Vô Sắc Cũng Khuynh Thành

Dư tiểu trư ngửi thấy mùi đồ ăn, lập tức từ dưới bàn chui ra, giương móng vuốt, quyệt mông, dùng sức lười biếng bước tới bên cạnh chân người hâm mộ, ngưỡng mặt "Meo meo" một tiếng.

"Nhớ ta sao?" Người hâm mộ cười, bế Dư tiểu trư lên ôm vào trong lòng, lấy ngón trỏ, di di vào cằm nó.

Dư tiểu trư híp mắt rất là hưởng thụ; người hâm mộ cũng nheo nheo ánh mắt, mĩm cười.

GM, vì sao nàng cảm thấy ganh tỵ với bọn họ thế cơ chứ ?

Được, người hâm mộ ngươi quả là đáng ghét! Cư nhiên ngay cả mèo của nàng nuôi dưỡng cũng bị anh ta thu phục? Ngươi được lắm Dư tiểu trư! Cư nhiên dám trước mặt nàng ăn cây táo, rào cây sung? Nàng thật muốn đem cả hai người và mèo bọn họ quăng ra khỏi cửa a!

Nàng lay nhẹ bả vai anh ta, dáng điệu như cảnh sát quát: "Chứng minh thư!"

Người hâm mộ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn nàng.

Ta đề cao âm giọng, lặp lại nói: "Chứng minh thư lấy ra ngay đi, chứng minh thư!"

Người hâm mộ chợt bừng tỉnh, khóe miệng khẽ nói: "Anh không có chứng minh, chỉ có visa cùng hộ chiếu, nhưng cũng không mang theo, làm sao bây giờ?"

Nàng bám riết không tha: "Như vậy ngươi có thể tùy tiện tìm cái gì đó có thể chứng minh thân phận của ngươi đi ra!"

Người hâm mộ nhìn nàng nói nhỏ: "Em muốn biết cái gì thì cứ trực tiếp hỏi anh là được rồi, cần gì phải phiền toái như vậy?"

"Ta làm sao mà biết ngươi có thể hay không gạt lại ta?"

"Vậy em đừng hỏi !"

"..."

Nàng ngồi xuống đối diện anh, tay đặt lên mặt bàn, bắt đầu công cuộc tra hỏi.

"danh tính thật?.... nghe rõ ta hỏi đó, là danh tính thật, chính là tên trong hộ chiếu, chứng minh gì gì đó! Ngươi cũng đừng mong lại gạt ta đó!"

Thật ra cho tới lúc này đây, người hâm mộ thật ra vẫn rất nghiêm túc trả lời nàng không có ý vòng vo.

"Tên tiếng Trung gọi là Ngôn Hạo, tên tiếng Anh là Lucas..." Anh nói đến đây, đột nhiên dừng lại, trong mắt dần xuất hiện tia đùa dai, "Còn có tên anh đã từng dùng, em có muốn biết không?"

Nàng sợ anh ta lại bắt đầu giở trò nên trực tiếp từ chối ngay: "Không cần đâu!"

Anh bất đắc dĩ nhún vai, biết điều không nói nữa.

Nàng uống một ngụm sữa đậu nành, tiếp tục hỏi: " vấn đề thứ hai, ngươi làm sao mà biết ta?"

Anh trả lời một cách đáng ghét, "Cứ như vậy là quen biết a!"

Nàng nổi giận hét: "Quá trình! Ta muốn nói là quá trình!"

Anh nâng cằm, vẻ mặt vô tội nói: "Quá trình chính là, gặp, sau đó thì quen biết ."

Nàng đằng đằng sát khí đứng lên, khí thế bức người nói: "Ngươi đừng nói vớ vẫn! Ta căn bản là không quen biết ngươi! cho tới bây giờ cũng chưa có gặp qua ngươi!"

Anh lúc này cũng đứng lên nhìn thẳng nàng, trong ánh mắt có tia hoang mang đau lòng, rất nhiều loại tình cảm ở đáy mắt của anh hiện lên đan vào nhau, cuối cùng, lưu chuyển thành một loại tình cảm phức tạp không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Anh nhẹ giọng thở dài nói: "Không phải là em chưa gặp qua, cũng không phải là em không biết, mà là Xướng Trễ em... quên anh."

Quên ?

Vì sao ai cũng đều nói với nàng, nàng quên ?

Nàng mới sống bao lâu? Cũng không tới tám mươi tuổi, nào có việc đến nỗi quên như vậy chứ?

Người hâm mộ anh cười ra tiếng, trong ánh mắt phức tạp ,thần sắc nháy mắt thanh không, anh nắm lấy cằm của nàng, giống như đang đùa với Dư tiểu trư giọng điệu nữa đùa nữa thật nói: "Em đừng nhìn anh như vậy, anh thật không nhịn được muốn hôn em đó !"

Nàng lúc này mới phát giác bản thân mình đang ngây người nhìn anh , vội vàng ngượng ngùng hét to "Ách, sao ngươi dám làm thế a ", tay theo phản xạ đánh mạnh vào đầu anh.

Anh ôm đầu, có vẻ rất đau, sử dụng ánh mắt đáng thương lên án nàng nói: "Xướng Trễ, đau..."

Nàng toàn thân chấn động mạnh, trong trí nhớ của nàng từng hình ảnh trong quá khứ xem lẫn với hình ảnh hiện tại …

Sơ Huân cũng đã từng ôm đầu như thế này, nháy nháy một đôi mắt to ngập nước, đáng thương hề hề nói với nàng: "Xướng Trễ, đau..."

Ngay sau đó, nàng liền mắng mình hoang đường, người hâm mộ làm sao có thể là Sơ Huân? Sơ Huân làm sao có lá gan lớn như vậy dám đùa giỡn với Dư Xướng Trễ? Sợ là anh tránh nàng còn không kịp!

Nàng vô thức run rẩy gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, hơi hơi có chút không bình tĩnh, tâm hoảng ý loạn.

Người hâm mộ nhíu nhíu mày, có chút miễn cưỡng nắm tay nàng, lại bị nàng né tránh: " Ngươi ngồi yên đó đừng nhúc nhích! Nếu không, ta nhất định dùng tàn thuốc làm bỏng chết ngươi nha !"

Anh bĩu môi ngồi xuống, nhỏ giọng than thở nói: "Cũng không phải chưa từng bị em làm bỏng qua..."

Nàng nhất thời run run, nghẹn họng hỏi.

"Ngươi nói cái gì?"

"Anh nói, cũng không phải chưa từng bị em làm bỏng qua, lại không phải chỉ một lần..." anh chớp chớp đôi mắt to, ủy khuất nói: "Lần đầu tiên, là ở cửa khách sạn, anh không cẩn thận làm đau chân cuả em, lại còn làm đổ cơm trên người em, em nổi nóng, nói hưu nói vượn xong bỏ chạy mất; lần thứ hai, là ở quán bar, em đi cùng một người bạn kêu cái gì Hác Hiểu Lôi đó uống say không còn biết trời đất gì nữa, là anh cõng em trên lưng đưa em về nhà, lúc lên lầu, em ghé vào lưng của anh hút thuốc, suýt nữa đem tóc của anh thiêu rụi hết..."

Nàng nghe xong lời anh phân trần, cảm thấy như có tiếng sấm nổ ở bên tai.

GM, kịch bản của ai vậy? Sao mà cũng có thể có tình tiết khó tin như phim Hàn Quốc thế này hả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui