Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy?

Nó đọc xong bức thư do hắn viết thì vò lại vứt đi. Chiếc nhẫn do hắn tặng nó cũng quăng xuống đất.

-Vân Nhi? Mày không sao chứ?_Mai lo lắng hỏi

-Vân Nhi! Chắc chắn Bảo sẽ về thăm em mà!_Minh an ủi em gái mình

-Hứ! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta._nó rơi nước mắt rồi chạy vọt lên phòng

Mọi người xót xa nhìn theo nó. Chi thì nhặt lại chiếc nhẫn mà nó đã quăng đi.

-Gọi cho Bảo liền đi! Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?_Khánh

Minh gấp gáp gọi cho Bảo, hắn bỗng bắt máy.

-Bảo à? Mày làm vậy là sao chứ hả? Mày vừa tỏ tình với em tao mà mày lại làm nó đau khổ. Tao cần lời giải thích?_Minh tức giận

-Tao xin lỗi! hiện giờ tao đang ở New Yord. Tao phải giúp ba tao. Nhưng tụi
bây đừng lo nhất định tao sẽ trở về và không thay lòng đổi dạ đâu!_Hắn

-Tụi tao thì tin mày nhưng còn Vân Nhi! Mày không thay lòng thì được, nhưng
lỡ Nhi thay lòng thì sao? Nó ghét nhất là sự lừa dối.

-Cho tao nói chuyện với Vân Nhi đi!

-ừ! Đợi chút! Nhưng tao không chắc nó sẽ nghe máy đâu.

-Mày cứ thử hỏi cô ấy giùm tao.


-Ok

Minh giữ máy rồi bước lên phòng nó, theo sau là mọi người. Cốc… Cốc… Cốc…Minh gõ cửa phòng nó.

-Cửa không khóa! Vào đi!_nó

Nghe nó nói Minh mới mở cửa vào. Mọi người nhìn xung quanh căn phòng, vốn đã rất ngăn nắp, sạch sẽ giờ lại trở nên bừa bộn. Có vài cái ly, cái bình
thủy tinh bị nó đập nát. Minh xót xa nhìn em gái mình.

-Vân Nhi, em chảy máu kìa!

Minh hốt hoảng chỉ vào bàn tay trái đang đầm đìa máu, chắc là do lúc đập cái ly, bình vỡ thì bị miếng thủy tinh cắt vào. Hắn đầu dây bên kìa nghe nó chảy máu thì lòng chợt nhói lên.

-E….Em có sao không?_Minh

-Không sao!_nó như người vô hồn, trả lời

-Em nghe máy của Bảo nè!

Nó cầm máy kê sát vào tai.

-Alo?

-Vân Nhi! Anh tưởng em không chịu nghe máy của anh chứ? Em bị chảy máu nhiều à? Tại sao vậy?_hắn lo lắng, hỏi một tràng

-Tôi và anh không còn là gì của nhau nữa thì đừng quan tâm nhau nhiều thế!_nó

-E…Em nói gì thế? Anh chỉ đi New Yord một thời gian thôi mà! _hắn

-Một thời gian? 3 năm? Nó quá dài đối với tôi. Thôi thì như vậy sẽ dằn vặt
bản thân của hai người. Mình nên chia tay cho hai ta đều thanh thản._nó

-Em nói như vậy là nghĩ lợi ích cho hai ta sao?

-Phải!

-không! Nhất định không. Xin em hãy đợi anh.

-Tôi cúp máy đây!

Nó tắt máy rồi đưa điện thoại cho Minh.

-Mọi người ra ngoài hết đi!_nó

-Nhưng Nhi, còn vết thương của mày?_Chi hỏi

-Không sao!?_nó

-Không sao gì chứ? Để tao gọi bác sĩ tới nhé!


-Sao cũng được.

Lúc hắn tỏ tình với nó. Nó tưởng đâu đấy là hạnh phúc, nó nghĩ hạnh phúc đã chọn nó nhưng nào ngờ! Hắn là người mang hạnh phúc đến cũng là người
mang hạnh phúc đi. Những lời hắn viết trong bức thư như nhìn nhác dao
đâm sâu vào tim nó.

-Cuộc tình này liệu sẽ đi về đâu? Phải nhờ thời gian cho kết quả thôi!

2 ngày sau……..

Bọn nó về tới nhà. Mọi người thay phiên xách đồ giùm nó vì tay nó đang bị thương.

-Vào nghỉ đi Vân Nhi!_Khánh

-Cám ơn mọi người!

-Không có gì đâu mà!_mọi người đồng thanh

Hắn thì liên tục gọi điện, nhắn tin cho nó nhưng đều không được. Đơn giản
vì nó không muốn trả lời. Lâu lắm mới nhắn lại hắn nhưng chỉ với hai chữ “Chia tay”. Nó chợt nhớ đến mẹ, mẹ dặn nó về nhà phải thông báo mẹ ngay nên nó gọi điện cho mẹ.

-Chào mẹ! Tụi con về rồi.

-Vậy sao? 20 phút nữa mẹ tới chơi với tụi con.

-Vâng.

Sau 20 phút sau……

Một chiếc siêu xe tuyệt đẹp đậu trước cửa nhà nó. Phải, chính là ba mẹ của nó.

Người giúp việc: Mời bà vào nhà ạ!

-Cám ơn!_mẹ nó


Ba mẹ nó bước vào thì nó chạy đến ôm chầm lấy ba mẹ.

-Con chào bác!_Chi, Mai và Khánh đồng thanh

-Chào mẹ!_minh cười

-Ồ! Chào mấy đứa nhưng sao……._mẹ nó

-Gì vậy mẹ?_nó

-Con rễ của ba mẹ đâu?

-Hôm nay con gọi ba mẹ tới cũng định nói chuyện này._nó

-Có chuyện gì vào nhà rồi nói_ba nó

-Vâng.

Sau khi mọi người đã yên vị ngồi vào phòng khách hết thì nó mới lên tiếng.

-Ba mẹ! Cho con xin lỗi nhưng con muốn……hủy hôn ước với Khánh Bảo!_nó lạnh lùng nói

--------------END------------

Đón xem chương sau nhé! =)))

Cho Au ý kiến đi. Dạo này ngó lơ chuyện của Au luôn rồi *khóc*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận