Vô Sắc Vô Hoan

Nhập viện ngày thứ mười lăm, Nam Cung đại thiếu gia cuối cùng phát hiện ra cảnh ngộ bần cùng quẫn bách của ta, nhét một xấp kim phiếu thật dày đến, ta băn khoăn tự tôn của Thạch Đầu, kiên quyết uyển chuyển cự tuyệt bố thí từ tình địch của hắn, Nam Cung Minh phiền muộn mà đi. Qua hai ngày, lại lấy một xấp giấy tờ đến đây, ở trên cùng là hai bản giấy phép thông hành hoán đổi tên mới cùng chứng minh thân phận, toàn bộ đều có con dấu của quan phủ, phía dưới thêm đến ước chừng hơn một ngàn lượng ngân phiếu đủ cái mệnh giá lớn nhỏ.

Nam Cung Minh nói:“ Thân phận nguyên bản của các người, ta đã làm cho quan phủ báo thành bị bệnh mà chết rồi, thân phận mới là nông hộ ở trong hồ sơ đã được trình báo lên quan phủ, có thuế má ghi chép chính thức cùng hồ sơ lưu trữ của quan phủ, nơi sinh là ở Dương thôn, huyện Tây Nam An, nơi đó đang gặp phải nạn hạn hán, chạy nạn giả thật rất nhiều, các người một đường chuẩn bị, cẩn thận ứng phó, hẳn là không xảy ra đại loạn, đợi đi đến ngoài cửa biên giới, tiêu tiền chuẩn bị một chút đưa cho quan phủ, mua và xây nhà cũng dễ dàng. Mặt khác, ngàn lượng bạc này là tiền thưởng chưa phát khi Thạch Đầu làm hắc vệ, còn có tiền tiêu vặt hàng tháng không đến lĩnh của nàng lúc rời đi Nam Cung phủ, cũng là số định mức mà các người nên được, cho nên nhận lấy đi. Chờ sống sót qua mấy ngày này, bằng bản lĩnh của Thạch Đầu, tương lai cũng không để nàng chịu đói.”

Ta nhìn về phía Thạch Đầu, hắn hướng về phía ta gật gật đầu, ta bèn tiếp nhận.

Nam Cung Minh lại cực nghiêm túc nói với Thạch Đầu:“Ngươi là phản đồ của Nam Cung thế gia, ta phải nên phế đi võ công của ngươi, lại e ngại có kẻ thù tới cửa, Lạc Nhi phải chịu khổ, đành phải tạm thời gác xuống việc này. Chỉ là ngươi về sau hành tẩu giang hồ không thể nhắc tới tên của Nam Cung gia, cũng không thể ở trước mặt mọi người sử dụng võ công độc môn của Nam Cung gia làm việc ác, để tránh huỷ hoại danh dự của Nam Cung gia. Nếu ta nghe được lời đồn đại gì không tốt, liền sẽ không cho ngươi thêm cơ hội lần thứ hai nữa, nhất định đuổi cùng giết tận.”

Thạch Đầu có tuyệt thế bí tịch trong bảo tàng, đối với việc này lơ đễnh không quan tâm, nhếch miệng cười cười, lộ ra hai hàm răng đều đặn, đáp ứng nhanh như tên bắn .

Ta biết Nam Cung Minh thật sự nguyện ý buông tha cho chúng ta, mang theo sự tôn trọng ở trong lòng, ngàn ân vạn tạ, tự mình đưa hắn ra đến bên ngoài cánh cửa thứ hai. Hắn chậm rãi xoay người, chậm rãi rời đi, thân ảnh màu lam chậm rãi xuyên qua cây cầu nhỏ, nhịn hồi lâu, bỗng nhiên đặt câu hỏi:“Nàng thực sự không hối hận?”

Ta lắc đầu.

“Đúng vậy, nàng ngay từ lúc ban đầu liền quyết định, tự nhiên sẽ không hối hận.” Hắn muốn mỉm cười, nhưng biểu hiện trong nụ cười dấu không được chua sót, hắn ngẩng đầu nhìn núi cao xa xa, trên núi trải khắp lá phong hiệp đỏ rực, đan xen màu vàng của cây bạch quả ở bên cạnh, sáng lạn như gấm, liền xoay đầu dặn dò,“Tiếp qua hai tháng liền bắt đầu mùa đông, trên núi rất lạnh, nàng phải chú ý thân thể.”

Ta gật gật đầu, không lời nào để nói.

Bầu trời không có chim nhạn bay về phía nam, trong hồ chim thiên nga đang rỉa lông rủ nhau từng đợt từng đợt kêu í ới, Nam Cung Minh nhìn đàn chim một hồi, cười nói:“Ta mới trước đây mang nàng đi nhà thuỷ tạ vẽ thiên nga, nàng thế nào cũng không thích đi, nói chim chóc bị nuôi trong chuồng thực đáng thương. Ta trước kia không hiểu, chỉ nghĩ đến nàng là tiểu cô nương có đáy lòng thiện lương, thích thương thu bi nguyệt, nay cuối cùng hiểu được, nàng đáng thương không chỉ là chim chóc, cũng là chính bản thân nàng. Nàng cùng với thiên nga đang rỉa lông này giống nhau, không thích cái nhà giam lạnh như băng kia của Nam Cung thế gia.”

“Sai lầm rồi,” Ta nhẹ nhàng mà nói,“Ta đáng thương không phải ta, mà là huynh.”

Nam Cung Minh hô hấp cơ hồ ngừng lại, sắc mặt có chút trắng bệch.

Ta nghĩ hắn đại khái hiểu lầm cái gì, vội vàng giải thích:“[ Sơn Hải chí ][ Hải thuyết ][ Alia Hải chí ]…… Huynh chưa từng bao giờ thích cái gì võ lâm tranh bá? Muốn lập ra cái kế hoạch đại nghiệp to lớn gì cả? Con hưu cổ dài, con chim to lớn không biết bay, người cổ dài, còn có rất nhiều rất nhiều bản đồ mà huynh vụng trộm vẽ, huynh dám nói huynh không muốn chính mắt đi xem mấy thứ này à?”

Nam Cung Minh bất đắc dĩ nói:“Ta nằm mơ đều muốn, chính là……”

Ta khuyên nhủ:“Việc đại nghiệp to lớn của gia đình, trách nhiệm lớn lao, bộ gông xiềng bị Nam Cung thế gia đóng buộc trên người huynh còn nặng hơn so với ta, nhưng là một ngày nào đó huynh sẽ dỡ bỏ xuống, cho nên trăm ngàn lần đừng học cha huynh dâm loạn đến suy sụp thân mình như vậy, bên ngoài thế giới tốt đẹp còn đang chờ huynh đi nghiên cứu đấy. Nghe nói phía bắc cực có loài gấu toàn thân tuyết trắng, bắt cá làm thức ăn. Rừng mưa ở phía tây có hoa có khả năng ăn thịt người, chuột có thể bay, có ngựa toàn thân là những dải vân màu đen trắng, sâu dưới hải dương có cá voi cao mấy chục thước, nói không chừng là cá côn[1] trong truyền thuyết. Huynh chẳng lẽ không muốn chính mắt đi xem? Trở về lại viết ra bản [ Nam Cung du ký ].”

[1] Cá côn: cá khổng lồ trong truyền thuyết. xem thêm

“Lạc Nhi nàng cũng cho rằng trên đời thực sự có cá côn sao?” Nam Cung Minh hưng trí bỗng nhiên lại bị khơi mào, trong ánh mắt lóe nóng bỏng hào quang.

Ta thấy hắn cao hứng, cũng vui mừng nói:“Ta nghe nói có, cũng không khẳng định, bất quá huynh có thể đi nhìn xem, trở về nói cho mọi người.”

“Đúng vậy, ra biển thám hiểm đúng không? Cha đã không thể quản được ta nữa rồi,” Nam Cung Minh nhìn bầu trời, giống như phát hiện ra đại lục mới, lâm vào khát khao, hắn vui vẻ nói với ta,“Nếu có ngày ta tìm được mấy thứ này rồi, trở về nhất định nói cho nàng.”

Trong thế giới này, di chuyển trên đường biển đang lúc phát triển nhanh chóng, có nhiều ngoại nhân đến Trung thổ làm buôn bán, nhưng đi xa từ đầu tới cuối tràn ngập nguy hiểm, ta đối với đề nghị của mình có điểm hối hận, lo lắng dặn dò vài câu.

Không ngờ, Nam Cung Minh rất hiếm khi lại bác bỏ ta một hồi:“Nữ nhân chính là tóc dài kiến thức ngắn, sợ khổ sợ mệt, thường hay thích lo lắng. Việc này nếu không có nguy hiểm, có thể đến phiên ta đi phát hiện sao? Trách không được thuyền biển không cho phép nữ nhân đi lên.”

Ta yếu đuối cúi đầu thụ giáo, mặc hắn tiếp tục như chiến mã bay vút lên trời[2] lâm vào vọng tưởng.

[2] Gốc: Thiên mã hành không= chỉ suy nghĩ ảo tưởng.

Bên đầu kia của cầu nhỏ, Bạch Tử đang từ trong viện của Tiểu Hỉ quay đầu đi ra, bắt gặp chúng ta đang tán gẫu với nhau thật vui, liền đi lại đây hồ nghi nhìn một hồi, sau đó hỏi:“A Minh ngươi ở trong này làm cái gì?”

Nam Cung Minh lập tức vỗ bả vai hắn, tùy tiện nói:“Lạc Nhi muội muội tối nay đi ra khỏi biên giới, nàng thân mình đơn bạc, không thể học võ, vạn nhất gặp phải nguy hiểm, ta sợ tên ngốc Thạch Đầu kia không bảo vệ được. Trên tay ngươi không phải có nhiều mê dược, thuốc trị thương, độc dược sao? Lấy một ít đến đưa cho nàng phòng thân đi!”

Bạch Tử kinh hãi thất sắc, lập tức dùng bàn tay có đeo bao tay đập móng vuốt của hắn xuống, giống như phủi vi khuẩn gây bệnh ở trên quần áo, phủi đến mấy chục lần, phẫn nộ nói:“Ta nhấn mạnh lần thứ ba trăm hai mươi bốn! Tay là thứ dơ bẩn nhất, không đeo bao tay không cho phép lung tung đụng chạm vào ta! Ai biết ngươi sờ qua cái gì đó không sạch sẽ chứ?”

“Được được được, biết ngươi yêu sạch sẽ, đừng giậm chân.” Nam Cung Minh không bận tâm, quay đầu lại, an ủi vài câu.

Ta nghe xong nửa ngày, cuối cùng hiểu được vì sao Bạch Tử hành y cứu người, cứu vô số người, lại chỉ có một bằng hữu là Nam Cung Minh, hơn nữa bộ dạng của hắn mỹ mạo nhiều tiền, nha đầu trong nhà muốn trèo lên giường của hắn số lượng cũng không nhiều. Nguyên lai là tên kia tật cổ quái cực độ nghiêm trọng, hơn nữa cực độ thích kén chọn, trừ bỏ Nam Cung Minh đối với bạn bè, là loại siêu cấp thánh mẫu, tính tình hiền hoà, nếu không, ai cũng không chịu đựng được hắn.

Nói đến…… Lúc hắn dắt Tiểu Hỉ cũng có mang hai tầng bao tay, thật không hiểu trong bản truyện gốc, hắn là như thế nào nhịn được xuống bệnh sạch sẽ, đối với Lâm Lạc Nhi xuống tay, hay là cũng là mang theo bao tay? Hồi tưởng lại cốt truyện, hắn hình như quả thật là mặc quần áo làm a……

Ta càng nghĩ càng nghiêng ngả, ánh mắt cũng càng phát ra quái dị, Bạch Tử cùng Nam Cung Minh ồn ào cãi nhau, bỗng nhiên lại đánh rùng mình, run lẩy bẩy hai cái.

Cuối cùng Bạch Tử không chống được tài hùng biện giỏi giang của Nam Cung Minh, mang ta đi đến kho chứa dược, liệng ba loại dược cho ta, ta lúc này mới phát hiện “Hai mươi mốt bước đổ” của nhà Long cầm thú, cũng là từ trong bút tích của hắn, liền đem kết quả trước kia tự mình thí nghiệm qua, nói một phen. Bạch Tử nghe được liên tục mắng:“Hoang đường! Dược lượng sao có thể tăng thêm gấp bội? May mắn hắn chỉ uống một ngụm, nếu hạ dược lượng lên gấp ba lần, hẳn phải chết chứ không thể nghi ngờ! Ngươi thật sự là cái đồ ngu xuẩn không thông dược lý!”

“Ngươi mắng quá đúng!” Ta hối hận không kịp, vì sao lúc ấy lại không ném cho hắn ba viên.

Nam Cung Minh nói ra sự việc bệnh nấm hoa đào trước kia của ta, hắn cũng đã biết rằng ta biết dịch dung rồi, liền thành thật giải thích về vài loại phương thuốc bí tịch thường dùng để dịch dung, Bạch Tử bảo ta viết ra toàn bộ trình tự một cách kỹ càng, sau khi xem liền giận hơn:“Ngu xuẩn trong ngu xuẩn! Dược lý không rõ mà tự xằng bậy hạ thủ, đọc sách cũng không xem cẩn thận chút, xem mạch cùng với hàng trăm bộ phận đều liên tục không phân biệt ra nổi mà dám lung tung chế tạo phương thuốc?! Hai loại dược liệu này mặc dù hình dạng giống nhau, công dụng khác nhau rất lớn, trách không được ngươi nói lúc đầu thí nghiệm dược thuốc, lại làm cho làn da bị thương.”

Ta lắp bắp phân bua nói:“Ta nghĩ dược lượng quá nặng, sau lại giảm bớt dược lượng sẽ không có việc gì cả.”

Bạch Tử nhịn cơn tức giận, giáo huấn đứa ngu ngốc: “Phương thuốc của Âu Dương Tử tiên sinh rất là thần kỳ, nếu như ngươi điều chỉnh kết hợp đúng dược vật rồi, tất nhiên là không có dược thuốc gốc là không thể giải được, như thế nào tẩy nước ấm nửa canh giờ liền có thể tháo bỏ phấn trang điểm? Hơn nữa phương thuốc biến đổi da mặt này, hẳn là thiên hoàng, sao ngươi làm ra thành thiên lục chứ hả? Thật là hồ đồ!”

Nam Cung Minh nghe hắn mắng ta đến đầu cũng không dám ngẩng lên, có chút đau lòng, vội vàng biện giải:“Lạc Nhi không có danh sư chỉ điểm, tự mình dựa vào bản vẽ chú giả của [ bách thảo kinh ] mày mò, còn đích thân lên núi lấy dược, không có kinh nghiệm, nhìn thảo dược bên trong bức họa có chút sai lầm, cũng là khó tránh khỏi. Nếu Tiểu Bạch ngươi biết, vậy dạy bảo truyền thụ cho nàng đi.”

Bạch Tử cáu giận nói:“Nếu nàng là đồ nhi của ta, lập tức lấy cây gậy lớn đánh đuổi ra ngoài! Để tránh ô nhục thanh danh.”

Ta cũng không dám để cho tên cầm thú này làm sư phụ, liên tục gật đầu đồng ý. Chỉ là nghĩ đến phần dịch dung bí tịch ở trên tay loại người không rõ dược lý như ta, thật sự lãng phí tài nguyên, liền đem đại bộ phận cùng với bộ phận về dược vật liên quan, sao chép lại thành một bản, đưa cho Bạch Tử làm lễ vật cảm ơn vì đã khám bệnh.

Tên cuồng si y học Bạch Tử thích ý với lễ vật này, rốt cục thần sắc dịu xuống, thái độ đối với ta tốt hơn một ít, còn tặng Thạch Đầu một lọ quỳnh tuyết hoàn vô giá, nói là bôi lên trên miệng vết thương có thể giảm đau ngăn ngứa, giảm bớt vết sẹo. Sau đó dạy ta phân biệt bên trong vài loại dược vật đặc thù, đối với chỗ thủ pháp điều chế bị sai lầm, lại chỉ điểm kỹ lưỡng một phen. Ta được lợi không phải là ít, chỉ là không thể nhớ nhanh như vậy được, hắn cũng không kiên nhẫn lặp lại, đành phải dùng bút sao chép xuống, trở về chậm rãi nghiên cứu.

Hắn nhìn ghi chép mà ta sao chép đến nửa ngày, sau đó hỏi: “Ngươi lần trước cho Thạch Đầu kiểm tra thị lực là dùng cái trò gì vậy?”

Ta liền đem bảng đo thị lực của hiện đại, nói kỹ càng một phen, hắn dường như có chút đăm chiêu thật lâu, vẫy vẫy tay, viết rất thành thạo lên trên giấy vài cái phương thuốc cho ta, nói:“ Phương thuốc dịch dung mà ngươi cho ta là thứ tốt, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, mê dược cùng với thuốc trị thương phức tạp thì ngươi làm không được, vài cái đơn giản này cho ngươi trở về chậm rãi học đi.”

Ta tiếp nhận, vừa nhìn một cái, mừng rỡ như điên, trên phương thuốc mặc dù không phải là loại cực phẩm “Hai mươi mốt bước đổ”, lại đều là cải biến phức tạp thành đơn giản, chế tác vô cùng đơn giản tiện lợi. Một loại là thuốc trị thương do đao chém, một loại là thuốc tê khi phun ra có thể cho người toàn thân khó nhịn, một loại là mê dược có vị ngọt, uống sẽ ngủ, còn có một loại là viên thuốc làm cho người ta không đẩy lên nổi chân khí.

Ta vội vàng liên tục cảm ơn.

Bạch Tử lơ đễnh nói:“Này đó ứng phó hai ba loại nhân vật tầm thường còn được, đối với cao thủ chân chính kỳ thật cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể kéo dài nhất thời nửa khắc thôi. Bất quá dược vật đẳng cấp cao, chỉ truyền thụ cho đồ đệ của Bạch gia, hơn nữa cực độ phức tạp khó chế, ta cũng không cho rằng ngươi cái loại đầu heo này có thể làm ra. Vết thương của Thạch Đầu còn phải hao phí bốn tháng thì mới có thể lành toàn, trong khoảng thời gian này ngươi đi theo dược đồng của ta học như thế nào nhận biết được dược vật, miễn cho ngươi này ngu xuẩn làm sai thuốc dược, còn tưởng rằng là phương thuốc của ta không tốt.”

Ta hưng phấn mà gật đầu lia lịa, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tử càng trở nên thuận mắt, ôm phương thuốc hướng trở về báo tin vui cho Thạch Đầu.

Trước khi đi, nghe thấy Bạch Tử tò mò hỏi:“A Minh, ngươi vừa mới cao hứng cái gì vậy?”

Sau khi chạy thật xa rồi, sau lưng tựa hồ lại truyền đến một trận khắc khẩu.

Ta một mực mặc kệ, hưng trí bừng bừng chạy về phòng, nói cho Thạch Đầu những lời mà thần y đã nói.

Thạch Đầu sau khi nghe xong có chút buồn bực:“Bốn tháng? Chẳng phải là muốn ở trong này trải qua lễ mừng năm mới hả ? Ta không muốn.”

“Đừng so đo nhiều như vậy! Chúng ta da mặt dày lâu như vậy, cũng không sai lệch mấy, dù sao cũng phải chờ thương thế của chàng hoàn toàn khang phục lại, miễn cho chàng rơi xuống cái bệnh tật gì, khó chịu vẫn là ta.” Ta mở ra thuốc mỡ vừa bôi cho hắn vừa nói,“Lúc trước Nam Cung Minh còn nói, Long Chiêu Đường bị triều đình chê trách, giam cấm, nửa năm cũng không có thể đi ra, đủ để cho chúng ta bỏ chạy đến thảo nguyên .”

Thạch Đầu nghiêng nghiêng đầu, tiếc hận nói:“Trước kia tiết nguyên tiêu hàng năm cùng nàng xem hoa đăng, nàng thích nhất đoán đố đèn, không biết ra biên cảnh, còn có không?”

“Có cũng được, không cũng được,” Ta cúi đầu thật lúc lâu, sờ sờ mặt mình, chua sót nói,“Ta đại khái…… Đời này cũng không có thể lại quang minh chính đại lộ ra khuôn mặt này để nhìn đèn.”

“Phi! Không biết xấu hổ,” Thạch Đầu mắng,“Cho dù vẻ ngoài của nàng hiện tại thực sự giống thiên tiên, câu dẫn mắt người ở khắp nơi. Thế nào cũng sẽ không đến bảy tám mươi tuổi rồi mà vẫn còn là thiên tiên chứ? Đợi đến khi nàng già nua héo úa, lúc thành người phụ nữ trung niên, đi trên đường còn cái ai nhìn nàng lão thái bà, nhiều thêm một lần nữa chứ? Đến lúc đó ta dắt tay nàng, hai người ngẩng đầu ưỡn ngực đi dạo Nguyên tiêu!”

Lúc hắn nói chuyện, giả trang thành bộ dáng của lão gia gia, chọc cho ta cười, liền đập một cái tát lên trên vai hắn, cười nói:“Toàn ba hoa!”

Hắn liên tục kêu đau.

Ta bôi thuốc xong, đi ra ngoài tìm đại nương quen biết, cho nàng một khoản tiền thật dày nặng, mua hai xấp vải bông màu xanh đậm và chỉ sợi nhiều màu sắc cùng nguyên liệu, trước tiên đem mấy tầng vải xếp lên, cắt may cho Thạch Đầu một kiện quần áo mùa đông thật dày, kiểu dáng rất đơn giản, cổ áo nguyên bảo, chỉ là ở góc áo vá một vòng lông chuột xám làm trang trí. Sau đó dùng vải vóc còn thừa làm cái hà bao, tỉ mỉ thêu lên chữ Thạch Đầu cùng với hình thêu hoa sen, bù lại cho món nợ còn thiếu năm đó.

Thạch Đầu tựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn ta thêu hoa, khóe môi nhếch lên cười.

Mùa thu gió nhẹ, bầu trời tươi sáng giống như lòng của ta, vạn dặm không mây. Mối hận to lớn của Thạch Đầu đã báo xong rồi, Long Chiêu Đường không thể vênh váo nhảy ra giữa đường cản trở, Nam Cung Hoán ốm đau không dậy nổi, Nam Cung Minh rốt cục buông tay, chúng ta kế hoạch trước khi đi tìm thời gian đi đến Kỳ Liên Sơn lấy bảo tàng, đem đại bộ phận gửi biếu người nhà của Thác Bạt, phần nhỏ giữ lại để tạo dựng cuộc sống chỗ ở. Sau đó mua mấy trăm mẫu đất, trồng một vườn hoa, đào một cái nguồn nước sạch sẽ, nuôi mấy chục con gà. Thạch Đầu trải qua biến cố sinh tử, thấy được bộ mặt xấu xa của đại hiệp cầm thú, cũng rốt cục thấy nhạt nhoà với giang hồ chém giết lẫn nhau, ngược lại tán thành nguyện vọng của ta, hắn tính học được võ công từ trong bí tịch để bảo hộ bản thân, sau đó làm một cao thủ thoái ẩn giang hồ, mở ra cái trạm rèn sắt, kế thừa sự nghiệp của Thiết Đầu đại thúc, trà trộn phố phường, tương lai làm tuyệt thế thợ rèn, chuyên đánh dao thái rau, Lý gia.

Viễn cảnh tương lai đã được an bài rất thỏa đáng.

Ta nghĩ đến mình nhiều lần trải qua cực khổ, hạnh phúc đều ở trước mắt.

Chỉ là trong lòng như trước vẫn có một chút không thích hợp.

Nông lịch ngày hai mươi bốn tháng mười một, Thạch Đầu thương tình ổn định, ta đi đến dược phòng cùng dược đồng, học nhận thức thuốc dược.

Nông lịch ngày ba mươi tháng mười một, Nam Cung Minh nhận được thư, cha bệnh tình nguy kịch, về.

Nông lịch ngày mười tám tháng mười hai, tám thôn lân cận bùng nổ quái bệnh, bệnh mê y học của Bạch Tử phát tác, người muốn khám bệnh trụ đầy biệt viện, nhân thủ không đủ, số lượng lớn thị nữ dược đồng của bổn viện bị điều đi hỗ trợ.

Nông lịch ngày ba mươi mốt tháng mười hai, Trừ Tịch, ta tự tay làm bánh bao mừng lễ đoàn viên, sau đó đem bộ đồ mới cùng hà bao đã làm xong đưa cho Thạch Đầu mặc lên người.

Nông lịch ngày mùng một tháng một, năm mới.

Nông lịch ngày mười lăm tháng một, Nguyên Tiêu, Tiểu Hỉ quấn quít lấy Bạch Tử xem đèn, ta giúp Thạch Đầu đi lên trên lầu, ôm ấp dựa sát vào nhau, nhìn đèn đuốc huy hoàng trong trấn phía xa xa.

Nông lịch ngày mười tám tháng một, ta đi dược phòng học tập, không gặp một bóng người nào cả, chợt ngửi thấy mùi thơm ngòn ngọt, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Trong mơ hồ, nhìn thấy lửa cháy ở bên ngoài cửa sổ.

Nông lịch ngày mười chín tháng một, ta rốt cục hiểu được bản thân đã nghĩ sai cái gì rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui