muốn nói với ta về hoàn cảnh xuất thân của hắn, ta nhớ kỹ tên và hình
dáng của hắn là được rồi."

"Vân Trầm Nhã..." Nguyễn Phượng nhẹ giọng
than, sau đó nở nụ cười: "Hắn thật sự là có tài đức gì mà..."

Thư Đường ngẩn người ra nhìn hắn.

"Tiểu Đường, sau này ta gọi nàng là A Đường, có
được không?" Nguyễn Phượng nói tiếp, hắn ngừng một lát, gấp quạt lại vuốt
ve trong tay, có chút khẩn trương "A Đường, ta nhận nàng làm muội muội
nha!"

Thư Đường lại ngây ngẩn cả người. Cũng có người trước
đây đã hứng chí bừng bừng kết nghĩa huynh muội cùng nàng, ngày ngày gọi nàng là
tiểu Đường muội, nhưng giờ người này bỗng nhiên muốn rời đi.

"Được lắm!" Thư Đường nói, nàng gục đầu
xuống, lẩm bẩm: "Ta rất thích người khác nhận ta làm muội muội. Những
người nhận ta làm muội muội đều là người tốt...ta... cũng có thể lén nhìn hắn
một cái."

Thư Đường muốn về khách điếm thay ra bộ xiêm y đẹp
hơn, nhưng mới vừa tới đầu ngõ hẻm Đường Hoa đã gặp Vân Trầm Nhã đang dựa vào
chân tường.

Tiếng gió xào xạt. Mưa còn chưa rơi xuống, nhưng đầu
đường đã vắng lặng không một bóng người qua lại.

Bên chân Vân Trầm Nhã là một chiếc sọt tre. Miệng sọt
được đậy lại bằng một tấm vải bố, nhìn không ra là đang chứa thứ gì bên trong.
Thấy nàng, hắn có chút xấu hổ, không biết nên nói gì, vì dù có nói gì đi nữa
cũng đều không đúng.

Nhưng Thư Đường vẫn là người mở miệng trước: "Vân
quan nhân."

Vân Trầm Nhã cảm thấy giọng của nàng thật dễ nghe. Hắn
gật gật đầu, không biết phải làm gì. Ánh mắt dừng ở sọt tre dưới chân, lúc này
mới vội nói: "Ta đến đây... vì mang cho nàng cái này..."

Thư Đường chăm chú nhìn hắn một hồi, sau đó ngồi xổm
xuống, chỉ vào sọt tre."Là cái này sao?"

Vân Trầm Nhã ngẩn người, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng
"Phải, là cái này!" Hắn giở tấm vải bố lên, bên trong là hai con thỏ
màu xám tro béo phì ngốc nghếch "Vài ngày trước ta tìm được, vỗ béo chúng
nó, ta nghĩ nàng sẽ thích, nên mang đến đây."

Thư Đường thò tay vào sọt tre, hai con thỏ dường như
có linh tính, chạy lại liếm tay nàng.

Vân Trầm Nhã đứng bên cạnh ngắm nhìn, thấy trên má
nàng dần dần hiện lên lúm đồng tiền.

"Thích không?" Vân Trầm Nhã cẩn thận hỏi.
Qua một lát sau, hắn lại cúi đầu nói "Ta cũng không rõ nàng thích cái gì.
Chỉ biết nàng thích cái gì đó tự nhiên bình dị. Lúc đầu ta còn...còn trồng một
cây đào tại hậu viện, nhưng đã qua mùa, đào không thể ra hoa..."

Như một tiểu hài tử tranh công, hắn nói liên tục không
ngừng.

Thỏ không kêu ra tiếng được, Thư Đường xoa xoa đầu
chúng nó, hai con thỏ xám tỏ vẻ vô cùng hài lòng thỏa mãn.

Thư tiểu Đường có chút khổ sở, có chút vui vẻ. Nàng
nghĩ nghĩ rồi nói: "Vân quan nhân, thực xin lỗi."

Vân Trầm Nhã cười vuốt ve mái tóc của nàng, nhấc sọt
tre lên, nói: "Ta giúp nàng đem bọn chúng về nhà."

Hắn không hỏi nàng vì sao phải nói xin lỗi, chỉ một
tay cầm sọt tre, một tay đỡ nàng đứng dậy. Bước chân của hắn vẫn tùy tiện như
cũ, vẫn tiêu sái như cũ, Thư Đường đi theo sau lưng hắn, nhìn xem mà trong lòng
vô cùng khổ sở.

Khách điếm Thư gia cũng ở gần đó, Vân Trầm Nhã quay
lại nhìn nàng, đặt sọt tre trước cửa khách điếm, cười cười, nói: "Vào đi
thôi."

Thư Đường nhìn hắn.

Vân Trầm Nhã rũ mắt nhìn xuống đất, yết hầu giật giật:
"Ta... ngày mai đi rồi..."

Thư Đường sửng sốt, gật đầu thật mạnh. Nàng
"A" một tiếng, cúi người xuống ôm đi sọt tre. Phải quay tới quay lui
một hồi mới ôm hết sọt tre, bước hai bước vào trong khách điếm, đột nhiên quay
người lại.

"Vân quan nhân, chàng đợi ta một chút, được
không?" Nàng có chút vội vàng "Ta có thứ này muốn đưa cho
chàng."

Vân Trầm Nhã cười rộ lên: "Được."

Thư Đường tỉ mỉ gói lại chiếc áo dài màu nguyệt bạch,
lại một lần nữa đưa cho Vân Trầm Nhã. Hai người đi được một đoạn đường thì trời
đổ mưa. Tí tách tí tách, từng giọt từng giọt rơi xuống như nện vào trong lòng.
Vân Trầm Nhã kéo Thư Đường đến một chỗ dưới mái hiên để đụt mưa. Trong màn mưa
mờ mịt xa xa, mơ hồ thấp thoáng bóng chiếc cầu bên hồ nước, tòa tháp trắng tựa
vào dãy núi xanh.

Đứng lâu, hai người bèn ngồi xổm xuống. Vân Trầm Nhã
nói: "Thật ra phong cảnh nơi này nhìn thật giống Giang Nam, chèo thuyền du
ngoạn trên sông, mui thuyền thấp, lắc lư bềnh bồng, bên trong có ngọn nến mờ
ảo, có thể ẩm rượu, có thể ngủ."

Thư Đường chú ý lắng nghe. Nàng hỏi: "Giang Nam?
Là quê hương của Vân quan nhân sao?"

Vân Trầm Nhã quay đầu lại nhìn nàng, chỉ cười cười,
không nói phải, mà cũng không nói không phải.

Thư Đường cũng nhìn nhìn màn mưa. Nàng nghĩ nghĩ, nói:
"Vân quan nhân, sau này ta sẽ dành dụm kiếm tiền, đủ bạc rồi ta sẽ đi
Giang Nam thăm chàng."

Ánh mắt Vân Trầm Nhã chợt thoáng qua vẻ bi thương, hắn
gục đầu xuống, cười rộ lên: "Tiểu nha đầu ngốc, cô nương nhà người ta đều
để dành bạc để mua son phấn, sắm xiêm y, như vậy mới có lang quân như ý đến
cưới a."

Không biết vì sao, Thư Đường nghe xong những lời này
lại không cười nổi. Nàng im lặng một lúc lâu, mới hỏi: "Vậy còn Vân quan
nhân thì sao? Dung mạo Vân quan nhân đẹp như vậy, sau này nhất định sẽ cưới
được một nương tử rất tốt a?"

"Sẽ không." Vân Trầm Nhã nói "Thật ra
ta cũng không thể nói trước được."

Hắn quay đầu lại, chăm chú nhìn Thư Đường: "Tiểu
nha đầu ngốc, nam tử hán cưới vợ, không liên quan gì đến dung mạo cả, quan
trọng nhất là ở tấm lòng."

Dứt lời, hắn lại tự giễu bĩu môi một cái: "Công
tử vô sắc chỉ mong được cưới ý trung nhân của mình. Nhưng đó cũng chỉ là ao ước
mà thôi."

Mưa dần dần tạnh, bầu trời xa xa đã bắt đầu sáng hẳn
lên. Thời gian đụt mưa dưới mái hiên cũng đã hết. Thư Đường nhìn mưa dần dần
tạnh hẳn, trong lòng đột nhiên hoảng hốt lên. Vân Trầm Nhã phủi phủi vạt áo,
đang muốn đứng dậy, đột nhiên bị Thư Đường giữ chặt lấy cổ tay áo.

Thư Đường nói: "Vân quan nhân, chàng ở lại với ta
một chút nữa đi, ta rất thích ở chung một chỗ với chàng."

Vân Trầm Nhã sửng sốt, cười như một làn gió mát trong
lành. Hắn cúi người xuống, quỳ một chân trước mặt Thư Đường, giọng trêu chọc
nói: "Tiểu Đường, nàng có biết thích là gì hay không?"

Thư Đường lẳng lặng nhìn hắn.

Vân Trầm Nhã chậm rãi nén lại tâm trạng, lắc đầu nói
với nàng: "Chữ thích này không thể nói lung tung. Nàng đừng thích ta, cũng
đừng thích ở chung một chỗ với ta, ta không đáng!"

Thật ra lúc này Thư Đường cũng không biết thích là gì.
Nhưng nàng nghe Vân Trầm Nhã nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy luống cuống hốt
hoảng.

Nàng nói: "Ta không biết thích là gì, nhưng ta
biết Vân quan nhân rất quan trọng đối với ta..." Nàng có chút vội vàng,
như có rất nhiều lời muốn nói mà sợ nói không kịp, hốc mắt đỏ lên "Ta thực
rất thích ở chung một chỗ với Vân quan nhân, ta một chút cũng không muốn phải
xa chàng, ta..."

Một bàn tay đặt lên, che đôi mắt của nàng lại, lòng
bàn tay vô cùng dịu dàng ấm áp.

"Tiểu Đường, đừng khóc." Vân Trầm Nhã nói.

Nhưng lòng bàn tay hắn dần dần ẩm ướt, là nước mắt của
tiểu nha đầu ngốc. Thư Đường hít sâu vào một hơi, thanh âm nghẹn ngào hỏi:
"Vân quan nhân, sau này chàng còn tới Nam Tuấn quốc này nữa hay không? Sau
này... ta để dành đủ bạc, có lẽ sẽ rất rất lâu, đến lúc đó ta sẽ đi tìm
chàng..."

"Nàng quên ta đi." Vân Trầm Nhã đột nhiên
nói.

Nàng quên ta đi, để một mình ta nhớ nàng là được rồi.

Thật ra không phải không muốn hứa hẹn. Nhưng hứa hẹn
mà không biết có thể thực hiện được hay không thì thà rằng đừng nói gì cả. Bởi
vì cuộc sống này vốn phải tự bản thân mỗi người đi tiếp, cho dù ai bỏ đi trước,
người còn lại đều phải tự mình gắng gượng duy trì. Nếu đã như vậy, chi bằng để
nàng quên hắn đi, bỏ xuống gánh nặng tình cảm, mới có thể thẳng tiến về phía
trước.

Dù sao thật lâu thật lâu trước kia khi mới gặp nhau,
trong mắt hắn, nàng chính là một nha đầu ngốc không hề mang theo gánh nặng gì,
có thể mặc sức sống tự tại an nhàn, như thế tốt biết bao nhiêu.

Vân Trầm Nhã nhẹ nhàng ôm lấy Thư Đường, dịu dàng nói
bên tai nàng: "Nàng quên ta đi. Nếu..nếu có một ngày chúng ta còn có thể
gặp lại, hãy cứ xem ta như người xa lạ!"

"Bắt đầu từ người xa lạ, rồi hiểu nhau, quen biết
nhau."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui