Vô Sắc Công Tử

Vân Trầm Nhã bước vào Trữ An cung.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo trường bào màu đen, ánh
mắt ảm đạm cô đơn khiến người khác không dám tiếp cận.

Đến chính uyển, người hầu còn chưa kịp thông báo, Vũ
Văn Sóc đã đẩy cửa chính đường đi ra.

"Hôm nay Cảnh Hiên hoàng tử đến chơi, sao không
sai người đến thông báo trước một tiếng? Vũ Văn ta sẽ chuẩn bị yến tiệc khoản
đãi cho chu đáo."

Vân Trầm Nhã cười khảy: "Cần gì phải thông báo?
Không phải Vũ Văn đại thế tử đã sớm biết hôm nay ta sẽ đến sao?" Hắn đảo
mắt khắp nơi, lười biếng nói: "Những cảnh trí nơi tiền viện này thật tiêu
điều, chẳng có gì thú vị cả. Ta nghe nói, tận sâu trong Trữ An cung có hoa thơm
cỏ lạ, đường mòn khúc chiết quanh co, sơn nước hữu tình. Hôm nay sẵn đến cũng
muốn xem thử."

Nói xong, Vân Trầm Nhã không đợi Vũ Văn Sóc lên tiếng
trả lời, lướt qua mặt hắn đi thẳng ra sau hậu viện.

Hộ vệ trong cung thấy thế bước lên phía trước ngăn hắn
lại. Vân Trầm Nhã ngừng lại một chút, xoay người nhìn Vũ Văn Sóc.

"Đại thế tử, đây là có ý gì?"

Vũ Văn Sóc dõi mắt nhìn Bạch Quý đi theo sau lưng Vân
Trầm Nhã, trầm giọng nói: "Cảnh Hiên hoàng tử nói không sai, hôm nay ngài
đến, Vũ Văn đã sớm đoán biết trước. Chỉ là...” hắn ngừng một chút, tùy tiện vẫy
hai cung nữ đến "Mộ Dung công chúa không ở tại chính uyển này, mà ở Thiên
uyển sau rừng trúc."

Vân Trầm Nhã trầm mặc một lúc lâu, liếc mắt nhìn Vũ
Văn Sóc một cái rồi đi theo hai cung nữ dẫn đường về phía Thiên uyển.

Thấy Vân vĩ lang rời khỏi, Vũ Văn Sóc gọi một người
đến, nói: "Mau mau đi thông báo cho Mộ Dung công chúa, nói Cảnh Hiên hoàng
tử đã đến rồi."

Ngoài Thiên uyển, trước phòng có một hàng trúc tiêu
điều quạnh quẽ và mấy gốc mai tỏa mùi thơm ngát.

Ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua chiếc cửa sổ bằng giấy
chiếu vào trong phòng. Thư Đường nghe báo xong, chân tay luống cuống đứng ở
cửa.

Tuy nàng biết dù gì mình cũng phải đối mặt với Vân
Trầm Nhã. Nhưng khi nghe nói Vân vĩ lang tìm đến, trong lòng ngoài mặt đều
không nén nổi kinh hoảng.

Quen biết nhiều năm, nàng thật thà, hắn âm ngoan.
Nhưng hễ gặp chuyện, gặp khó khăn, hai người vẫn luôn đứng cùng chiến tuyến.
Đây là lần đầu tiên nàng chống lại hắn.

Cửa phòng kẹt một tiếng bị đẩy ra. Thư Đường bật ngẩng
đầu lên nhìn Vân Trầm Nhã đứng cạnh cửa.

Áo choàng đen tuyền, mặt mày ôn hòa, khí độ anh tuấn.

Ánh sáng ngoài cửa trút xuống phía sau hắn khiến hắn
trông như thiên thần giáng trần.


Thư Đường nghe tiếng của mình vang lên có chút khô
khốc: "Vân, Vân quan nhân..."

Trong phòng tĩnh lặng. Vân Trầm Nhã không biết tại sao
cảm giác mê man như vừa ngủ dậy, chợt nghe tiếng gọi này mới hồi phục tinh thần
lại. Hắn im lặng một lát, tiến lên bắt lấy cổ tay của Thư Đường kéo nàng đi.

Thư Đường không ngờ hắn thế mà lại chẳng thèm nghe
nàng giải thích nửa lời. Trong lúc vội vàng, nàng lại hô lên một tiếng:
"Vân quan nhân..."

Vân Trầm Nhã ngừng lại giây lát, chỉ nói một câu:
"Theo ta về nhà."

Theo ta về nhà.

Bốn chữ như một tiếng sấm mùa xuân, ầm ầm nổ vang
trong đầu Thư Đường. Cũng không hiểu lấy can đảm từ đâu, Thư Đường rút mạnh tay
ra khỏi tay Vân Trầm Nhã, lùi ra sau mấy bước, lắc lắc đầu: "Ta không về
đâu."

Lúc này hai người đã ra đến ngoài phòng.

Vân Trầm Nhã quay người lại, giờ mới nhìn kỹ Thư
Đường.

Hôm nay nàng mặc một bộ cung trang hoa phục, búi tóc
cài một cây trâm hoa sen. Tuy xiêm y đẹp đẽ quý giá nhưng mặc trên người nàng
lại không dung tục một chút nào. Trái lại dung nhan thanh lệ, nốt ruồi son như
đóa Hải Đường nở bừng, đẹp đến kinh tâm động phách.

Thấy bộ xiêm y này, đầu tiên Vân Trầm Nhã ngẩn ra, sau
đó nhăn mày lại: "Nàng đây là có ý gì?"

Thư Đường rũ mắt xuống: "Ta không theo Vân quan
nhân đâu, ta... ta đã nhận lời Vũ Văn đại ca rồi, sẽ theo hắn về Bắc."

"Sao?" Vân Trầm Nhã cười rộ lên "Ngày
thường chuyện lớn nhỏ gì nàng cũng đều thương lượng với ta. Vì sao chuyện lớn
bằng trời như vậy mà nàng không hỏi ta một tiếng đã tự tiện quyết định?"

"Bởi vì chuyện này Vân quan nhân chàng sẽ không
đồng ý." Thư Đường nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngước mắt lên, thật cẩn
thận nhìn Vân Trầm Nhã "Cho nên ta mới lén chuồn ra đây, tìm Vũ Văn đại
ca..."

"Biết rõ ta sẽ không đồng ý, tại sao nàng còn làm
thế?" Vân Trầm Nhã tiến lên từng bước, trong đôi mắt lộ rõ sự sắc bén.
"Từ trước đến nay, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, ta tuyệt sẽ không ngăn
cản. Nhưng hôm nay đối với chuyện này, bất kỳ như thế nào ta cũng sẽ không đồng
ý!"

Nói xong, hắn túm lấy cổ tay Thư Đường kéo nàng ra
ngoài.

Trời mùa Đông lạnh lẽo, trong vườn chợt có gió thổi
lên. Tư Không Tư Đồ thấy thế, không khỏi tiến lên ngăn trước mặt Vân Trầm Nhã,
nửa quỳ trên mặt đất "Xin Đại hoàng tử nghĩ lại!"

Vân Trầm Nhã vừa thấy Tư Không Tư Đồ liền cười nhạt,
hắn rút ra thanh quạt vung lên, đầu quạt lộ ra mười hai thanh đoản đao vô cùng
sắc bén. "Các ngươi nói thật đi, ta diện bích mấy ngày nay, các ngươi

không ở lại Vân phủ, ngược lại còn theo tiểu Đường đến ở trong Trữ An cung này
để làm gì?"

Vân Trầm Nhã buông Thư Đường ra, quay đầu liếc nàng
một cái, giọng mỉa mai nói: "Chẳng lẽ Mộ Dung Đường về Bắc làm công chúa,
hai người các ngươi cũng muốn đi theo làm hộ vệ ở phương Bắc hay sao?"

Tư Không Tư Đồ sửng sốt, một hồi lâu mà không biết trả
lời như thế nào.

Thư Đường thấy thế, vội vàng nói: "Vân quan nhân,
không liên quan gì đến Tư Không đại ca và A Tuyết muội muội cả, là ta... là ta
muốn về Bắc, bọn họ sợ Vũ Văn đại ca làm khó ta nên mới theo đến Trữ An cung
này."

Vân Trầm Nhã cười lạnh hỏi lại: "Nàng muốn về
Bắc? Thật kỳ lạ. Trước khi ta đến Trữ An cung đã ghé qua con ngõ nhỏ Đường Hoa,
Tam bá còn ở lại Nam Tuấn quốc này, còn nàng lại bỏ đi, đây là đạo lý gì
chứ?"

Vân Trầm Nhã phẩy tay áo một cái, lạnh giọng nói:
"Tiểu Đường, nàng hãy trả lời ta một chuyện."

Thư Đường hoảng sợ nhìn hắn, gật gật đầu: "Vân
quan nhân, chàng, chàng hỏi đi..."

Vân Trầm Nhã cười nhẹ: "Sính lễ ta đưa cho nàng
đâu rồi?"

Thư Đường giật nảy mình.

Vân Trầm Nhã tiếp tục hỏi: "Ngọc tỷ Anh Triêu
quốc của ta đâu?!"

Thư Đường cả kinh lui về phía sau nửa bước, gục đầu
xuống, ấp úng nói: "Vân quan nhân, cái đó... thực xin lỗi...ta..."

Vân Trầm Nhã lại phẩy tay áo một cái xoay người lại.
Ánh mắt dừng ở đồ đằng Long Tường trên mái hiên.

"À, lấy ngọc tỷ Anh Triêu quốc làm thành một Bắc
Liên Binh phù mới. Dùng cái này uy hiếp Vũ Văn Sóc. Cách như vậy cũng có người
có thể nghĩ ra a!"

Thư Đường ngẩng phắt đầu lên: "Vân quan nhân,
chàng làm thế nào... "

"Làm thế nào mà ta biết?" Vân Trầm Nhã xoay
người lại, nhướng mày lên "Tại sao ta không biết? Lấy lui làm tiến, bắt ta
phải hy sinh, cách như vậy Anh Cảnh Hiên ta có nghĩ ra, cũng tuyệt không làm
theo!"

Đúng vậy. Cách này quả thật là lưỡng toàn kỳ mỹ, chỉ
có thể như thế, lấy lui làm tiến. Nhưng ngày nào Vân Trầm Nhã hắn còn là Hoàng
tử Anh Triêu quốc, thậm chí là quốc vương Anh Triêu quốc, ngày đó Thư Đường
cũng không thể trở thành thê tử của hắn.

Thư Đường ngẩn ngơ, bước lên phía trước níu lấy ống
tay áo Vân Trầm Nhã: "Vân quan nhân, chàng đừng tức giận..."


"Muốn ta không tức giận? Được thôi, nàng nói cho
ta biết, chuyện này, cách này rốt cuộc là ai đã nghĩ ra?"

Thư Đường lại giật bắn mình.

Tư Không Hạnh thấy thế, vội nói: "Đại công tử,
cách này là do ta, Tư Đồ, và Bạch lão tiên sinh cùng nhau..."

"Thật sao? Như vậy sang năm, ba người các ngươi
sẽ đại diện cho Anh Triêu quốc ta đi mười hai nước phương Bắc ký kết khế ước
không khai chiến trong vòng năm mươi năm à?"

"Bọn ta... "

"Anh...Cảnh...Phong." Vân Trầm Nhã cắn răng
gằn từng tiếng nói "Ta còn chưa về Vĩnh kinh, ngươi đã tính kế ta. Khá
lắm, thật sự là rất khá!"

"Vân quan nhân... Cảnh Phong công tử, hắn cũng
chỉ là vì muốn tốt cho Vân quan nhân thôi..."

Nhưng giờ này, đôi mắt xưa nay vốn ôn hòa của Vân Trầm
Nhã lại bừng bừng cháy lên lửa giận.

Hắn quay người lại, nhìn thoáng qua Thư Đường, đột
nhiên cười cười chua xót, túm lấy cổ tay Thư Đường ôm ngang cả người nàng lên,
sử dụng khinh công phi thân bay ra khỏi Trữ An cung.

Nơi khu vườn hoang bên trong Vân phủ, mặt trời chiều
ngã về hướng Tây, nhuộm đỏ rực cả một khoảng trời.

Thư Đường cũng không nhớ rõ, nàng và Vân quan nhân,
rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu cái hoàng hôn như vậy.

Vân Trầm Nhã nắm tay Thư Đường, dẫn nàng xuyên qua hoa
hoa cỏ cỏ trong vườn.

Thư tiểu Đường nhắm mắt đi theo sau lưng hắn, đi hơi
nhanh nên có chút vướng chân, mãi đến khi nghe được hắn cất tiếng hỏi:
"Nơi này có gì không tốt chứ?"

Trong lòng Thư Đường bỗng dưng căng thẳng.

Vân Trầm Nhã quay người lại, lẳng lặng nhìn Thư Đường,
lập lại "Nơi này có gì không tốt chứ?"

Giọng của hắn hơi khàn khàn, còn có chút không chắc
chắn.

"Tất cả những gì ở đây, đều là ta... vì nàng mà
tạo nên, vì nàng mà trồng thành. Mặc dù không hoa lệ, nhưng cũng đảm bảo nàng
sống áo cơm không lo đến già. Nàng nói nàng thích cây đào, thích Hải Đường, nên
đầu mùa Thu, ta..."

Vân Trầm Nhã ngồi xuống, hái một nhánh cây đào đào bới
bới xuống đất: "Ta liền tới đây, tự tay cuốc đất, gieo giống Hải Đường,
đào, mỗi một thứ đều trồng xuống."

"Phải, trước đây ta đã từng trêu đùa qua nàng, đã
từng lừa gạt nàng, hoài nghi nàng. Nhưng những gì ta làm hiện giờ, cũng không
phải chỉ vì áy náy. Mà là vì... ta thật sự, thật sự muốn ở bên cạnh nàng."

Vân Trầm Nhã nói đến đây, vứt đi nhánh cây. Hắn vẫn
ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu, ngây người nhìn Thư Đường, hỏi: "Còn nàng
thì sao?"

"Tiểu Đường, còn nàng thì sao?"

"Nàng sao có thể đồng ý làm khối Liên Binh phù
mới đó, đồng ý chia xa ta?"


Thư Đường chưa bao giờ thấy Vân Trầm Nhã lộ ra thần
sắc bị bỏ rơi như vậy. Thông minh như hắn, không bao giờ cho phép chuyện gì
thoát khỏi lòng bàn tay, rơi vào cảnh bị động không còn sự lựa chọn như vậy.

Nàng đột nhiên nhớ tới, cách đây không lâu, hắn vùi
đầu vào cổ nàng nói, tiểu Đường, ta không thể rời khỏi nàng, làm sao bây giờ...

Nhớ tới ba năm trước, khi bọn họ ngồi xổm dưới mái
hiên đụt mưa, hắn nói phong cảnh Giang Nam rất đẹp, nàng nói nàng sẽ để dành đủ
bạc rồi đi thăm hắn.

Thư Đường lắc lắc đầu, đến bên cạnh hắn, ngồi xổm
xuống dựa sát vào hắn.

"Vân quan nhân, ta sẽ để dành bạc."

"Chàng về Anh Triêu quốc đi. Chờ thêm vài năm
nữa, khi người phương Bắc không còn theo dõi ta nữa, ta sẽ đến Vĩnh Kinh thành
thăm chàng. Đến lúc đó, chàng làm Hoàng đế, có lẽ sẽ có thể ra gặp ta một
lần."

"Chàng vừa hỏi ta, có phải không muốn ở bên cạnh
chàng hay không. Ta đương nhiên muốn a, nằm mơ cũng muốn nữa là đằng khác. Từ
khi ta bắt đầu xem mắt vào năm mười bảy tuổi, mãi cho đến khi ta gả cho chàng
vào năm hai mươi mốt tuổi. Nhiều năm như vậy cũng đã đủ rõ ràng nói lên ta muốn
theo ai. Đương nhiên là chỉ mỗi một mình Vân quan nhân chàng mà thôi. Sau này
dù cả đời không còn được gặp lại chàng, ta cũng chỉ sẽ nghĩ đến chàng, nhớ đến
chàng mà thôi."

"Nhưng chỉ có thể chấp nhận an bài như thế, ta
không thể đi theo chàng. Cũng không thể, không thể nhìn chàng tiến thoái lưỡng
nan. Vân quan nhân chàng đã từng nói, công tử vô sắc, sẽ được tự do tự tại muốn
làm gì thì làm theo ý mình. Nhưng chuyện này nào có đơn giản như vậy? Cảnh
Phong công tử làm không được, ta làm không được, Vân quan nhân chàng càng làm
không được. Tuy chàng đã nói sẽ vứt bỏ tất cả, nhưng ta biết, đối với Vân quan
nhân chàng, trách nhiệm với giang sơn Anh Triêu quốc quan trọng hơn bất cứ thứ
gì."

"Nếu, nếu có một ngày, vì ta mà Anh Triêu quốc
xảy ra chiến sự với mười hai nước phương Bắc khiến cho rất nhiều, rất nhiều người
phải chết, như vậy Vân quan nhân chàng sẽ áy náy cả đời ... Ta, ta không muốn
như vậy..."

"Tiểu Đường, ta..."

Thư Đường quay đầu lại nhìn Vân Trầm Nhã, bỗng nhiên
lập lại câu nói năm đó hắn đã từng nói qua.

"Vân quan nhân, nếu có một ngày chúng ta còn có
thể gặp lại nhau, hãy bắt đầu như người xa lạ, tìm hiểu nhau, quen biết
nhau..."

Nói đến đây, nàng gục đầu xuống, sau đó lại nói tiếp.
"Đến lúc ấy, ta vẫn sẽ rất yêu Vân quan nhân, ngày nhớ đêm mong Vân quan
nhân. Hy vọng đến lúc ấy, chúng ta có thể ở bên cạnh nhau, có một gian nhà ngói
rộng lớn, sinh vài đứa con, mùa xuân trồng trọt, mùa hè hóng mát, mùa thu ủ
rượu, mùa đông hấp bánh bao. Thanh thản bình yên qua cả đời là tốt rồi."

Vân Trầm Nhã sửng sốt. Sau một lúc lâu, hắn kéo lấy
Thư Đường ôm nàng vào lòng.

Trời mùa Đông lạnh lẽo, nhưng người trong lòng này vẫn
trước sau ấm áp như xuân.

"Đến lúc ấy, hy vọng chúng ta có một nữ nhi giống
nàng, thật thà lại đơn thuần, lớn lên nơi phố phường, không bị vướng bận bởi
thói đời phàm tục, cả đời vui vẻ, cả kiếp an nhàn."

Lại thở dài, Vân Trầm Nhã nhấc cả người Thư Đường lên,
để nàng ngồi trên người mình, nhẹ giọng nói: "Tiểu Đường, sinh cho ta một
hài tử đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận