Vừa về đến nhà, cửa vẫn bò ngõ không khép , Hác Hiểu Lôi nữa nằm nữa ngồi, đầu trên ghế sô pha, còn toàn thân ngồi ở sàn nhà, chung quanh nàng ta có rất nhiều mảnh thuỷ tinh vỡ từ khung ảnh đặt ở phòng khách. Bộ dáng của nàng ta vô cùng chật vật, tóc rối bù, váy áo xốc xếch, ngay cả giày cao gót cũng chiếc có chiếc không.
Nàng vội chạy vào, một tay đỡ lấy nàng ta đứng lên khỏi sàn nhà, nàng ta ngẩng đầu uể oải nhìn nàng, động tác có chút trì hoãn, vẻ mặt ngu ngơ, ánh mắt đỏ như vừa mới khóc, khóe miệng hơi nhếch lên như định nói gì.
"Xướng Trễ..." Nàng ta gọi được hai tiếng tên nàng rồi nước mắt lại ràn rựa tràn ra.
Quen biết Hác Hiểu Lôi lâu như vậy,đây là lần d9ầu tiên nàng thấy nàng ta khóc như vậy, trong ấn tượng của nàng, Hiễu Lôi là một cô gái vô cùng cứng cõi, cho dù có muốn khóc cũng nuốt nước mắt vào trong lòng!
Nàng cảm thấy vừa sốt ruột lại vừa đau lòng, ôm lấy bả vai của nàng ta lay lay, lớn giọng hét lên: "Ngươi bị đánh hả? Ai dám đánh ngươi?Ách! Ngươi không phải là bị người ta ăn hiếp chứ? Ngươi làm ơn nói chuyện đi a! nói cho ta biết ! Rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy? Nhanh chút nói cho ta biết đi!"
Hác Hiểu Lôi cắn mạnh môi không nói lời nào, vẫn cứ khóc, nàng hét lên nhưng cuối cùng không thể khống chế được cảm xúc nức nở cùng nàng ta, không biết phải làm sao chỉ còn biết ôm nàng ta cùng nhau khóc.
Luân Hồi Ngàn Năm bước tới, một tay ôm một người, anh dở khóc dở cười tách hai nàng ra.
Anh giúp Hác Hiểu Lôi ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đẩy nhẹ nhắc nàng đi lấy bông băng thuốc sát trùng, còn bản thân mình thì cầm chổi thu gọn các mảnh thủy tinh đang tung tóe trên sàn nhà.
Nàng lúc này mới nhận ra chân của Hác Hiểu Lôi bị mảnh thủy tinh đâm vào đang chảy máu ... Chẳng lẽ nàng ta vẫn khóc không dừng, là vì chân nàng ta rất đau sao?
Nàng lục tung tìm kiếm khắp nhà, chỉ có thể tìm được vài miếng băng keo cá nhân, Luân Hồi Ngàn Năm nhìn thoáng qua bảo không được, rồi dặn dò nàng ở nhà trông chừng Hác Hiểu Lôi, còn anh nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu. Nàng vội lấy nước nóng trong bình thủy pha cho ấm, rồi nhúng khăn lau mặt cho Hiễu Lôi, khi nàng vừa giúp nàng ta lau xong mặt mũi thì cũng cùng lúc Luân Hồi cầm một cái túi trong đó có dụng cụ cấp cứu thông dụng quay lại.
Anh mua đầy đủ cồn i-ốt, có băng gạc, còn có thuốc mỡ giảm đau, nàng vừa lấy vật dụng ra khỏi túi vừa không thể không thừa nhận, Luân Hồi Ngàn Năm anh so với nàng cẩn thận tỉ mĩ hơn nhiều.
Lúc nàng đang bôi thuốc băng bó cho Hác Hiểu Lôi, đột nhiên nàng ta có vẻ tỉnh táo lại, chỉ vào Luân Hồi Ngàn Năm hỏi nàng:” anh ta là ai vậy?”
Nàng đang do dự chưa biết nên trả lời như thế nào, đã thấy Luân Hồi Ngàn Năm mĩm cười hướng Hác Hiểu Lôi giơ tay, bình thản ung dung tự giới thiệu: "Chào, cứ gọi anh là Hạ Lỗi, anh là bạn của Xướng Trễ."
Hác Hiểu Lôi trong lòng vẫn còn đang thắc mắc, quay đầu hồ nghi nhìn thẳng nàng, không hiểu đầu đuôi ra sao hỏi nàng: "Hạ Lỗi? sao ta chưa từng nghe ngươi nói qua? Bạn bè của ngươi có ai mà ta không biết?" Rồi sau đó nàng ta dường như bừng tỉnh ngộ ,nhảy dựng lên hướng nàng la lên: "ta hiểu rồi! Dư Xướng Trễ! Ngươi có bạn trai mà không cho ta biết?!"
Nàng xấu hổ khẽ liếc mắt quan sát Luân Hồi Ngàn Năm một cái, nga, không đúng, là quan sát Hạ Lỗi, anh nhìn nàng lắc đầu, chính là vẫn đang mỉm cười, không lên tiếng.
Hác Hiểu Lôi lập tức lấy lại tinh thần hưng phấn, đem hết chuyện của bản thân vứt qua một bên, ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha tay lấy cầm lấy tay Hạ Lỗi bắt đầu hỏi đông hỏi tây.
Nàng ta hỏi anh đủ thứ, từ nghề nghiệp làm gì, cho đến trong nhà có bao nhiêu người, trong nhà ngườ thân làm cái gì, phỏng chừng chỉ thiếu điều nàng ta có thể đem tổ tông mười tám đời của nhà anh ra mà hỏi.
Nàng ngồi ở bên cạnh, đỉnh đầu muốn bốc khói, tức giận đến không thể thốt nên lời, thực hận là không thể dùng băng gạc buộc miệng nàng ta được.
Hác Hiểu Lôi quay đầu thoáng nhìn nàng, điệu bộ có phần tức giận mắng: "Ngươi còn ngồi ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi lấy nước mời con rể tương lai của ta đi? Chả để ý để tứ gì cả?"
Nàng vừa muốn đi, nàng ta lại gọi với sau lưng nói: "Quên đi đừng lấy nước , ngươi rõ ràng là nên đi ra ngoài mua vài chai beer thuận tiện mua cái gì lên đây ăn đi ha! Ta hôm nay phải cùng tương lai con rể tâm sự hỏi han a..."
Nàng bị nàng ta say bức cho phát điên! Nàng ta tưởng nàng ta là mẹ của nàng a?!
Hạ Lỗi giữ tay nàng rồi đứng lên nói: "Ta đi mua! Các ngươi hai người muốn ăn cái gì?"
Nàng khẽ kéo anh qua một bên, nhỏ giọng nói: "Đừng để ý nàng ta, anh không phải còn có việc phải làm sao?Cứ đi đi! Đừng cho nàng ta thấynàng ta say quá nên nói năng lung tung, anh cũng đừng thèm chấp hén!"
Hạ Lỗi cười nhẹ: "Không sao, dù sao đã trễ rồi, có chuyện gì thì ngày mai rồi tính! Huống hồ... anh cũng đói bụng rồi."
Hác Hiểu Lôi không còn kiên nhẫn hét lên: "Hai ngươi còn có cần như thế không hả ? Có gì muốn tâm sự không thể chờ đến khi ta đi rồi nói sau được a!"
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta đang liếc mắt về bên này, trong lòng thầm mắng cái tật ham uống đến say xỉn của nàng ta.
Hạ Lỗi xuống lầu mua vài món ăn lên, Hác Hiểu Lôi mặc kệ, phi nháo la lối đòi uống rượu, nàng bắt nàng ta ngồi xuống ghế, mặt đang đen sì nhìn nàng ta thì Hạ Lỗi kéo nàng ngồi xuống ghế rồi lại xuống lầu mua mấy chai bia.
Hác Hiểu Lôi nửa tỉnh nửa say uống hết mấy chai bia Hạ Lỗi vừa mua lên, anh cũng không biết làm thế nào ngăn được nàng ta. Hác Hiểu Lôi vẫn không phục, bắt Hạ Lỗi cùng nàng ta uống tranh cao thấp, Hạ Lỗi không có cách nào thuyết phục, đành lại xuống lầu khiêng một tá bia đi lên.
Lúc này sau khi uống sạch một tá bia, Hác Hiểu Lôi ăn no uống say tâm trạng có vẻ đỡ hơn, lôi kéo tay nàng lè nhè nói Hạ Lỗi chính là rượu tiên,là Lý Bạch tái thế, sau đó lại liên miên cằn nhằn, khóc khóc cười cười kể lễ, đến lúc ấy nàng mới có thể lõm bõm biết chuyện gì đã xảy ra vơí nàng ta
Công ty của Hác Hiểu Lôi là làm quảng cáo ,quy mô rất nhỏ, toàn bộ công ty bao gồm cả nàng ta, cũng chỉ có hai mươi người, toàn dựa vào nàng ta mang công việc về cho thuộc hạ làm, mới có thể miễn cưỡng tồn tại.
Thời gian trước, công ty của Hác Hiểu Lôi có tham dự đấu thầu một hạng mục cạnh tranh gay gắt, hạng mục này chẳng những lợi nhuận rất cao, mà nếu làm tốt , còn có thể có thương hiệu vững chắc.
Hác Hiểu Lôi vì cùng công ty đối thủ tranh giành hạng mục này, không ăn không ngủ liều mạng nửa tháng, kết quả là hôm nay ở buổi mở thầu thất bại thảm hại.
Nếu thật là thua ở trình độ nghiệp vụ, Hác Hiểu Lôi cũng sẽ không thất vọng đến như vậy, vấn đề ở chỗ nàng ta quá tin tưởng nhân viên của mình. Đến khi buổi đấu thầu thất bại nàng ta mới biết nàng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới bị nhân viên của mình bán đứng.
Tại buổi mở thầu, công ty đối thủ trình bày tác phẩm giống hệt ý tưởng của công ty nàng, tác phẩm của người ta rất hoàn thiện, nhưng lại là tất cả phát triển từ dự án của công ty nàng.
Chuyện này cũng như việc viết văn, mặc kệ là ý tưởng của ai nghĩ ra trước, chỉ cần có người phát biểu trước, cho dù ai phát biểu sau đó cũng đều là đạo văn.
Hác Hiểu Lôi tuy rằng biết rõ là công ty mình có nội gian, nhưng lại không cam lòng.
Toàn bộ công sức nàng ta vất vả hơn nửa tháng, bây giờ tất cả tâm huyết biến thành giấy vụn, giận dữ không kền chế được, sãi giày cao gót tiến đến trước mặt lão tổng của công ty đối thủ hất cả ly nước lạnh vào lão ta. Còn giận dữ chỉ vào mạt lão ta mà mắng chửi thoá mạ.
Nàng biết tính tình của Hiểu Lôi nàng ta rất nóng nảy, tuyệt đối lúc bực mình cái gì cũng có thể nói ra được, chắc lão tổng kia đã bị nàng ta ân cần hỏi thăm tới tổ tiên mười mấy đời rồi.
Hác Hiểu Lôi mắng chửi xong, nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng họp, mọi người đều đuổi theo khuyên can, Hác Hiểu Lôi bỏ ngoài tai những gì bọn họ nói, hét lên một câu "Các ngươi đều là lũ sói!" Sau đó liền lái xe thẳng đến quán bar, uống đến say mèm.
Hác Hiểu Lôi ngồi ở quán bar càng uống càng buồn bực, càng uống càng nghẹn ngào, bèn chạy đến tìm nàng để kể lễ, ai ngờ, lúc vừa đi vào bãi đỗ xe, lại thấy vài người khả nghi đang dùng cây đập phá xe của nàng.
Hác Hiểu Lôi vốn đã đang nóng giận, hơn nữa lại vừa uống rượu, cũng không biết là dũng cảm hay liều mạng, lấy túi xách đánh nhau với bọn họ. Bọn hò dù sao cũng là tay anh chị giang hồ, một đám thân thể đều khoẻ mạnh, không tới một phút sau Hác Hiểu Lôi đã bị bọn họ tát một cái đến té ngã trên mặt đất.
Tên cầm đầu còn nắm tóc nàng ta mà cảnh cáo rằng: "Tiểu nha đầu đừng không biết tự lượng sức mình, tuổi còn trẻ bộ dạng lại xinh đẹp, về nhà mà lo cho chồng con cho tốt? Lại còn ra ngoài cùng nam nhân tranh giành cái gì a? Hơn nữa, ngươi có thể tranh giành thắng sao? Nói cho ngươi biết, lần này chỉ là cảnh cáo, nếu lần sau ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, không biết sống chết, cũng không xử ngươi nhẹ như vậy đâu!"
Khi bọn họ đi rồi, Hác Hiểu Lôi thất tha thất thểu đứng lên, chạy xe đến nhà nàng, gặp lúc nàng vắng nhà nên mới gọi điện thoại.
Hác hiểu Lôi ói đến mật vàng,mật xanh,lúy túy ngã vào ghế sô pha, trong tay vẫn cầm chai bia loạng choạng hỏi nàng: "Dư Xướng Trễ, ngươi nói là do ta làm sai rồi sao? Ta không trộm cướp,không hưởng không của ai cái gì, làm việc đến nơi đến chốn, cẩn trọng trong công việc, ta đã làm sai điều gì rồi sao? Chẳng lẽ đơn giản chỉ là do ta nữ nhân, nên xứng đáng bị người khác khi dễ như vậy?"
Nàng bước qua, ôm lấy đầu nàng ta, rất đau lòng nói: "Ngươi không làm sai gì cả... có sai là do bọn họ sai, bọn họ thật vô sỉ, làm nhiều việc ác như vậy, nhất định sẽ bị báo ứng ..."
Hác Hiểu Lôi hơi ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt có vẻ mông lung, trong ánh mắt thủy quang rung động, muốn nói gì nhưng đến tột cùng lại nhịn xuống không có nói ra.
"Dư Xướng Trễ, ta thật sự rất mệt mỏi, ta chán ghét mỗi ngày cùng những người đáng ghét kia xã giao uống rượu, ngươi nghĩ rằng tửu lượng của ta và ngươi mạnh đến cỡ nào? Bọn họ thấy ta là nữ nhân, nên thường ép ta uống! Đợi ta quá chén còn lại động tay động chân với ta ... Bọn họ thực sự không hơn không kém đồ súc sinh!"
"Dư Xướng Trễ, ta thừa nhận ta là lão bản có thập phần hà khắc, kỳ thật ta cũng không để ý như vậy, ta cũng không muốn phải làm việc vất vả như vậy, nhưng là không có cách nào... Ngươi biết không? ngành công nghiệp quảng cáo này của chúng ta cạnh tranh thực sự kịch liệt, nếu ngươi không cố gắng, thả lỏng một chút, ngươi rất nhanh sẽ bị người khác đào thải. Nếu ta không hà khắc, công ty thực không có khả năng sinh tồn; không sinh tồn được thì mọi người lấy cái gì mà ăn cơm? ... Dư Xướng Trễ, bằng lương tâm mà nói, ta thật sự đối đãi với bọn họ không tệ, kiếm được lơi nhuận liền chia hoa hồng cho bọn họ, tại sao bọn họ có thể đối đãi với ta như vậy chứ, vì sao chứ?"
"Dư Xướng Trễ, ta hôm nay cực kỳ thương tâm, không phải là bị người khác chiếm đoạt sáng kiến, cũng không phải là đã đánh mất hợp đồng, mà là bị người nhà bán đứng, bị người ta thân cận tin tưởng bán đứng... Dư Xướng Trễ, xem ra ta từ giờ về sau cũng chỉ có thể tin tưởng ngươi thôi..."
Hác Hiểu Lôi nói xong đem mặt giấu trong lòng nàng, ôm chặt thắt lưng của nàng, bả vai run lên bần bật, nàng có thể cảm nhận rõ ràng quần áo của bị nước mắt nàng ta thấm ướt.
Hạ Lỗi ngồi đối diện với hai nàng, từ đầu tới đuôi chỉ lẳng lặng nghe, một lát sau anh khẽ ra ban công gọi điện thoại, gọi xong lại trở về tiếp tục ngồi lắng nghe hai ngươì bọn nàng khóc lóc.
Nàng kêu anh nên vào trong ngủ một lát, vừa rồi để dỗ dành Hiễu Lôi anh cũng đã uống hơi nhiều rồi.
Anh khẽ mĩm cười chỉ nói với nàng không cần, anh cũng chưa buồn ngủ. Sau đó lại đứng lên thu dọn sạch sẽ bàn, lại còn mang tới cho nàng và Hiểu Lôi hai ly nước và một đĩa trái cây đã rữa sạch.
Nàng cảm thấy thực ngượng nói với anh:” hôm nay thật sự là vất vả cho anh”.
Anh cười: “vất vả cái gì? Ít nhất anh còn được bữa cơm nha!”
Nàng trong lòng thầm nghĩ là hai nàng được bữa cơm thì có, nhũng thứ kia đều là do anh mua lên …
Hác Hiểu Lôi khóc đủ, thì ghé vào trong lòng nàng thì thào tự nói.
Nàng bị Hác Hiểu Lôi kể lễ đến gần hai giờ sáng, nàng ta mới nặng nề thiếp đi trên sofa, ngủ mà vẫn ồn ào kêu khát, nàng phải đỡ nàng ta uống hết hail y nước trên bàn nàng ta mới thực sự ngủ không náo loạn nữa.
Nàng vào phòng lấy một cái chăn, đắp cho nàng ta, rồi đi ra ban công, dựa vào vách tường lạnh như băng hút thuốc.
Mới vừa hút được hai hơi, điếu thuốc trên môi nàng đã bị Hạ Lỗi cướp mất, anh không thèm để ý đến kháng nghị của nàng thẳng tay đem tắt đi. Nàng cũng bắt đầu cùng anh đấu khí, lại lấy ra thêm một điếu thuốc, lúc này anh không thèm nói nhiều với nàng nữa đơn giản cầm lấy điếu thuốc và bật lửa của nàng quăng ra ngoài cửa sổ.
Nàng nổi giận, nhìn anh quát to một tiếng: "anh muốn làm gì?"
Anh đưa cho nàng một quả đào, cau mày trách nhẹ: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Sao em vẫn không nghe lời chứ
Nàng bực bội cầm quả đào, hung hăng cắn một miếng cho hả giận, vị quả đào ngọt lành thơm mát, liền khiến tâm trạng nàng dịu đi.
"Sư phụ..."
"Ân?" Hạ lỗi cầm ly nước, đứng ở bên cạnh nàng chậm rãi uống.
"Có ai nói với anh, anh rất tốt với bạn bè?”
Anh nhẹ nhàng cười, không trả lời, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu vào mặt anh tạo thành một vẻ gì đó hơi khó hiểu huyền bí.
Mới vừa rồi anh phải chạy lên chạy xuống mua đồ cho Hiểu Lôi nên đem áo khoác khoát lên vai, bên trong chỉ mặc một cái áo thun át nách bó sát người, lộ ra vầng ngực chắc khỏe.
Anh có dáng người săn chắc, toàn thân vừa vặn, không cao không thấp,xem ra hẳn là anh rất thường xuyên rèn luyện thể thao.
Nàng len lén nhân cơ hội này, ngắm anh từ đầu đến chân ,tỉ mỉ đánh giá một lần, phát hiện một cách thú vị là anh càng nhìn càng có khí phách nam nhi.
Dư tiểu trư đột nhiên ở đâu chui ra, chạy đến bên chân nàng cọ xát, nàng đi ấy đồ ăn cho nó, nó liền vội vã chỉ tập trung vào bữa cơm tối mà thôi, xem ra là nó quá đói.
Hạ Lỗi liền hứng thú ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve đầu Dư tiểu trư, Dư tiểu trư chỉ lo ăn, cũng không trốn khỏi anh.
Anh hỏi nàng: "Đây là mèo của em nuôi?"
Nàng gật đầu, "Dạ."
Anh cười: "Ha ha, nó thật sự rất béo!"
Nàng cũng cười theo.
Anh thuận miệng hỏi: "Mặc dù có nó chơi với em, em chắc là vẫn có cảm giác cô đơn một mình?"
Lòng nàng chợt cảm thấy chùng xuống.
Dường như nhận ra động vào nỗi đau của nàng , anh vội sửa lời "Không, ý của anh là em đến từng tuổi này cũng nên tìm bạn trai đi."
Trong lòng không muốn nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi tủi thân, ngoài miệng thì lại tỏ ra thoải mái như không có gì nói: "em cũng muốn ấy chứ! Cái chính là không có người thích em, ha ha..."
Hạ Lỗi đứng lên, ánh mắt lướt đến bên mặt nàng, ở trong mắt anh, nàng cảm thấy được đau lòng.
Anh chậm rãi nâng tay lên, lúc sắp sửa đụng tới vết bớt trên mặt nàng bỗng giật mình rụt tay lại, sau đó anh dường như có chút xấu hổ chạy ra khỏi ban công, rất nhanh cầm áo khoác mặc vào.
"Đồ đệ, không còn sớm nữa, anh phải đi rồi, em cũng đi ngủ đi! Sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Nàng dựa người vào vách tường ban công, nhìn theo bóng anh đi ra tới cửa, bất thình lình nàng nhẹ giọng nói với anh: "Sư phụ... Cám ơn anh."
Anh quay đầu lại, mĩm cười với nàng, nhưng mà, nàng lại nhìn thấy trong nụ cười đó có một tia bất đắc dĩ.
"Đồ đệ, em phải biết tữ chăm sóc cho chính bản thân mình, em rất gầy, ăn nhiều đồ bổ một chút, sức khoẻ rất quan trọng, anh còn chờ em viết xong tác phẫm mới nữa đó!" Nói xong, cũng không quay đầu lại xuống lầu, anh đi rồi.
Nàng không biết bản thân mình đứng ở ban công bao lâu, cho đến lúc bừng tĩng liền lấy điện thoại cầm tay gửi tin nhắn cho anh.
tin nhắn – nàng: sư phụ, em mong mõi nhất là cái gì, và sợ hãi nhất là cái gì không?
tin nhắn - Luân Hồi Ngàn Năm:?
tin nhắn – nàng: điều em mong muốn nhất là có người tốt với em, mà điều em sợ hãi nhất cũng là có người đối xử tốt với em …
Một lúc lâu sau, anh gọi điện thoại tới, nói với nàng: "Nha đầu ngốc, em đừng nghĩ vớ vẫn."
Nàng vứt điện thoại qua một bên, ngồi trên sàn nhà, giấu đầu vào đầu gối không ngừng cười, nhưng vẫn là cười ra nước mắt.
Ngốc ngếch, đừng vọng tưởng a! Sư phụ cho dù tốt với nàng đến mấy cũng không phải là của nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không là của nàng...
Nàng ngốc quá, thật sự là ngốc nghếch...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...