Năm ngày sau tân Liên Binh phù được tạo thành.
Khối Liên Binh phù này được tôi vào nước lạnh năm
ngày, trong quá trình tạo thành có Tiểu thế tử Đỗ Tu của Nam Tuấn quốc làm
chứng. Lấy ngọc tỷ Anh Triêu quốc làm nền, mặt trên khắc mười hai đồ đằng của
mười hai nước phía Bắc, có huyết văn của Mộ Dung công chúa.
Hôm nay sắc trời u ám, mây đen vần vũ, xa xa trên bầu
trời mơ hồ như sắp có sấm sét.
Thư Đường mặc một bộ hoa phục cung trang, gắt gao túm
chặt chiếc túi vải bố nhỏ, lên xe ngựa đi về phía Trữ An cung.
Trữ An cung là hành cung bên ngoài Hợp thành. Vì thân
phận Vũ Văn Sóc tôn quý nên Đỗ Kỳ bố trí cho hắn ở tạm chỗ đó.
Đi theo Thư Đường, ngoại trừ Bạch Quý, còn có Tư Không
và Tư Đồ.
Ba ngày trước Vũ Văn Sóc đã nhận được thư tín của Mộ
Dung công chúa. Hôm nay, hắn đã sớm chờ sẵn ngoài Trữ An cung. Nhưng khi thấy
một chiếc xe ngựa lộc cộc đến, từ trên xe một nữ tử bước xuống, đôi mắt sáng
ngời, nốt ruồi son lấp lánh, y phục như cánh hoa, người như nhụy hoa, suýt chút
nữa Vũ Văn Sóc đã không nhận ra là ai.
Khi hắn chăm chú nhìn kỹ lại mới nhận ra vị cô nương
tuyệt sắc này rõ ràng là nàng tiểu Đường đơn thuần thật thà của nhà họ Thư.
Thư Đường thấy Vũ Văn Sóc, niềm nở chào "Vũ Văn
đại ca".
Nàng có chút khẩn trương lúng túng. Tuy y phục là một
bộ xiêm y hoa thường bằng cẩm đoạn thượng hạng nhưng chiếc túi bố nhỏ trong tay
lại làm từ vải dệt tầm thường. Chợt nhìn thì thấy chiếc túi vải bố và bộ xiêm y
quá khập khiễng khác biệt. Nhưng nhìn lâu lại thấy điệu bộ này của Thư Đường
thật khờ khạo đáng yêu, khiến người ta cảm thấy thoải mái, thả lỏng mà không hề
có lòng đề phòng nàng.
Vũ Văn Sóc gật đầu, giơ tay theo tư thế "Thỉnh":
"Mộ Dung công chúa, mời đi theo ta."
Vũ Văn Sóc dẫn bọn người Thư Đường đến một căn phòng
khách. Trong phòng, mùi thơm lượn lờ, tranh chữ treo đầy tường, bàn ghế bằng gỗ
lim, trông quý phái mà lại hết sức trang nghiêm.
Thư Đường đứng trong phòng khách do dự một hồi.
Lát sau, nàng quay người lại, cẩn thận hỏi: "Vũ
Văn đại ca, ta ngồi ở đâu?"
Vũ Văn Sóc kinh ngạc. Qua một lúc lâu sau hắn mới kịp
phản ứng lại. Thư Đường sinh ra và lớn lên nơi phố phường nên không rõ những
quy củ trong thâm cung này.
Hắn không khỏi cười rộ lên, dẫn Thư Đường đến hàng ghế
phía trước, để nàng ngồi vào một chiếc ghế phía bên phải, ôn tồn nói: "Nếu
Mộ Dung công chúa thấy không quen, chi bằng cứ xem như đây chỉ là một cuộc trò
chuyện tán gẫu bình thường thôi."
Thư Đường gật gật đầu ngồi xuống. Nàng ngây người một
lát, cẩn thận đặt chiếc túi vải bố lên bàn, sau đó ngồi thẳng lưng lên, nghiêm
trang nói: "Vũ Văn đại ca, cám ơn ngươi đến Nam Tuấn quốc này đón ta,
nhưng mà ta không muốn theo ngươi trở về đâu."
Lời vừa thốt ra, Vũ Văn Sóc liền ngây ngẩn cả người.
Hắn biết hôm nay Thư Đường đến là muốn nói chuyện Liên
Binh phù với hắn. Nhưng ngàn vạn lần hắn cũng không nghĩ tới, Thư tiểu Đường
lại khờ khạo như vậy, ngay cả nửa câu hàn huyên mào đầu cũng không biết nói, cứ
thẳng tắp mà đi vào vấn đề chính.
Vũ Văn Sóc rốt cuộc mới được gặp một người như thế lần
đầu tiên. Trầm mặc một lúc sau, hắn ho khan một tiếng, bình tĩnh thản nhiên
hỏi: "Vì sao?"
Thư Đường thầm nhẩm đi nhẩm lại lời nói của Bạch Quý
mấy bữa trước rồi nói. "Ta biết, các người muốn ta về Bắc cũng không phải
vì thân phận của ta, mà là vì các người e sợ Anh Triêu quốc."
Vũ Văn Sóc lại giật nảy mình.
Thư Đường nói tiếp: "Bởi vì mười hai nước phương
Bắc các người, bề ngoài thì trông có vẻ như đang sống yên ổn hòa bình với nhau.
Nhưng thật ra giữa các quốc gia của các người, quan hệ rất không tốt, một lòng
chỉ muốn đánh nhau. Hiện nay vì có Liên Binh phù kềm chế nên các người không
dám khởi chiến. Nhưng nếu có một luồng ngoại lực khác can thiệp vào mười hai
nước phương Bắc các người, sẽ có một vài quốc gia muốn dựa vào luồng ngoại lực
này để trừ bỏ đi những quốc gia khác."
"Ta vốn họ Mộ Dung, nếu ta gả cho Vân quan nhân,
Anh Triêu quốc sẽ có thể dựa vào “việc nhà” của mình mà can thiệp vào chuyện
các nước phương Bắc các người. Như thế, Anh Triêu quốc sẽ trở thành luồng ngoại
lực mà các người e sợ nhất kia."
"Các người sợ Anh Triêu quốc viện cớ can thiệp
vào phương Bắc, khiến mười hai nước phương Bắc lâm vào chiến tranh. Cho nên các
người mới không cho ta gả cho Vân quan nhân, mà nhất định phải mang ta về
Bắc."
Thư Đường nói có đạo lý rõ ràng, những gì nàng nói quả
thật là nguyên nhân Vũ Văn Sóc đến đây lần này.
Vũ Văn Sóc trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên.
"Không sai, những lời Mộ Dung công chúa nói đều là thật. Chỉ là..."
hắn ngừng một lát rồi nói tiếp "...nếu Mộ Dung công chúa đã hiểu rõ nhân
quả của chuyện này, vậy Vũ Văn cũng không cần tốn thêm nước miếng, mong công
chúa theo ta trở về Mạo Lương quốc."
Thư Đường lắc lắc đầu: "Ta không về."
Nàng ngừng một lát, lại quay đầu đi, cởi nút thắt
chiếc túi vải bố, từ bên trong lấy ra một vật đặt lên lòng bàn tay.
"Cho ngươi xem vật này! Ta không về đâu!"
Vật trên lòng bàn tay kia chính là Liên Binh phù mới
được làm từ ngọc tỷ Anh Triêu quốc.
Vũ Văn Sóc trông thấy, không khỏi cả kinh lui về phía
sau từng bước. "Cái này...” hắn thất thanh nói "Cái này chính
là..."
Thư Đường gật gật đầu: "Vừa rồi ngươi cũng đã
thừa nhận, không muốn Anh Triêu quốc có lý do can thiệp vào mười hai nước
phương Bắc. Nhưng hãy xem Bắc Liên Binh phù mới làm từ ngọc tỷ Anh Triêu quốc
này, dù ta không gả cho Vân quan nhân, Anh Triêu quốc cũng đã có lý do can
thiệp vào phương Bắc các người."
Vũ Văn Sóc cau mày, phất tay áo xoay người đi:
"Một Liên Binh phù như vậy sao có thể khiến phương Bắc ta tin phục?
!"
Thư Đường ngẩn ra, vội vàng đứng dậy giải thích
"Ngươi xem, Liên Binh phù mới này chính thật là y theo phương pháp truyền
thống mà làm thành." Thấy Vũ Văn Sóc vẫn không nói gì, nàng lại chạy đến
trước mặt Vũ Văn Sóc, đưa Liên Binh phù mới cho hắn xem “Hơn nữa, lúc làm Liên
Binh phù mới này, bọn ta còn có cả nhân chứng, đó chính là Tiểu thế tử của Nam
Tuấn quốc - Đỗ Tu tiểu quan nhân."
Đồng tử hai mắt Vũ Văn Sóc co rút mạnh lại.
Phía Nam có chín quốc gia, trước mắt xem ra, thực lực
hai bên tuy là ngang nhau, nhưng một nước như Nam Tuấn quốc, trên trọng văn
dưới trọng võ, hướng đến giáo dục và rèn luyện, lại rất giỏi về ngoại giao,
tiếp thu kinh nghiệm từ Anh Triêu quốc. Dần dà, dựa vào quốc lực của Nam Tuấn
quốc nhất định có thể hùng bá một phương.
Vũ Văn Sóc trầm giọng, thong thả bước về phía trước
hai bước, chậm rãi mở miệng: "Vậy thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì được một thế tử
của Nam Tuấn quốc làm chứng, Liên Binh phù phương Bắc của bọn ta liền bị các
người đổi trắng thay đen hay sao?"
Thư Đường im lặng. Nàng suy nghĩ một lát, quay đầu lại
nhìn về phía Bạch Quý. Bạch Quý gật gật đầu với nàng.
Thư Đường cũng thong thả, chậm rãi nói: "Phải,
không thể được, nhưng có Liên Binh phù mới này, một vài nước phương Bắc sẽ khó
tránh khỏi có chút bất an muốn ngóc đầu dậy."
Vũ Văn Sóc giật bắn mình, vội vã xoay người lại.
Thư Đường tiếp tục nói: "Mười hai nước phương Bắc
từ trăm năm nay, oán hận chất chứa đã vô cùng sâu đậm, nhưng lại không thể dùng
chiến tranh để hóa giải. Nếu có một trọng thần từ Anh Triêu quốc cầm Liên Binh
phù mới này, đến các nước phương Bắc du thuyết, sẽ khó tránh khỏi cảnh một vài
quốc gia dao động, muốn dựa vào Liên Binh phù mới này mượn quân lực Anh Triêu
quốc gây ra chiến tranh."
"Từ đó, dù ta có phải là thê tử của Vân quan nhân
hay không, dù ta có cùng Vân quan nhân trở lại Vĩnh Kinh thành hay không, Anh
Triêu quốc cũng đều có lý do can thiệp vào mười hai nước phương Bắc các
người."
Vũ Văn Sóc chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Mưu kế này....mưu kế như thế này...tiên phát chế nhân,
thay mận đổi đào, phản gián, liên hoàn, khí thế bức người...
"Cách này, rốt cuộc là..." Vũ Văn Sóc lắc
đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười "Ta đề phòng đi đề phòng lại, rốt cuộc vẫn đánh
giá các ngươi quá thấp..."
Thư Đường nói: "Bọn ta cũng biết, những nước khác
ở phương Bắc có lẽ cũng sợ chiến loạn xảy ra sẽ khiến dân chúng mười hai nước
phương Bắc rơi vào cảnh lầm than, cho nên sẽ không đáp ứng khi trọng thần Anh
Triêu quốc đến du thuyết. Cho nên, bọn ta cũng không muốn đẩy mọi chuyện đến
bước đường cùng, chỉ hy vọng... Vũ Văn đại ca có thể đáp ứng ta vài điều
kiện."
Vũ Văn Sóc sửng sốt, cười lạnh một tiếng: "Bức
người khác vào bước đường cùng, lại lùi về nhượng bộ vài bước là có thể đảm bảo
thành công. Tâm cơ như thế, cao minh như thế, không biết lại là nhân tài nào
của Anh Triêu quốc đã nghĩ ra vậy?"
Thư Đường cúi đầu, cởi xuống chiếc túi nhỏ bằng vải
bố, lấy ra từ bên trong một khối ngọc bài xanh biếc lấp loáng, kèm theo một bức
thư.
Thư Đường bày cả hai vật ra bàn: "Đây là tín vật
của Nhị hoàng tử - Cảnh Phong công tử, còn đây là khế ước hắn đã chuẩn bị
sẵn."
"Nhị hoàng tử nói, hy vọng mười hai nước phương
Bắc và Anh Triêu quốc sẽ không khai chiến trong vòng năm mươi năm. Ngoài ra, ta
có thể bỏ đi thân phận của Mộ Dung công chúa, Vũ Văn đại ca ngươi cũng không
được dẫn ta đi."
"Nhị hoàng tử nói, muốn Anh Triêu quốc không can
thiệp vào phương Bắc thì phải để ta ở lại Nam Tuấn quốc. Ta không đi theo Vân
quan nhân, nhưng các người cũng không thể bắt ta đi. Liên Binh phù mới này ta
sẽ giao cho Nhị hoàng tử. Hắn nói năm nay, sau khi hắn làm xong chuyện ở Cửu
Châu phía Nam Anh Triêu quốc, sẽ mang theo Liên Binh phù này đến phương Bắc,
cùng mười hai nước phương Bắc ký lại khế ước một lần nữa."
Sắc mặt Vũ Văn Sóc tái nhợt. Hắn tiếp lấy khế ước đã
viết sẵn của Cảnh Phong, nhìn thoáng qua rồi cười nhẹ nói: "Cảnh Phong
hoàng tử thật có lòng, hiển nhiên nêu rõ chỉ cùng các nước phương Bắc không gây
chiến sự trong vòng năm mươi năm, nhưng cố tình loại trừ Oa Khoát quốc ra.
Chẳng lẽ là vì diệt trừ loạn đảng trong Anh Triêu quốc, lưu lại đường
lui?"
Hắn quay người lại, lấy trong người ra con dấu, ấn lên
khế ước, cuối cùng thở dài nói: "Aizz, nghe nói hai vị hoàng tử của Anh
Triêu quốc đều là nhân trung long phượng, kỳ tài ngút trời. Lần này ta đến đây,
chứng kiến được một Anh Cảnh Hiên đầy hóc búa, khó khăn, khó lường khó liệu.
Lại không ngờ Anh Cảnh Phong sau khi trải qua cuộc chiến Bắc Hoang cơ trí càng
thâm sâu như biển."
Dứt lời, hắn quay người lại, nói với Thư Đường:
"Khế ước ta đã ký, vài ngày nữa ta sẽ về Bắc." Nói xong, lại gỡ xuống
một miếng ngọc bội hình bán nguyệt từ bên hông đưa cho Thư Đường: "Đây là
tín vật của ta, mong Mộ Dung công chúa nhờ người chuyển cho Nhị hoàng tử. Vũ
Văn Sóc ta sẽ ở phương Bắc chờ hắn đến."
Thư Đường cất đi ngọc bội, chần chờ một lát rồi nói:
"Vũ Văn đại ca, còn có một chuyện nữa... Ta muốn nhờ Vũ Văn đại ca giúp
cho."
"Mộ Dung công chúa xin cứ nói thẳng."
"Ngày kia, có lẽ Vân quan nhân sẽ tìm không ra
ta. Cảnh Phong công tử nói, thật ra Vân quan nhân nhất định cũng đã nghĩ đến kế
như hắn, nhưng chẳng qua Vân quan nhân không muốn làm thế, bởi vì hắn không
muốn bỏ ta ở lại Nam Tuấn quốc."
"Ta hy vọng hai ngày nay có thể chuyển đến ở
trong Trữ An cung này, gạt Vân quan nhân nói là ta nguyện ý theo Vũ Văn đại ca
về Bắc. Vân quan nhân hắn chưa bao giờ ép buộc ta làm gì, nếu là ý nguyện của
ta, hắn hẳn sẽ..."
"Mộ Dung công chúa cho là có thể giấu giếm được
hắn sao?" Vũ Văn Sóc vừa nghe, cả cười nói "Cảnh Hiên hoàng tử trí
tuệ hơn người, một chút kỹ xảo như vậy sao có thể lừa được hắn chứ?"
Thư Đường mím môi nói: "Có thể giấu giếm được lúc
nào hay lúc đó. Đợi Vân quan nhân đi rồi, ta sẽ về nhà lại." Ngừng lại một
lát, nàng lại nhỏ giọng than thở nói "Đây là lần đầu tiên ta gạt người làm
chuyện xấu, ta thật hơi sợ một chút..."
Vũ Văn Sóc ngẩn ra, cười nhẹ nói: "Vậy Mộ Dung
công chúa muốn ở lại đây thì cứ ở, chỉ là..."
"Vũ Văn đại thế tử yên tâm, ta và Tư Đồ sẽ ở lại
bảo vệ an nguy cho tiểu Đường cô nương." Tư Không Hạnh chắp tay nói.
Vân vĩ lang đóng cửa trong phòng bảy ngày, tuy là diện
bích vì áy náy, nhưng cũng tránh không được nỗi thèm thuồng muốn nói chuyện với
ai đó. Vừa hết bảy ngày, sói ngứa ngáy mình mẩy, một khắc cũng không trì hoãn
vội vàng ra khỏi cửa.
Ngoài cửa trời trong nắng ấm, trong viện yên tĩnh vô
cùng.
Vân vĩ lang nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có chút khác
thường, bèn đến tiền viện tìm người.
Tìm nửa khắc mới thấy hai con chó ngao trắng đang uể
oải mệt mỏi nằm dài.
Vân Trầm Nhã thấy điệu bộ hai con chó, kinh ngạc hỏi:
"Tiểu Đường muội đâu?"
Hai con chó ngao trắng nức nở kêu lên hai tiếng rồi
lại nằm phục xuống đất sưởi nắng tiếp.
Vân vĩ lang bỏ mặc hai con chó ngao lại, vội đi ra
ngoài cửa tiệm. Măng Tây Cải Trắng sửng sốt, vui vẻ đứng dậy, nhắm mắt theo
đuôi Lang chủ tử.
Ngoài cửa tiệm cũng không có ai. Sói đợi một hồi mới
thấy Bạch Quý vừa từ bên ngoài trở về.
Bạch Quý vừa thấy Vân Trầm Nhã trong tiệm liền tỏ vẻ
vô cùng sửng sốt.
Vân vĩ lang gõ gõ ngón tay lên bàn, hỏi: "Tiểu
Đường muội đâu, về con ngỏ nhỏ Đường Hoa rồi à?"
Bạch Quý ngây người ra một lát: "À? À, phải, tiểu
Đường cô nương về bên ngoại rồi."
Vân vĩ lang lại hỏi: "Về khi nào?"
Bạch Quý đáp: "Mới vừa đi không lâu."
Vân Trầm Nhã cười rộ lên: "Vậy thì thật kỳ lạ. Ta
bế quan được năm ngày, ngày nào tiểu Đường muội cũng đều thành thành thật thật
vội vã mang đồ ăn đến cho ta. Hai ngày nay, sao không thấy bóng dáng nàng đâu
cả?"
Bạch Quý lại đáp: "Bẩm Đại công tử, tiểu Đường cô
nương hai ngày trước thân thể không khoẻ, hôm nay vừa khá hơn một chút nên về
bên ngoại rồi."
Vân Trầm Nhã tiếp tục cười: "Vậy thì càng kỳ lạ
hơn, nếu thân thể nàng khá hơn, sao không đợi ta ra rồi cùng nàng về bên nhà
ngoại mà lại tự mình đi trước. À đúng rồi, ngay cả Tư Không Tư Đồ cũng theo
nàng về bên nhà ngoại sao?"
Bạch Quý sửng sốt: "Tư Không Tư Đồ..."
"Theo tính tình của Tư Không Tư Đồ, mặc dù ta bảo
bọn họ ở lại Nam Tuấn quốc, nhưng chỉ cần một ngày ta chưa rời khỏi, hai người
bọn họ dù chết cũng nhất định sẽ ở lại Vân phủ. Nhưng sao hôm nay ngay cả Tư
Không Tư Đồ đều không thấy?"
Bạch Quý trong lòng cả kinh, hô lên "Đại công
tử..."
Vân Trầm Nhã lạnh lùng cười, vỗ tay cái rầm lên bàn,
phẩy tay áo nghiêm nghị hỏi: "Nói! Tiểu Đường đang ở đâu?!"