Vô Sắc Vô Hoan

Hai tháng sau đó, mỗi ngày đều trôi qua hoàn hảo như thế, thật yên bình.

Lông mi cắt lại dài, dài quá lại cắt, càng ngày càng dày, tóc vốn sọc sọc cũng càng ngày càng nhiều, cả ngày ta ăn mặc giống con vịt chết, đi đường cúi đầu xoay người, không ngẩng đầu lên, ngoại trừ chịu khó rửa chén nhặt rau, cái gì cũng làm không tốt. Tuy rằng bị mọi người cười nhạo, nhưng cuối cùng được các quản sự xếp vào danh sách nha hoàn mất mặt xấu hổ ngu ngốc tuyệt đối không thể đưa đến trước mặt chủ tử……

Thạch Đầu thường xuyên tùy hứng, nhưng hắn quả thật là thiên tài, lúc đầu ta sai lầm không biết dạy căn bản. Kỳ thật trí nhớ của hắn vô cùng tốt, đã gặp qua là không quên được, nếu ở hiện đại cũng có thể thoải mái thi vào Đại học Y làm bác sĩ ah~.

Chẳng trách Ngô tú tài có cảm tình với hắn, dốc hết oán niệm thất bại trong lòng, mỗi ngày bắt Thạch Đầu đọc sách viết chữ, Thạch Đầu vốn hiếu động, cho nên căm thù việc phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế luyện tập thư pháp đến tận xương tuỷ, vì thế trốn đông trốn tây, chết sống không chịu đi vào khuôn khổ.

Ta vì thực hiện giấc mộng đẹp làm cử nhân phu nhân, đành phải mỗi ngày chơi trốn tìm với hắn, vài lần đi vào khu vực nguy hiểm, lôi hắn đi ra. Lần thứ n khắc sâu đạo lý còn trẻ không cố gắng, đến lớn sẽ bi thương.

Thạch Đầu bịt lỗ tai không chịu nghe, toàn tâm toàn ý muốn đi nhìn lén đệ tử của Nam Cung thế gia luyện võ, học công phu, làm kiêu ngạo đại hiệp.

Mắt thấy giấc mộng khó thành, lòng ta nóng như lửa đốt, thử dụ dỗ:“Đại hiệp là loại nghề nghiệp có tính phiêu lưu cao, chẳng có gì hay, chỉ biết cầm thanh kiếm chém tới bổ lui, kết thù kết oán vô số người. Còn không bằng làm một chức quan nhỏ, bổng lộc nhiều, thu nhập phụ cũng nhiều ^_^, không cần lo lắng sợ hãi, sau khi về hưu cuộc sống cũng có bảo đảm.”

Thạch Đầu tiện tay nhặt cành cây khô làm kiếm, múa may vài cái, sau làm dáng thu kiếm về, ra vẻ thâm trầm tang thương nhìn trời cao, thở dài nói:“Chim yến không có chí lớn, có một số việc nữ nhân sẽ không hiểu.”

Ta nghe hắn nói xong ngây người ba giây, sau đó tức giận đến phát hỏa, chộp “Kiếm”, bẻ nó gãy đôi rồi vứt đi, nghiến răng nghiến lợi cười nói:“Tốt, chim yến không có chí lớn phải không? Chút nữa ta sẽ đem quần áo bẩn với bị rách của con thiên nga nào đó quăng khỏi cửa! Tự mình làm đi!”

Thạch Đầu thành thật nhận lỗi, hắn làm bộ dáng cúi đầu không tình nguyện, tiếp tục trở về luyện chữ.

Hắn trời sinh có trí nhớ tốt chừng nào, thư pháp của hắn tệ chừng đấy. Đã luyện mấy tháng, viết chữ vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, thường xuyên dùng sức quá độ, nét chữ một đường thô một đường thiển, ngang xéo thẳng cong, chữ ngoáy như chó chạy, mười chữ đọc được bốn đã là không tệ .

Ta thật giống như bồi dưỡng đứa nhỏ kế thừa tộc trưởng, một bên châm trà rót nước, một bên giám thị quản lý, sợ hắn lại trốn ra ngoài chơi. Đáng tiếc kẻ đó không biết điều, tay vẽ lung tung trên giấy, mắt nhìn chằm chằm chim nhỏ ngoài cửa sổ, nghiên cứu làm thế nào dùng cung bắn rớt đem về chơi……

Ta cảm thấy tận đáy lòng nuôi con với nuôi nam nhân đều không dễ dàng chút nào, hơn nữa sau khi nuôi dưỡng thành công còn chưa chắc là của ta, vẫn là tìm cái biện pháp dự phòng có thể bảo hiểm một chút.

Số thiếu niên xấp xỉ tuổi ta trong đám phó dịch của Nam Cung thế gia có hơn hai mươi người, mi thanh mục tú, dịu ngoan thành thật, chăm chỉ cầu tiến loại nào cũng có, từ trong đó chọn ứng viên dự bị cũng được.

Thật tiếc là ta giả ngốc rất thành công, hơn nữa tuổi còn nhỏ, thân mình gầy yếu, bộ dạng kỳ quặc, đám phó dịch kia đều không có hứng thú với ta, chỉ có A sơ quét bậc thang tặng ta mấy đóa hoa sơn trà xinh đẹp.

Lần đầu tiên ta nhận được hoa từ con trai, thầm nghĩ hắn có chút ý với mình, muốn chú trọng quan sát bồi dưỡng một chút, không ngờ ngày hôm sau hắn nhìn thấy ta tựa như thấy quỷ, cách mười bước liền bỏ chạy.

Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đuổi theo kịp đã thấy trên mặt hắn có chỗ bầm tím, trên tóc có hai nhánh cỏ dại, kinh ngạc hỏi:“Mặt của ngươi bị làm sao vậy?”

A Sơ liên tục lui về phía sau:“Không có việc gì, lỡ chân té mà thôi.”

“Làm sao lại bầm đến vậy?” Ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, đang muốn làm quan hệ dịu đi một chút, phía sau truyền đến hai tiếng ho khan thật mạnh, quay đầu thấy Thạch Đầu khoanh tay lẫm liệt, đứng ở cổng vòm, ánh mắt cười đến híp lại, thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại, đáng yêu bất thường.

“Ta còn có việc, đi trước !” A Sơ giống con thỏ bị hồ ly đuổi theo, xoay người chạy nhanh như chớp. Lúc chạy ngang Thạch Đầu, dừng lại, tôn kính kêu một tiếng,“Chào đại ca, đại ca vất vả .”

Thạch Đầu thực phất phất tay, dùng ngón trỏ chỉ về phía sau, ý bảo hắn rời đi.

A Sơ lập tức vội vàng rời đi.

Ta nhịn không được nhỏ giọng nói thầm:“Giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời, tiểu tử quậy chính là tiểu tử quậy, đi đến đâu cũng phải làm lão đại cầm đầu……”

Thạch Đầu chậm rì rì đi tới hỏi:“Ngươi đang nói cái gì?”

Ta nói lảng sang chuyện khác:“A Sơ giống như không muốn nói chuyện với ta?”

“Cùng ngươi có cái gì để nói ? Mỗi ngày đều làm bộ dạng đại nhân, già muốn đòi mạng, mở miệng có thể tức chết người ta. Trừ ta ra còn có đứa ngốc nào muốn chơi với ngươi? Thật phiền muốn chết.” Thạch Đầu mấy ngày nay oán niệm còn sâu hơn biển, mở miệng ra là hùng hổ giáo huấn,

“Đọc sách có cái gì tốt, ngâm thơ đối chữ vừa nghe đã muốn điên đầu, ta chỉ cần biết vài chữ không đến mức bị người ta lừa là đủ rồi, dù sao không làm được đại hiệp, còn có thể trở về theo ta cha học rèn sắt. Ngươi thích khoa cử như vậy sao không tự đi thi đi?!”

“Con gái không thể đi thi, hơn nữa ta thực thích người đọc sách……” Tiếng trả lời thực không có chút ngập ngừng, hai cái cớ này chính ta nghe cũng cảm thấy đỏ mặt, ta không phải không biết Thạch Đầu không phải đám cầm thú đáng giận kia, hắn chỉ là đứa con nít 9 tuổi, đang ở thời thơ ấu đẹp nhất. Hắn cũng không có thiếu ta cái gì, ta chỉ vì ích kỷ để chuẩn bị cho tương lai tốt nhất, bắt hắn sớm trưởng thành, buộc hắn đi làm chuyện không thích, thậm chí tính kế cả tương lai của hắn.

Chẳng trách đám con trai khác cũng không thích ta, A Sơ mới gặp ta cũng quay đầu bỏ chạy. (nino: cái này có nguyên nhân khác ah~ ^_^)

Ai thích lão bà mỗi ngày đi theo phía sau thúc giục mình phấn đấu muốn phát điên a?

Nếu đổi ta là Thạch Đầu, ta cũng không làm!

“Thực xin lỗi.” Sau khi đứng ở vị trí của hắn tự hỏi, ta nhanh chóng cúi đầu, giải thích hành vi vô sỉ của mình “Sau này ta không ép ngươi học bài nữa, kỳ thật làm thợ rèn cũng rất tốt, bình thường là phúc……”

Phẫn nộ của Thạch Đầu đã giảm bớt, hắn đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, sau khi làm đủ hai lần, rốt cục một lần nữa cầm lấy bút, khinh thường nói:

“Đọc sách căn bản không khó khăn chút nào, còn dễ dàng hơn rèn sắt. Người đọc sách tuyệt không hiếm, chờ ta sau này thi đậu làm tú tài cử nhân trở về sẽ đứng trước mặt xú nha đầu nhà ngươi khoe khoang hiển quý, đến lúc đó đem ngươi sai sử xoay quanh, xem ngươi còn dám không nể mặt.” (nino: Thạch Đầu dễ thương quá àh >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui