Huấn luyện viên bắt đầu điểm danh, yêu cầu học viên đến nhận ngựa của mình.
Những học viên được gọi tên bước nhanh đến ngựa của mình vui vẻ vuốt bờm ngựa, bởi vì sau khi nhập học trừ thời gian học cưỡi ngựa ở trường, bình thường rất khó có thời gian rảnh đến thăm bọn chúng.
"Con ngựa thứ năm, Vu Quân Thần." Huấn luyện viên nhìn vào danh sách trên máy tính bảng gọi.
Vu Quân Thần đang kìm nén kích động cùng sự hưng phấn đột nhiên sững người, bởi vì con ngựa thứ năm là một con bạch mã, tuy bạch mã cũng rất đẹp nhưng cảm giác mong chờ rồi đột nhiên thất vọng khiến hắn có chút phản ứng không kịp.
"Thứ năm, bạn học Vu Quân Thần." Huấn luyện viên thấy Vu Quân Thần sững sờ, tưởng rằng hắn nghe không rõ nên gọi lại.
Người bạn vừa rồi cho rằng con ngựa vàng kim do Lạc Thịnh tặng cho Vu Quân Thần cũng sửng sốt, sau đó cậu ta càng thêm nghi hoặc và tò mò.
Vu Quân Thần ngơ ngác đó về phía bạch mã, nhưng ánh mắt vẫn một mực nhìn con ngựa hoàng kim bên cạnh.
Tâm tình của hắn giống như đồ vật của mình đột nhiên bị người khác đoạt đi, vừa khó chịu vừa không cam tâm.
Con ngựa đó đứng giữa những con ngựa, giống như hạc giữa bầy gà, những con ngựa đứng đơn độc thì xinh đẹp nhưng khi so sánh với nó đều trở nên tầm thường.
"Con ngựa thứ sáu, Mạnh Dương."
Mạnh Dương đi về phía con ngựa của mình, tất cả ánh mặt của bạn học đều tập trung vào cậu, bởi vì những người bên cạnh Vu Quân Thần vẫn luôn nói về việc Lạc Thịnh tặng ngựa cho Vu Quân Thần, bọn họ nhất thời quên rằng, Mạnh Dương mới là người kết hôn với chủ tịch tập đoàn Lạc thị, Lạc Thịnh làm sao có thể giàu hơn cha anh ta được?
Vẻ mặt Vu Quân Thần không tốt lắm cúi đầu, hắn cảm thấy mình vừa rồi thật mất mặt, cũng cảm thấy tức giận đám người vừa rồi, tại sao Mạnh Dương không lên tiếng nói đó là ngựa của cậu, hắn cảm thấy Mạnh Dương cố ý khiến hắn mất mặt.
Những học viên có ngựa riêng đều đã lên ngựa, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên từ từ cưỡi ngựa vào sân bắt đầu luyện tập.
Số học viên chưa có ngựa riêng nhiều hơn, do đó không thể đều luyện tập chung, ngựa do trang trại cung cấp luyện tập đã dẫn về hướng bên này, nhưng tất cả ánh mặt vẫn tập trung vào ngựa của Mạnh Dương, phảng phất như là một bức tranh ngưng đọng.
Vu Quân Thần chưa biết cưỡi ngựa, vì vậy huấn luyện viên giúp hắn nắm dây cương dắt ngựa vào sân tập, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không ngừng nhìn ngựa Mạnh Dương đang cưỡi.
Trước đây hắn không có hứng thú gì với cưỡi ngựa, nhưng khi nghĩ đến các môn thể thao tự chọn khác hắn đều không am hiểu, chọn khóa cưỡi ngựa còn có thể ở cùng một chỗ với Lạc Thịnh, cho nên mới chọn khóa này, cho dù trước đó hắn không có hứng thú với ngựa và cưỡi ngựa, nhưng vẫn phải thừa nhận ngựa Mạnh Dương đang cưỡi cực kỳ thu hút người khác, chỉ riêng vẻ ngoài của nó thôi đều khiến người khác muốn sở hữu.
Sau khi tất cả học viên đều chuẩn bị xong, học viên có kinh nghiệm và chưa có kinh nghiệm cưỡi ngựa được phân ra luyện tập dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên và người huấn luyện ngựa.
Học viên có kinh nghiệm có nhiều thời gian tự do để luyện tập, nhưng giống như Vu Quân Thần người không có kinh nghiệm cưỡi người chỉ có thể từ từ chạy bước nhỏ.
Huấn luyện viên xác nhận Mạnh Dương cưỡi ngựa không tệ lắm, cho phép cậu tự do luyện tập.
Mạnh Dương cảm thấy mình sẽ chạy một vòng trước, sau đó dưới sự chú ý của mọi người cưỡi ngựa hướng ra xa.
"Thật sự xinh đẹp, chừng như con ngựa chạy ra từ trong truyện cổ tích vậy."
" Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được sự tao nhã của một con ngựa."
"Con ngựa này đắt dọa người, có thể mua được con ngựa này, chỉ có thể nói không hổ là chủ tịch tập đoàn Lạc thị."
"Tuy rằng đắt dọa người, nhưng tâm trạng có được con ngựa này như thế này, chúng ta sẽ chẳng thể nào trải nghiệm được.
Tôi luôn cảm thấy gia đình chúng ta rất giàu có, nhưng bây giờ vẫn nhịn không được muốn thở dài một tiếng, tiền càng nhiều càng tốt."
Vu Quân Thần cưỡi trên ngựa cúi đầu nghe bọn họ nghị luận, trong lòng cũng không biết tâm trạng như thế nào, con ngựa Lạc Thịnh tặng cho hắn trông khá đẹp, vả lại đó là phần tình cảm Lạc Thịnh dành cho hắn, trước đây hắn luôn cho rằng tình cảm quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhưng bây giờ hắn không biết tại sao không hề cảm thấy vui vẻ.
Học viện Kinh doanh đã bắt đầu thời gian tự do luyện tập, Lạc Thịnh cưỡi ngựa đến tìm Vu Quân Thần, hắn nhìn thấy Vu Quân Thần ngồi trên ngựa thất thần, liền gọi một tiếng: "Quân Thần?"
Lúc này Vu Quân Thần mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "......!Lạc Thịnh."
"Thích ngựa anh tặng em không?" Lạc Thịnh mỉm cười nhìn Vu Quân Thần hỏi.
"Thích..." Vu Quân Thần cũng nhìn hắn cười: "Cảm ơn anh."
"Em sao vậy? Em không thoải mái sao?" Lạc Thịnh thấy vẻ mặt của Vu Quân Thần không đúng, tuy rằng khóe miệng mang ý cười, nhưng trong ánh mắt lại không có ý cười.
"Không có, lần đầu em học cưỡi ngựa, có chút không quen." Vu Quân Thần nhanh chóng giải thích.
"Lần đầu cưỡi ngựa sợ là chuyện bình thường, để anh dạy em." Lạc Thịnh nói.
"Vâng." Vu Quân Thần gật đầu.
Lạc Thịnh xuống ngựa, leo lên ngựa Vu Quân Thần, ngồi sau lưng Vu Quân Thần.
Bạn bè Lạc Thịnh cũng đến, bọn họ nhìn thấy Lạc Thịnh ngồi sau lưng Vu Quân Thần, tất cả đều ồn ào trêu chọc.
Lúc này Mạnh Dương cưỡi ngựa quay trở lại, một lần nữa thu hút ánh mặt của mọi người, Lạc Thịnh và bạn bè của hắn nhìn thấy cũng sững sờ.
Trời xanh mây trắng, thời tiết sáng lạn, trên đồng cỏ xanh mưới không khuất tầm nhìn, dưới ánh dương chiếu rọi một con ngựa màu vàng nhạt ôn nhu uyển chuyển từ đằng xa nhẹ nhàng chạy đến.
Tất cả học viên nhìn thấy khung cảnh này như một bộ phim hiểu ứng đặc biệt, trong không gian trời xanh bao la, một người một ngựa giống như chạy từ những đám mây trên trời đáp xuống mặt đất, đẹp đến mức không chân thật.
Sau khi chạy đến nơi xuất phát, Mạnh Dương nắm chặt dây cương, để ngựa chậm rãi dừng lại.
Lục Vân kính tình cờ cưỡi ngựa từ khu luyện tâp bên cạnh, nhìn thấy con ngựa của Mạnh Dương cũng sửng sốt một hồi, sau đó cưỡi ngựa đi về phía cậu.
"Đây là ngựa của cậu?"Lục Vân Kính kinh ngạc nhìn Mạnh Dương đang cưỡi ngựa hỏi: "Lạc tổng mua cho cậu?"
"Ừ." Mạnh Dương mỉm cười gật đầu.
"Con ngựa này giá trị mấy căn biệt thự, vả lại biệt thự là bất động sản, ít nhất giá trị tài sản sẽ tăng, còn con ngựa này sau khi già thì..."
"Lạc gia lại không thiếu biệt thự, có thêm vài căn tớ cũng không có thời gian để ở." Mạnh Dương nói: "Nhưng giữ con ngựa này nuôi ở nhà chính, rảnh rỗi tớ đều có thể cưỡi, không rảnh thì nó ở trên bãi có phơi nắng, xem như phong cảnh thư giãn cũng không tệ."
"Cũng đúng, dù sao Lạc tổng có tiền, chỉ cần tiêu khoản tiền này vui vẻ cũng không uổng phí."
"Cưỡi ngựa trên núi Long Lĩnh rất thú vị, băng rừng vượt suối, so với cưỡi ngựa trên bãi cỏ cảm giác rất khác biệt, lần sau cậu cũng đến thử đi."
"Được, khi nào rảnh tớ nhất định sẽ thường xuyên đến." Lục Kính Vân nhìn của mình nói: "Nhưng ngựa của tớ so với ngựa của cậu, ngay cả làm phông nền cũng không đủ, không ổn, vài ngày nữa tớ sẽ chọn con ngựa khác đẹp hơn."
Lạc Thịnh vẫn luôn nhìn ngựa của Mạnh Dương, những người bạn của hắn nói với hắn: "Lạc Thịnh, con ngựa này chắn chắn là do cha ngươi mua, Mạnh Dương không thể nào tự mình mua được."
Trước đây Lạc Thịnh từng thấy qua con ngựa này, cũng biết giá cả của nó, hắn không ngờ rằng Mạnh Dương thế mà lại cưỡi con ngựa này.
Hắn cũng biết chắc chắn bản thân Mạnh Dương không thể có khoản tiền mới như vậy để mua con ngựa này, cho nên khẳng định là cha hắn mua.
"Lạc Thịnh, mặc dù tên nhóc này đã kết hôn với cha cậu, nhưng cậu là con trai duy nhất của cha cậu, đồ của cha cậu, tất cả đều phải là của cậu mới đúng."
"Nói rất đúng, cha con quan hệ huyết thống, làm sao một tờ giấy đăng ký kết hôn có thể so bì được, nếu đã là ngựa cha cậu mua thì cậu càng xứng đáng dùng nó hơn Mạnh Dương."
Lạc Thịnh nghe họ nói, tâm trạng càng tệ, sắc mặt càng khó xem.
Mạnh Dương nhìn thấy bọn họ vừa nói chuyện vừa nhìn về phía cậu cũng đã đoán được họ nói gì.
Trong lòng Mạnh Dương rất rõ mặc dù Trình gia có mối quan hệ cạnh tranh với tập đoàn Lạc Thị, nhưng đối với việc Lạc Thịnh kế thừa tài sản Lạc gia, Trình lão gia tử đã lập kế hoạch lâu dài ổn định.
Đời trước Lạc Tu bởi vì gặp tại nạn xe hôn mê một thời gian dài, sau khi tỉnh lại trong thời gian một hai năm không cách nào quản lý công ty, khoảng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện, chờ đến khi Lạc Tu có thể giành lại quyền kiểm soát công ty, tình hình đã thay đổi rất nhiều.
Đời này, Lạc Tu không gặp tai nạn, Mạnh Dương sẽ không bao giờ để Lạc Thịnh và Trịnh gia có được tài sản của Lạc Tu.
Việc cậu cần làm bây giờ là khiến cho mâu thuẫn giữa cậu và Lạc Thịnh càng thêm căng thẳng.
Đến lúc đó Trình gia sẽ không nhắm mắt làm ngơ, một khi Trình gia động thủ, Lạc Tu sẽ động thủ, như vậy Lạc Tu sẽ càng đề phòng người nhà họ Trình, cũng tăng nhanh tốc độ báo thù Trình gia.
Mạnh dương cưỡi ngữa đến trước mặt Lạc Thịnh và Vu Quân Thần, nhìn Lạc Thinh nói: "Các ngươi đang nói về con ngựa này sao? Con ngựa này là quà của cha ngươi tặng cho ta, vả lại ta đứng tên, đây là tài sản riêng của ta.
Nhưng nhìn ngươi dường như có ý kiến đối với việc này?"
"Tiêu tiền của Lạc gia ta, còn thoải mái tiêu xài, ngươi đúng là không biết xấu hổ." Lạc Thịnh tức gận chế nhạo.
"Nếu như ngươi có gì muốn nói thì nói với cha ngươi, nói với ta cũng vô dụng." Mạnh Dương nhìn hắn cười châm chọc nói: "Ngươi càng muốn làm nhục ta, càng chứng tỏ ngươi cũng chỉ có thể nói cho sướng miệng, hoàn toàn không làm được gì ta.
Nếu như ngươi có bản lĩnh hãy khiến cha ngươi ly hôn ta, hoặc khiến ông ấy đừng quan tâm ta, ít nhất ông ấy đừng đối xử tốt với ta như vậy.
Nhưng thật đáng tiếc, ngươi đều không làm được, bởi vì trong lòng cha ngươi, ngươi vốn không hề quan trọng."
Lạc Thịnh hoàn toàn bị lời nói của Mạnh Dương làm cho tức giận, liền giơ roi ngựa trên tay quất về phía Mạnh Dương, Mạnh Dương phản ứng nhanh, lập tức nắm dây cương tránh đi, nhưng cậu không thể hoàn toàn tránh khỏi, roi ngựa không đánh trúng cậu nhưng đánh trúng thân ngựa, ngựa của Mạnh Dương hí lên nhấc chân chạy đi.
"Mạnh Dương!" Lục Vân Kính hoảng sợ gọi
Giáo viên chú ý tới bên này có điều không ổn, lập tức chạy đến yêu cầu huấn luyện viên ngựa tách hai con ngựa ra xa, và không cho phép học viên gây gỗ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì ông gặp rắc rối, cho nên trước khi học viên giận dữ gây chuyện, ông phải tìm cách ngăn chặn.
Lạc Thịnh lên ngựa của mình, dùng ánh mắt hung ác trừng Mạnh Dương nói: "Ngươi cứ chờ đó! Ta tuyệt đối không buông tha ngươi!"
"Như vậy ngươi tốt nhất đừng chỉ nói không làm, ta chờ xem ngươi có thể làm gì ta!" Mạnh Dương nói xong thì vuốt ve nơi ngựa của mình bị roi đánh trúng, trong lòng nói lời xin lỗi nó.
"Mạnh Dương, cậu không sao chứ!" Lục Vân Kính lo lắng nhìn Mạnh Dương nói.
Mạnh Dương lắc đầu.
"Hắn dù sao cũng là con trai của Lạc tổng, cậu mới kết hôn với Lạc tổng không lâu, nên tạm thời giữ khoảng cách với hắn." Lạc Vân Kính khuyên nhũ.
Mạnh Dương thầm nghĩ, mức độ này vẫn chưa đủ, cậu phải khiến mâu thuẫn thêm căng thẳng..