Vô Sắc Công Tử

Ngoài điện Minh Hoa, gió Bắc đang thổi mạnh.

Cỏ cây khô héo theo đúng quy luật của bốn mùa. Vào
Đông, cho dù trời trong nắng ấm, nhưng nhìn đâu đâu cũng lạnh lẽo vắng lặng.

Vân Trầm Nhã ra khỏi cung, chưa lên xe ngựa, mà chỉ
dẫn theo ba người bọn Bạch Quý, lững thững dạo khắp Kinh Hoa thành ở phía Nam
này. Vòng qua một con hẻm nhỏ, bầu không khí náo nhiệt nơi phố phường như phả
vào mặt.

"Chiết Nguyệt lâu." Sói khép quạt lại, điểm
điểm cán quạt chỉ lên một bảng hiệu, "Tên tòa lâu này rất có khí phách.
Thường nghe thấy Anh Triêu quốc có Lãm Nguyệt lâu, Trích Tinh các...nhìn chung
chỉ có ý muốn đem vật trên trời làm của riêng. Nhưng “Chiết Nguyệt” hai chữ
này, không những tự cho là nhân định thắng thiên, mà còn có ý muốn tranh cao
thấp cùng mệnh trời. Chẳng lẽ không hiểu rằng, trên đời này nhỏ bé nhất là con
người, mà không biết tự lượng sức mình nhất cũng là con người hay sao?"

Lời vừa thốt ra, cả bọn Bạch Quý đều ngây ngẩn cả
người.

"Không tự lượng sức" bốn chữ mang theo giọng
điệu mỉa mai tự giễu, rõ ràng Vân Trầm Nhã đang tự ám chỉ chính mình.

Đúng vậy. Mới vừa rồi trong Minh Hoa điện, hắn cùng
với Vũ Văn Sóc tranh biện lý sự, nhìn có vẻ rất oai phong lẫm liệt, nhưng bình
tĩnh suy nghĩ lại, Vân Trầm Nhã như thế, không phải là bị mười hai nước phương
Bắc đẩy vào tuyệt địa hay sao? Không phải là bị bọn họ cậy mạnh hiếp yếu hay
sao?

"Đại công tử." Bạch Quý trầm ngâm một lát
rồi nói: "Mấy năm nay Đại công tử đều vì nước vì dân, lão nô xem mà khắc
ghi trong dạ. Không nói đến chuyện quốc gia thiên hạ, sự cứng rắn, khí phách
của Đại công tử hôm nay thật khiến thần tâm phục khẩu phục."

Vân Trầm Nhã cười rộ lên: "Ngươi thật biết tránh
nặng tìm nhẹ."

Tư Đồ Tuyết nói: "Thuộc hạ đồng ý với Bạch lão
tiên sinh. Cũng không phải lão tiên sinh tránh nặng tìm nhẹ, mà là tin tưởng
vào Đại công tử."

"Ta cũng vậy. Thuộc hạ theo Đại công tử hơn mười
năm nay, bất kể Đại công tử quyết định như thế nào, từ chuyện lớn đến chuyện
nhỏ, dù có phải vượt lửa qua sông, thuộc hạ cũng không hề ngần ngại."

Vân Trầm Nhã khẽ giật mình "Aizz, các
ngươi..."

Nói chưa hết câu ánh mắt của hắn lướt qua Tư Không
Hạnh, dõi mắt nhìn một bóng người nơi góc đường.

"Quên đi, không nói chuyện này nữa." Vân
Trầm Nhã nói "Từ khi rời khỏi cung, người kia vẫn luôn đi theo bọn ta. Tư
Không, ngươi đi gặp hắn đi."

Tư Không Hạnh trầm mặc một lát rồi xoay người. Người
đứng nơi góc đường không ai khác mà là Tam đệ của Tư Không Hạnh hắn - Tư Không
Vũ.

Tư Không Vũ thấy thế, không đợi Tư Không Hạnh qua, đã
khập khiễng bước đến.

Hắn chắp tay nói với Vân Trầm Nhã: "Đại hoàng tử,
ta... Không phải, là thảo dân, thảo dân muốn nói vài lời với Nhị ca Tư Không
Hạnh. Không biết, không biết..."

Vân Trầm Nhã sửng sốt, liếc mắt nhìn Tư Không Hạnh một
cái, đột nhiên cười rộ lên.

Lúc trước, Tư Không Vũ từng đến tìm Tư Không Hạnh vài
lần, nhưng lần nào cũng gặp phải trở ngại. Có lẽ nay Tư Không Vũ khôn ra, biết
phải xin phép Vân vĩ lang trước.

Điệu bộ có chút kích động, có chút không biết phải làm
sao của hắn giống y hệt Cảnh Phong khi còn nhỏ.

Vân Trầm Nhã cười nói: "Đây là chuyện riêng của
hắn, hỏi ta làm gì?"

Tư Không Hạnh trầm giọng, quay đầu nhìn Tư Không Vũ
nói: "Chuyện gì?" Ngừng một lát, lại nhịn không được hỏi, "Thân
thể của ngươi có bớt chút nào chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi, ta là người tập võ, tám mươi
đại bản vẫn có thể chịu nổi." Tư Không Vũ nói.

Hắn trầm mặc một lát, lại nhìn về phía Vân Trầm Nhã,
do dự nói: "Đại hoàng tử, còn có một chuyện này... Hôm nay ta muốn mời Nhị
ca về nhà một chuyến, vì ít ngày nữa ta phải xa nhà, nên mong Nhị ca có thể
cùng ta và Đại ca đoàn tụ một lần."

"Phải xa nhà?" Tư Không Hạnh nhướng mày
"Sao thế?"

"Ta..."

"Cũng được, Tư Không, ngươi theo Tam đệ của ngươi
đi đi thôi."

"Đại công tử?"

Vân Trầm Nhã phe phẩy nhẹ cây quạt: "Mấy ngày nay
cũng rảnh rỗi, không có chuyện gì làm. Hơn nữa, ngươi làm hộ vệ cho ta cũng hơn
mười năm rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi một chút rồi."

Lời này lọt vào tai Tư Không Hạnh như ẩn thâm ý khác.

Tư Không Hạnh nhất thời sửng sốt, hắn chưa kịp phản
ứng lại, Vân vĩ lang đã dẫn theo Bạch Quý và Tư Đồ Tuyết đi hướng đầu phố ngược
lại.

Vượt qua ba con đường, vòng qua tám ngã rẽ thì đến một
con kênh nhỏ. Bên con kênh có một tán cổ thụ, đáng tiếc lá cây đã rụng hết, chỉ
còn trơ trọi lại cành cây.

Vân vĩ lang đi dọc theo con kênh một đoạn, đột nhiên
ngừng lại, hắn khum tay che trán nhìn nhìn sắc trời, nói: "Tư Đồ, hôm nay
ngươi thu xếp hành lý theo Tư Không đi thôi."

Tư Đồ Tuyết kinh hãi: "Đại công tử, thuộc
hạ..."

"Còn nhớ ngày đó ta đã nói gì với ngươi ở Minh Hà
Thiên uyển hay không?"

Lúc đó tình hình nguy ngập, nhưng Vân Trầm Nhã lại nói
một cách khó hiểu: chọn ngày lành tháng tốt gả ngươi cho Tư Không.

"Thuộc hạ nhớ rõ, nhưng mà..."

"Câu nói đó của ta cũng không phải là nói
đùa..." Vân Trầm Nhã nói. Hắn lại bước dọc theo con kênh vài bước, khoanh
tay đứng thẳng, nhìn về núi non trùng điệp xa xa "Nay Tư Không Vũ muốn đi
theo Đỗ Lương về nơi hoang vu hẻo lánh, mà Đại ca của Tư Không Hạnh lại bị tật
ở chân, không thể đi theo hắn được..."

"Tư Không Bác không có Tam đệ trông nom, lại
không có Đỗ Lương để dựa dẫm...Tư Không muốn ở lại chăm sóc cho Đại ca của hắn,
chuyện này đương nhiên hợp tình hợp lý thôi."

Tư Đồ Tuyết ngẩn ra, nói: "Nhưng trong lòng Tư
Không, một chữ trung nặng hơn bất cứ thứ gì. Mới vừa rồi hắn đã nói, chỉ cần
Đại công tử cần, dù có vượt lửa qua sông..."

"Tuy ta không phải người tốt, nhưng cũng không
đến nỗi không biết lí lẽ. Người khác kính ta ba phần, ta sẽ ghi tạc trong lòng.
Tư Không hắn theo ta mười bốn năm, trung nghĩa nhân hậu, tận trung tận lực.
Hiện nay, hắn gặp lại huynh đệ ruột thịt của mình, muốn an cư lạc nghiệp ở Nam
Tuấn quốc, ta không thể nào vô đạo đức mà giữ hắn lại."

"Còn nữa..." Vân Trầm Nhã xoay người lại
"Một chức hộ vệ như hắn sau này có thể làm gì? Đợi đến khi tuổi già sức
yếu, chẳng lẽ giữ hắn lại làm quan, bắt hắn vào triều phục dịch?"

Vân Trầm Nhã lắc đầu: "Mặc dù Tư Không rất có
năng lực, nhưng hắn làm người rất cương trực nghiêm túc, chốn quan trường thâm
sâu, là nơi gian xảo quỷ quyệt, không thích hợp với hắn."

"Nhưng nếu Đại công tử kế vị, Tư Không hắn vẫn có
thể tiếp tục hỗ trợ..."

"Thế nếu có một ngày hắn đắc tội với người trong
triều đình thì sao?" Vân Trầm Nhã hỏi ngược lại "Mặc dù ta kế vị,
nhưng ta cũng tuyệt đối không thể vì một đại thần thanh liêm mà phá hỏng thế
lực cân bằng trong triều đình.”

Đây chính là tinh hoa trị quốc của Đế vương từ xưa đến
nay. Có người nói phải trừng trị loạn đảng, có người nói phải trừng trị hoàng
thân quốc thích họ ngoại, lại có người nói phải xem đó là dòng nước chảy mà
điều tiết, cân bằng. Đạo làm một vị đế vương chân chính là phải bao trùm tất cả
những điều trên, duy trì thế lực khắp nơi ngang bằng nhau, không ai dám làm
loạn, nhưng cũng không ai dám đụng đến ai. Như thế, ngai vàng của Hoàng đế mới
có thể ngồi vững.

"Cho nên, đối với Tư Không mà nói, thay vì sau
này ở trong triều khom lưng cúi đầu tranh đấu, chi bằng để hắn ở lại Nam Tuấn
quốc này sống một cuộc sống bình thường nhàn hạ."

Cổ họng Tư Đồ Tuyết chan chát, nghĩ nghĩ rồi chắp tay
nói: "Nhưng Tư Đồ vẫn nguyện đi theo bên cạnh Đại công tử, nếu Đại công tử
có việc gì phân phó, Tư Đồ nguyện cho dù phải vượt lửa qua sông cũng không chối
từ."

"Sao ngươi lại không chịu nghĩ cho thông suốt
chứ?" Vân Trầm Nhã cười rộ lên "Mặc dù Tư Không tính tình chất phác,
nhưng hắn là người có tình có nghĩa. Ngươi và hắn tình đầu ý hợp, vì sao phải
khổ sở chia tay nhau? Có thể được sống nơi phố phường, cưới gả người trong
lòng, trải qua những tháng ngày bình thường an nhạc, đó chính là chuyện khó
nhất trên đời này. Ta muốn còn không được, sao ngươi lại từ chối không
cần?"

"Ta... "

"Thôi, nếu ngươi nghe theo lời ta thì bây giờ sửa
soạn đi tìm Tư Không đi. Còn nếu ngươi không nghe lời ta, vậy chứng tỏ ngươi
không xem ta là chủ tử, sau này ngươi muốn làm gì thì làm."

Một mình Bạch Quý theo Vân vĩ lang trở về Vân phủ.

Cảnh do tâm sinh. Mặc dù Tư Không, Tư Đồ còn chưa rời
khỏi, nhưng tòa sân viện to như vậy lại trông vắng lặng quạnh quẽ khác thường.

Thư tiểu Đường về thăm nhà ở ngỏ hẻm Đường Hoa. Bạch
Quý theo sói dạo bước trong Vân phủ. Đến khu vườn hoang phía sau, Vân Trầm Nhã
đột nhiên chỉ tay về phía trước xa xa, nói: "Trước kia ta bàn với tiểu
Đường, muốn trồng vài cây hoa Đào, Hải Đường các loại ở đó. Khi mùa Thu đến, ta
còn chịu khó tự mình đến đây đào đất, gieo hạt. Giờ xem ra không biết khi nào
mới có thể thấy được hoa trái xum xuê."

Trong vườn hoang cỏ dại mọc um tùm, trời chiều gió
lạnh chợt thổi lên khắp nơi.

Bạch Quý trầm ngâm một lát rồi nói: "Đại công tử,
thật ra lão nô nghĩ..."

Bỗng dưng, Vân Trầm Nhã hít vào một hơi, hắn quay
người lại nhìn Bạch Quý: "Bạch lão tiên sinh, ta... có phải ta đã sai rồi
không?"

Bạch Quý đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Vân Trầm Nhã
một cách khó tin.

Không ngờ vị Đại Hoàng tử Anh Triêu quốc xưa nay úp
tay làm mây, lật tay làm mưa này lại cũng có ngày thốt lên một câu hỏi như thế.

"Ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào mỗi bước
đi của mình dường như không còn do mình khống chế nữa, như...mơ hồ bị vật gì đó
lôi kéo, không thể thoát thân. Vì thế hôm nay ta lại...lại có thể thốt ra những
lời đại loại kiểu...cho dù giang sơn thiên hạ này có mất đi...như thế."

Bạch Quý giật mình đứng lặng. Một lát sau, lão chậm
rãi gật gật đầu: "Lão nô hiểu, thật ra trong lòng Đại công tử, vạn dặm
giang sơn Anh Triêu quốc ta quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Vân Trầm Nhã đột nhiên che hai mắt của mình lại, hít
một hơi thật sâu: "Đúng vậy, dù sao... đó cũng là tổ quốc của ta, là giang
sơn ta đã tận lực bảo vệ nhiều năm nay, làm sao có thể, làm sao có thể..."

Bạch Quý trầm mặc nhìn Vân Trầm Nhã.

Trong cuộc đời lão, hơn năm mươi năm làm quan, trong
đó ba mươi năm làm Tể tướng, phò trợ qua ba đời Đế vương Anh Triêu quốc, nhưng
cả ba vị đế vương đó, nói về tư chất, về tính tình... đều kém hơn nhiều so với
Anh Cảnh Hiên.

Trên đời này, không ai thích hợp làm Hoàng đế hơn so
với Anh Cảnh Hiên, Bạch Quý từng nghĩ như thế.

Nhưng hôm nay, bỗng nhiên lão cảm thấy mình đã sai
rồi.

Làm vua một nước, có khi phải khôn ngoan hiểu biết, có
khi phải hồ đồ mơ màng, thỉnh thoảng lợi dụng danh lợi làm việc, nhưng cũng có
thể dằn lòng tỉnh táo trước chữ sắc thường tục của thế gian.

Mà Anh Cảnh Hiên lại thật sự quá thông minh.

Cho nên ngay từ đầu, hắn đảm nhiệm được trọng trách ấy
vô cùng hoàn hảo, thủ đoạn ngoan độc. Nhưng hắn lại không cần ngôi vị hoàng đế
kia. Cho nên hắn cảm thấy, thay vì làm một bậc đế vương cô độc lẻ loi, cả đời
rơi vào vòng xoáy thâm cung triều chính, chi bằng làm một dân chúng bình thường
nơi phố phường, tự do tự tại muốn làm gì thì làm.

"Đại hoàng tử không cần phải tự trách." Bạch
Quý nói "Kết quả hôm nay quả thật đã đến mức chí tình, chí nghĩa rồi. Đại
hoàng tử tuy là quân chủ, nhưng cũng là một người quang minh chính đại. Con
người nào phải cỏ cây, sao có thể vô tình a."

Vân Trầm Nhã nhắm mắt lại cười khổ: "Cũng không
hẳn như vậy. Từ trước đến nay ta biết chọn lựa lấy hay bỏ dở, biết lúc nào nên
nắm bắt lúc nào nên buông thả. Nhưng lần này, ta không muốn bỏ đi tiểu Đường.
Vì lợi ích cá nhân ta, giang sơn Anh Triêu quốc, dân chúng Anh Triêu quốc, toàn
bộ đều rơi vào nguy nan. Chẳng qua..."

Vân Trầm Nhã nói đến đây đột nhiên ngừng lại. Ánh mắt
hắn trầm tĩnh lại, bước lên phía trước hai bước, hướng về phía Anh Triêu quốc
quỳ thẳng xuống, dập đầu ba cái.

"Anh Cảnh Hiên ta thẹn với Anh Triêu quốc, thẹn
với dân chúng, quả thật thân mang trọng tội. Ba lạy này cũng không thể nào xóa
hết tội lỗi của ta. Nhưng ta ngoại trừ là một hoàng tử, còn là một nam nhi. Tề
gia trị quốc bình thiên hạ, tề gia đứng đầu. Ta thân là một nam nhi, sao có thể
dễ dàng để người khác đoạt đi thê tử của mình? Sao có thể không giữ được một
lời hứa hẹn bình thường nhất với tiểu Đường, cho nàng một cuộc sống yên
ổn?"

Vân Trầm Nhã nói xong đứng dậy. Hắn phất phất tà áo
bào, trầm giọng gọi: "Bạch đại nhân."

"Có lão thần."

"Kể từ hôm nay, ta tắm rửa trai giới, bế quan
diện bích bảy ngày. Bảy ngày sau, binh đến tướng chặn, nước đến đắp bờ!"

Hoàng hôn hôm đó, sau khi Thư Đường về thì Vân Trầm
Nhã đã đóng cửa diện bích. Thư tiểu Đường lo lắng đứng ngoài cửa phòng đợi nửa
ngày, vừa quay người lại thì gặp Bạch Quý.

Bạch Quý thấy Thư Đường, khom người hành đại lễ:
"Tiểu Đường cô nương, lão nô đang chờ người."

Thư Đường sửng sốt: "Lão tiên sinh chờ ta?"

"Ừ." Bạch Quý gật gật đầu "Vì sao Đại
công tử diện bích, có lẽ tiểu Đường cô nương cũng đã đoán được."

"Vân quan nhân hắn..." Thư Đường cau mày, rũ
mắt xuống "Ta chỉ có thể... đoán được đại khái mà thôi."

"Vậy nếu lão nô nói cho tiểu Đường cô nương biết
có một cách có thể giúp Đại công tử thì sao?"

"Cách gì?"

Bạch Quý bước lên hai bước, thở dài nói: "Cách
này hơi có chút mạo hiểm. Không phải lão nô nghĩ ra, mà là trước khi Nhị công
tử rời khỏi đã nhờ lão nô nói lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui