Vô Sắc Công Tử

Ban đêm, Cảnh Phong gối đầu lên cánh tay nằm trên
giường, điệu bộ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Thẩm tiểu Mi vừa tính kế trong lòng vừa xoay người lại
nhìn hắn.

Bỏ xuống vật gì đó trên tay, Thẩm Mi chạy đến sửa lại
góc mền cho Cảnh Phong, rồi mới yên tâm bước trở lại bên bàn, đếm tiếp đống
ngân phiếu của nàng.

Một hồi sau, Cảnh Phong xoay người lại nhìn về phía
Thẩm Mi, hỏi: "Rốt cuộc là cách gì vậy?"

Thẩm Mi đang mãi mê đếm ngân phiếu nên vẫn không để ý
đến câu hỏi của hắn. Nàng xếp ngân phiếu lại nhét vào túi tiền của mình, rồi
lại dời túi tiền cách xa Cảnh Phong ra.

Cảnh Phong thấy điệu bộ của nàng như vậy, nhịn không
được nở nụ cười.

Thẩm Mi trở lại trước giường, nhấc lên một góc chăn,
vừa leo lên giường vừa nói: "Lúc nãy chàng thật không độ lượng tí nào,
biết rõ ta đi Phù Sinh đường là vì Đại ca của chàng, vậy mà chàng lại cướp mất
túi tiền của ta. Đồ xấu xa!"

Cảnh Phong ôm choàng lấy eo Thẩm Mi đẩy vào bên trong
giường, dùng mền bọc nàng lại, cười nói: "Phải, phải...nàng tiểu nữ nhân
này lúc nào cũng thích sinh sự, gây rối loạn, nhưng hôm nay chuyện quan trọng
như vậy mà lại chu toàn từng chút một, minh mẫn, sáng suốt. Hồi tối này, đòi đi
ăn thử món ngon miền Nam, sơ hở lộ ra quá nhiều, không phải phong cách của
nàng."

Thẩm Mi nghe vậy, trong lòng vui vẻ, nỗ lực giải
thích: "Anh Cảnh Hiên biết ta thích dạo chơi thanh lâu, ta nhắc tới chuyện
đó chẳng qua là muốn hắn nhớ lại Phù Sinh đường thôi."

"Tại sao?"

"Ta đã hỏi thăm trước rồi, tiểu Đường rất tốt
bụng, ở Kinh Hoa thành này ai nấy đều thích, nhưng chỉ có duy nhất một người
thù địch với nàng mà thôi."

"Phù Sinh đường?"

"Trong Phù Sinh đường có một cô nương tên là Lan
Nghi, hồi trước làm kỹ nữ, giờ làm tú bà. Lâu nay, Lan Nghi này hay giở thói
kiếm chuyện với tiểu Đường. Mặc dù tiểu Đường không so đo ả ta, nhưng Lan Nghi
là người rất thù dai."

Cảnh Phong suy tư một hồi, cười liếc nhìn Thẩm Mi:
"Thảo nào, thì ra là phép khích tướng."

Thẩm tiểu Mi hăng hái bừng bừng lên, nhìn chằm chằm
Cảnh Phong hỏi: "Chàng nghĩ xem, cách này của ta có ổn không?"

Cảnh Phong nghĩ nghĩ: "Trên đời này, sợ là không
ai có thể lừa gạt được Đại ca đâu. Cho dù cách này của nàng có thất bại, bị hắn
lật tẩy, hắn cũng không thể làm gì được." Nói xong, vươn tay kéo Thẩm Mi
ôm lại gần "Mấy ngày nay nàng ngày đêm thầm tính tính toán toán, không ngờ
cũng nghĩ ra được một cách không tệ lắm."

Thẩm Mi nói: "Cũng chỉ là khổ nhục kế mà thôi,
điểm yếu của Đại ca không phải là tiểu Đường sao..."

Cảnh Phong giương mi: "Xưa nay nàng quen nhàn rỗi
không nghiêm túc, ta thật không ngờ, nàng lại để tâm đối với Đại ca như
vậy."

Thẩm Mi cả kinh: "Không lẽ dấm chua của Đại ca
chàng mà chàng cũng muốn ăn nữa sao?"

Cảnh Phong dịu dàng cười cười, cũng không trả lời lại.


Thẩm Mi vươn móng vuốt ra vỗ vỗ lên ngực của hắn. Qua
một hồi sau, thu nét mặt cười đùa lại, nghiêm trang nói: "Nói đến mới nói,
so với chàng, Anh Cảnh Hiên chắc chắn xấu xa bại hoại hơn nhiều. Nhưng nếu hỏi
cả đời này của Thẩm Mi ta có những đại ân nhân nào, hắn là người đầu tiên phải
nói đến. Mặc dù ta làm người không theo khuôn mẫu sáo rỗng, để ý đến ba chuyện
vặt vãnh như có ân phải báo gì đó, nhưng ta cũng hiểu được."

Đúng vậy. Năm ngoái, Cảnh Phong rơi xuống vực thẳm,
Thẩm Mi ngất đi tỉnh lại, lòng như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng.

Sau đó, vẫn là Anh Cảnh Hiên đã cứu được Cảnh Phong.
Biết được hai người Cảnh - Thẩm chỉ muốn sống một cuộc sống phu thê bình
thường, nên hắn đem Cảnh Phong đang bị trọng thương đến Giang Châu, rời xa Vĩnh
Kinh thành, bản thân mình cũng vứt bỏ đi toàn bộ giang sơn.

Cảnh Phong nghe xong, gối đầu lên cánh tay, ánh mắt
lăng lăng nhìn lên đỉnh phòng: "Cả đời của Đại ca gánh vác trách nhiệm quá
nặng. Ta và nàng đều thiếu hắn rất nhiều."

Thẩm Mi suy nghĩ một lát, lại nói: "Chàng còn nhớ
không, ở trận chiến vừa rồi, chúng ta đang ở Giang Châu thì nhận được thư của
Tư Không. Trong thư có nói, hôm nay tiểu Sắt đã biết kêu nương rồi. Đại ca xem
thư, ngoài mặt thì không thể hiện gì khác biệt. Nhưng hôm đó, cả đêm hắn cũng
không ngủ được."

Cảnh Phong cười nhẹ: "Có lẽ là vì hắn nghĩ mình
đã phụ bạc tiểu Đường cô nương quá nhiều chắc."

"Chắc thế. Đại ca tuy xấu xa vô hạn, nhưng là một
người rất có trách nhiệm."

"Ta nghe chàng kể lại, trước đây hắn cũng đã từng
chia ly với tiểu Đường một thời gian. Lúc đó giữa hai người đã phát sinh tình
cảm, Đại ca bỏ đi chỉ vì trong lòng hắn, trách nhiệm nặng nề hơn, quan trọng
hơn."

"Lần này lại không giống như vậy. Tiểu Đường đã
là thê tử của hắn, lại một thân một mình cô độc lẻ loi ở lại Nam Tuấn quốc,
mang thai 10 tháng, sinh ra và nuôi nấng một đứa con trai cho hắn. Giữa hắn và
tiểu Đường, không những chỉ là tình, mà còn là trách nhiệm."

"Đại ca là người xem trọng trách nhiệm như vậy,
nhưng từ đầu đến cuối lại phụ lòng tiểu Đường. Hèn chi tuy hắn mặt dày, đầu óc
thông minh đến thế mà lại không biết phải đối mặt với tiểu Đường như thế
nào."

Cảnh Phong liếc mắt thấy Thẩm Mi càng nói càng hăng
hái, không nhịn được cười nói: "Thế cho nên nàng muốn mang tiểu Đường cô
nương đến Phù Sinh đường, để Đại ca lo lắng không yên, kích thích hắn, như
thế..."

"Ta tính như vậy đó!" Thẩm Mi nói đến chỗ
hứng chí, không kềm được bám víu như muốn leo lên trên người Cảnh Phong
"Mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm tiểu Đường, cùng nàng đi đến Phù Sinh đường.
Đến lúc đó, chàng và Đại ca cũng đừng có dịch dung nữa, cứ đi theo hai người
bọn ta, ta... ơ...ơ..."

Nói chưa xong miệng đã bị lấp kín. Cảnh Phong đỡ lấy
gáy của nàng, đầu lưỡi như linh xà tách hàm nàng ra, thâm nhập vào càn quét.

Răng môi dây dưa, hơi thở càng lúc càng gấp. Cảnh
Phong xoay người đặt Thẩm Mi dưới thân, bàn tay thám hiểm bên trong lớp áo của
nàng.

Thẩm Mi sửng sốt, cả kinh, vội nói: "Chàng đừng
sốt ruột!"

Cảnh Phong không để ý gì đến lời nói của nàng, chỉ
thản nhiên đáp lại một câu: "Muốn nàng!" Nói xong, lại dùng đầu gối
tách hai chân của nàng ra.


Thẩm Mi vội vàng kéo tấm mền lại ngăn giữa hai người,
tranh thủ nói tiếp: "Chàng đừng sốt ruột, ta còn một chuyện quan trọng hơn
muốn bàn với chàng mà."

Cảnh Phong ngừng lại.

Thẩm Mi ngượng ngùng cười: "Hồi nãy khi ta nói
chuyện với chàng, thấy chàng đã có chút phản ứng, sau cọ cọ trên người chàng
vài cái, quả nhiên, chàng chịu không nổi muốn bốc lửa ngay, không lẽ giờ định
lực của chàng kém như thế, một chút khiêu khích nhỏ cũng chịu không
nổi..."

Không đợi nàng nói xong, Cảnh Phong không kiên nhẫn
giật chiếc mền che trước ngực nàng ra, tiếp tục động tác dở dang lúc nãy.

Thẩm Mi lại nói: "Hoặc là như ta đã đoán, chàng thấy
tiểu Sắt đã được một tuổi, không cam lòng thua kém Đại ca chàng, nên chàng mới
vội vội vàng vàng, cũng muốn cùng ta tạo ra một thằng nhóc? Thật ra chàng cũng
không cần phải quýnh quáng như vậy, hôm qua ta đã tính sơ rồi, ngày Năm tháng
sau là thời cơ tốt. Thật ra, nếu chàng muốn hàng đêm cố gắng, ta cũng không
ngại đâu, không biết tối nay có thể đổi tư thế mới không..."

Mấy ngày sau, mưa rơi xuống báo hiệu mùa Thu đã chấm
dứt.

Thư tiểu Đường chuẩn bị đâu đó xong xuôi, đeo chiếc
túi vải bố nhỏ xéo xéo sau lưng, dẫn Thẩm Mi đi về phía Phù Sinh đường.

Trên đường đi, Thẩm tiểu Mi ra vẻ biết ơn, nói:
"Nếu không có A Đường muội muội chịu dẫn đường, dựa vào hiểu biết về đường
sá của kẻ hèn này, không biết phải đi lạc trong Kinh Hoa thành rộng lớn mất bao
lâu."

Thư Đường hiền hậu gục gặt đầu: "Tư vị bị thất
lạc thân nhân khổ sở biết bao nhiêu, hy vọng Thẩm Phong tiểu ca có thể tìm được
muội muội của mình."

Thẩm Mi gấp quạt lại, chắp tay nói: "Hy vọng sẽ
được may mắn như A Đường muội muội nói."

Thư Đường do dự một lát, nói tiếp: "Thẩm Phong
tiểu ca, lúc chúng ta tìm người, nên nhanh nhanh một chút. Trong Phù Sinh
đường, có người... có người có quan hệ không tốt mấy với ta."

Thẩm Mi nghe xong, đương nhiên là liên tục gật gù vâng
dạ, nhưng trong lòng lại tính toán chủ ý khác.

Hai người vòng qua đầu đường, chỗ ngã tư liền có hai
vị công tử xuất hiện.

Dung mạo của cả hai vị công tử đều như được chạm trổ
điêu khắc tinh tế, chợt nhìn còn tưởng là thần tiên giáng thế.

Vân vĩ lang xoay xoay cây quạt trong tay, nhíu mày
lại: "Rốt cuộc nàng ấy muốn làm gì vậy?"

Tuy ngoài miệng hỏi như thế, nhưng trong đầu đã đoán
được bảy tám phần.

Cảnh Phong liếc hắn một cái, chỉ nói: "Cùng đi
theo xem đi."

Thẩm Mi nói, muội muội của nàng tên là Thẩm tiểu Hiên.
Tất nhiên là làm gì có nhân vật Thẩm tiểu Hiên nào trong Phù Sinh đường.

Thẩm Mi ra vẻ sầu não, lôi kéo Thư Đường muốn mượn

rượu giải sầu. Nhưng tửu lượng của nàng vốn không tệ, uống được hai, ba chén
phải bắt đầu giả say, ói ra một bụng mật xanh mật vàng, nói là đã tìm khắp Đại
Giang Nam Bắc mà vẫn không tìm ra Tiểu Hiên Hiên.

Ban đầu Thư tiểu Đường còn kiên nhẫn an ủi, sau đó
"Thẩm Phong tiểu ca" kia hoàn toàn mất kềm chế, xốc lên bàn rượu của
người ta, dọa khách làng chơi và kỹ nữ chạy mất dạng.

Tú bà Lan Nghi của Phù Sinh đường trên lầu hai nhìn
xuống, thấy người đi cùng "Thẩm Phong tiểu ca" lại là Thư Đường,
trong lòng nảy sinh một kế.

Hai năm nay, Thư tiểu Đường đâu còn như xưa, không thể
kiếm chuyện đụng chạm gì đến nàng nữa. Nhưng giờ, Thư Đường tự nạp mạng lên tới
cửa, còn quấy phá Phù Sinh đường, vậy thì đừng trách Lan Nghi nàng.

Lan Nghi hắng giọng hai tiếng, một bầy đầu trâu mặt
ngựa đánh thuê từ bên trong Phù Sinh đường ào ra. "Thẩm Phong tiểu
ca" đột nhiên tỉnh táo lại, nắm cổ tay Thư Đường bỏ chạy. Nhưng nàng không
biết đường, người ta chạy trốn đều chạy ra ngoài cửa, còn nàng lại cứ nhằm vào
bên trong Phù Sinh đường mà chạy vào. Bọn người đánh thuê bị hành động này của
nàng làm cho đầu óc hồ đồ, nhất thời không thể đuổi kịp.

Hai người chạy trốn tới hậu viện, thấy bọn đánh thuê
đã rượt theo đến. Thẩm Mi lại bày ra vẻ mặt gấp gáp trong cảnh dầu sôi lửa
bỏng, khoa trương nói với Thư Đường đang hoang mang rối loạn: "A Đường
muội, chúng ta trốn như vậy cũng không phải cách tốt."

Thư Đường vô cùng sốt ruột hỏi: "Vậy làm sao bây
giờ? Mặc dù ta cũng biết chút công phu, nhưng ta đánh không lại bọn họ."

Thẩm Mi nhìn nhìn khắp nơi xung quanh, quyết định thật
nhanh nói: "Như vầy đi, tạm thời ta sẽ đánh lạc hướng bọn họ, ngươi mau
chạy đi tìm một chỗ nào đó núp thật kỹ. Đợi đến đêm, ngươi bôi mặt mày lem luốc
rồi lén chuồn ra."

Nói xong, liền bỏ tay Thư Đường ra, khua chân lên chạy
về một hướng khác trốn mất dạng.

Tất nhiên Thẩm tiểu Mi không thể đánh lạc hướng bọn
đánh thuê, Thư Đường đứng đờ ra tại chỗ nửa khắc, trong vườn hoa đã lập lòe xuất
hiện vài bóng hắc y nhân.

Hắc y nhân liếc mắt thấy Thư Đường còn đang ơ ơ à à
kêu la, bèn hè nhau tất cả cùng xông lên. Nhưng vào lúc này, chỉ thấy một bóng
người nhanh như sấm chớp vung quạt lên gạt đi lưỡi đao của một tên trong số bọn
chúng.

Lưỡi dao nhỏ ở đầu quạt xoay chuyển vài vòng, mượn lực
bay ra, không đợi những tên hắc y nhân khác kịp phản ứng, đã đâm trúng người
bọn chúng.

Người nọ thu quạt lại, giọng thản nhiên quát:
"Cút đi!"

Bọn hắc y nhân đều là người biết thời thế, vội ù té
chạy mất. Trong vườn lại tĩnh lặng như cũ.

Thư Đường kinh ngạc nhìn thân ảnh trước mặt, bóng dáng
thon dài cao ngất trong bộ trường sam màu nguyệt bạch, tuy tận mắt trông thấy
nhưng cũng không thể tin nổi.

Chỉ sợ đây là một giấc mộng, vì thế nàng thở thật nhẹ,
sợ giấc mộng bị quấy nhiễu, người lại tan biến mất.

Sau một lúc lâu, hai người đều không nói gì. Khoảng
cách trước mặt tựa như sáu năm qua, rốt cuộc cũng không thể đoàn tụ sum vầy.

Thư Đường thật cẩn thận đi từng bước về phía trước,
nhẹ nhàng kêu lên: "Vân, Vân quan nhân?"

"Vân quan nhân, là chàng sao?"

Người trước mặt đột nhiên nở một nụ cười nhẹ. Thanh âm
như vang vọng lại từ xa xưa, lại vẫn quen thuộc như cũ.

"Sáu năm trước cũng như thế này. Khi đó, Hồ Thông
dẫn theo một đám tay chân cản đường chúng ta lại. Nàng nói nàng sẽ bảo vệ ta,
ta lại lừa nàng, nói ta không biết võ công. Sau đó... đánh nàng ngất xỉu, dùng
cách tương tự đuổi bọn người xấu ấy đi. Kết quả là, ngày ấy sau khi bọn chúng
đi khỏi, nàng lại vẫn ngủ say sưa."


"Lúc đó, ta ôm nàng ngồi trên đống rơm, đột nhiên
nhớ tới chuyện ngày xưa, lúc đó nàng hỏi ta có phải muốn cưới tiểu nương tử hay
không. Hồi xưa nàng không như hiện tại, thật là một tiểu nha đầu to gan, còn
hôn ta một cái. Cho nên sáu năm về trước, ta đã nghĩ, là Ông trời để ta gặp lại
nàng, để ta đòi lại nợ nần lúc trước. Cho nên lúc đó ta nhất thời nổi hứng muốn
chọc ghẹo nàng, liền... liền thừa dịp nàng ngủ say, hôn lại nàng một chút, xem
như trả lại cho nàng."

"Không ngờ, nếu có duyên phận với nhau, một khi
đã bắt đầu sẽ dây dưa không rõ mãi..."

Vân Trầm Nhã nói xong, xoay người lại, không biết giải
thích như thế nào nên nói năng có chút lộn xộn.

"Không có ai tên là Thẩm Phong tiểu ca cả. Nàng
ấy là Thẩm Mi, là đệ muội của ta. Những chuyện xảy ra hôm nay...cũng là... cũng
là do nàng ấy sắp xếp. Mặc dù ta có thể nhìn ra mưu mẹo của nàng ấy, nhưng...
Thật ra nàng ấy cũng chỉ là vì nghĩ tốt cho ta, biết ta không biết đối mặt với
nàng như thế nào, nên dùng cách này để khích ta ra mặt. Đúng rồi, Cảnh Phong
cũng đã đến đây, hắn khỏe lắm. Ta thấy hai người bọn họ bên nhau, thật...rất
nhớ nàng, ta..."

Thư Đường ngây người. Nàng lại bước về phía trước từng
bước: "Ta cũng rất nhớ Vân quan nhân, nhưng lại sợ người phương Bắc gây
phiền toái cho chàng, nên không dám viết thư cho chàng, chàng đừng giận
ta."

Vân Trầm Nhã lắc đầu: "Không giận."

Thật ra bọn họ cũng giống như nhau, vẫn lo lắng cho
đối phương, cũng chưa bao giờ giận đối phương.

Có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết nói như thế
nào. Thư Đường vội vàng kể: "Vân quan nhân, ừm, Măng Tây Cải Trắng lớn hơn
trước rất nhiều, giờ bọn chúng đã biết canh nhà giúp cha ta, mỗi ngày ta ra
ngoài đều yên tâm trong lòng hơn."

"Ừ."

"Tết năm ngoái, hai con thỏ màu tro đã chết rồi.
Đại phu nói thỏ xám tro tuổi thọ ngắn, chỉ có thể sống được năm năm thôi. Nhưng
cuối cùng ta cũng đã đặt được tên cho bọn chúng, một con tên là A Bụi, một con
tên là A Trảo." (Tạm dịch: bụi là màu xám tro,
trảo là chân. Tên hai con gộp lại thành: thỏ chân xám tro.)

"Ừ."

"Vân quan nhân, ta, ta đã sinh được một đứa con
trai cho chàng. Ta không biết đặt tên là gì, nhưng nhớ lúc trước chàng hay nhắc
đến công tử vô sắc, cho nên gọi hắn là Vân Vô Sắc. Sau đó cha ta nói, chi bằng
thay dùng chữ Sắt, ý nghĩa là có thể được cả đời an vui."

Lúc Thư Đường nói những lời này, hai mắt cố mở lớn,
nước mắt nhỏ giọt giọt chảy xuống từ hốc mắt, nhưng nàng không hề chớp mắt lấy
một cái.

Vì sợ chớp mắt một cái lại xa cách nhau lần nữa, kẻ
nơi chân trời, người nơi góc bể.

Vân Trầm Nhã nghe xong, lại trầm mặc. Qua một lúc sau,
hắn cúi đầu nói: "Vân Vô Sắt, tên này hay lắm, hay lắm."

Thư Đường bước lên phía trước thêm vài bước nữa:
"Vân quan nhân, tiểu Sắt đã biết kêu nương rồi, biết nói một vài từ đơn
giản, nhưng hắn không biết kêu cha. Ta, bọn ta, từ trước đến nay đều... chờ
chàng."

Vân Trầm Nhã nghe đến đó, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trong mắt ươn ướt, hàng mi dày lay động, nước mắt từng giọt chảy xuống, đọng
lại trên mu bàn tay.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.

Gió miền Nam dìu dịu thổi qua, mang theo rất nhiều
chuyện cũ xa xưa, dừng lại trên mảnh đất trần ai này.

Khóe miệng Vân Trầm Nhã nở một nụ cười cực nhạt cực
nhẹ, tựa như tất cả mọi việc đều đã qua.

Mở mắt ra lại là Vân vĩ lang trước kia, vẻ mặt điềm
nhiên vững chãi, ngông nghênh tùy tiện: "Tiểu Đường muội, ta đã trở về, sẽ
không đi nữa..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận