Dong binh đoàn là tập hợp các vũ giả nhận nhiệm vụ đánh thuê, họ tụ họp với nhau, hỗ trợ giúp đõ lẫn nhau cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ của đội đã nhận.
Dong binh đoàn cũng có nhiều loại, lớn thì có hơn trăm người, nghìn người, ít thì là hai ba người.
Dong binh là dựa vào nhiệm vụ mà nhận thù lao, có thể là bảo vệ hàng hóa, bảo vệ người, tìm người tìm thú nuôi hay là liệp sát ma thú, không nữa thì là giao hàng, hay các nhiệm vụ đại loại như thế.
Nói tóm lại là chỉ cần có tiền và chỉ cần ko vi phạm qui tắc của bản thân họ đều làm, hơn nữa đa số các nhiệm vụ đều hợp pháp. Lính đánh thuê cũng rất có qui tắc họ có lòng tự trọng riêng, nên ấn tưọng của họ trong lòng người dân tạp Địch đại lục cũng rất tốt.
Phí Thản nói tiếp:”Từ Vọng Xuân Đô đường xá xa xôi mà dạo này thời thế hỗn loạn bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp cường đạo, cho nên Hàn đại hộ mới thuê Dạ Lang dong binh đoàn làm bảo tiêu trên đường đi.”
“Vậy còn hai cái đại gia hỏa kia?” Cổ Diêu chỉ vào hai con gấu mà lòng còn phát run.
Mặc dù vừa mới xuất môn còn ngu dại nhưng mà Cổ Diêu cũng ko có đối với Lôi Mông mà ôm hận hắn hiểu Lôi Mông cùng lắm cũng chỉ là muốn đùa cho vui, với lại về sau, Lôi Mông cũng chiếu cố hắn ko ít, dù sao là một vũ giả, hắn cần gì phải tốt với một tiểu nhân sai vặt trong khách sạn như vậy chứ.
“Á, nó là sủng vật của tuần thú sư Lôi Mông!”
Tuần thú sư?
Trên đại lục có chức ngiệp là chuyên môn bồi dưõng sủng vật để sử dụng, ngưòi ta gọi họ là tuần thú sư.
Cổ Diêu lập tức minh bạch, trách ko được tại sao hai con cự hùng kia nghe lời Lôi Mông như thế.
Nói tới đây, Phí Thản dừng lại dặn:”Thôi như vậy là đủ rồi, đối với chuyện của bọn họ chúng ta đừng quan tâm nhiều có lẽ sẽ hay hơn.”
Cổ Diêu gật đầu theo chân Phí Thản mấy ngày hắn học được ko ít điều, trong đó ít nhiều chuyện là triết lí bảo vệ thân thể tiên quyết.
Đợi mọi người ăn cơm xong, kỵ sĩ đứng dậy, mới nói với lão chủ mập mạp:”Hàn đại hộ, đội ngũ của chúng ta đã đi hơn hai mươi ngày mọi người thân tâm mệt mỏi, giờ trời gần tối, nếu muốn đang đêm vượt Ma Nghệ sơn mạch có lẽ rất nguy hiểm, chi bằng chúng ta ở khách sạn nghỉ ngơi chút ít rồi sáng mai lại tiếp tục lên đường?”
Hàn Đại hộ như muốn nói gì đó lại thôi, gật gật đầu:”Hết thảy đều theo Dương Phong đoàn trưởng an bài vậy.”
Vị kị sỹ Dương Phong kia thở phào một hơi:”Vậy quyết định như vậy đi.”
Nói rồi chuyển hướng sang Phí Thản hỏi:”Lão bàn, khách sạn còn đủ phòng hay ko? Chúng ta muốn hai mưoi bảy gian.”
Phí Thản vừa nghe nhứ thế gương mặt lập tức lộ nét cười đây là việc mua bán lớn à nha, hắn ở qua đêm trong khách sạn, vậy ít nhất cũng kiếm được hai đôi kim tệ đó mà.
Trong lòng đã có tính toán Phí Thản liền nói nhanh:”Tất nhiên là có, phòng của bổn điếm còn thừa rất nhiều, quí vị khách quan cứ yên tâm.”
Cổ Diêu nghe Dương Phong nói nhịn ko nổi nữa phải hỏi:”Các vị phải đi qua Ma Nghệ sơn mạch sao?”
Ma Nghệ Sơn Mạch cách phía tây thành ko xa độ mưòi dặm nằm lọt giữa xích viêm và hàn băng thành.
Núi non do vô số cao phong hiểm cốc tạo thành, dài hơn hai trăm dặm, ma thú nguy hiểm hung mãnh nhiều vô cùng, là một địa phưong vô cùng nguy hiểm. Thường xuyên có mạo hiểm giả vào đó liệp sát ma thú lấy tinh hạch, song chỉ là trong núi cũng có ít lắm, vài bộ phận vì lòng tham tiến sâu vào trong đó, hy vọng có thể tìm đựợc tinh hạch quí giá, nhưng mà phần lớn đều là ko thể trở về, vì 8 9 phần đều trở thành đồ ăn trong bụng ma thú.
Cũng có ko ít dược nông đi hai bên sườn núi mà hái thuốc nhưng chỉ là ban ngày còn về đêm thì có tiếng nghệ ngữ, nghe như có vẻ tíếng gọi mệnh.
Dược nông nào nghe được nghệ ngữ tự dưng mất hết ít thức sẽ đi sâu vào trong núi và đột nhiên mất tích. Cư dân các khu phụ cận đều cho là có ma quỉ dẫn dụ, rồi ko biết từ khi nào thì có cái tên ma Nghệ sơn mạch này.
Vị Kỵ sĩ cũng ko có vì thân phận hạ nhân mà xem nhẹ Cổ Diêu vẫn lấy thần sắc bình thưòng mà hỏi lại:”Tiểu huynh đệ, có vấn đề gì hay sao?”
Mặc dù Phí Thản đã bảo hắn là ít ít xen vào chuyện của ngưòi ta nhưng mà hắn vẫn ko có nghe, vì hắn thấy những người này cũng không phải là người xấu, nhịn hết nổi đành phải nhắc:”Khách nhân, có phải các ngài từ rất xa mới đến, đối với Ma Nghệ sơn mạch ko biết gì phải ko? Nó là chốn hung tà vô cùng! Hơn nữa qua được Ma Nghệ sơn thì cũng ko có thành trì lãnh địa, cứ như là chốn hoang vu ko người, ngàn dặm là hoang mạc trên đất đều là sói lang hổ báo, cũng chưa biết đi bao xa mới ra được đó.”
Dương Phong mỉm cưòi:”Ta biết, cám ơn hảo ý của tiểu huynh đệ nhưng ý chúng ta đã quyết rồi.”
Thật ra hắn cũng đã dự định đi từ ixích viêc thành qua duyên phỉ thành rồi đến sa chi thành của quận a dặm giá tư, dù cho lộ trình có dài gấp đôi nhưng mà an toàn hơn nhiều.
Nhưng Hàn đại hộ ko biết có phải là do còn lí do khác hay sao mà hắn quyết tâm chọn con đường đi qua núi non, ai khuyên cũng ko nghe, dù sao người ta cũng là chủ Dưong Phong chỉ còn biết nhắm mắt đưa chân vậy.
Nghe nói vì trốn tránh quan thầu, chứ cho là vậy đi.
Theo họ nói dù nơi này có nhiều ma thú lợi hai nhưng cũng có những kẻ cực kì hung hiểm.
Dong binh đoàn 4 người là có thể đánh lui ma thú bình thường, có chỉ huy dù sao cũng có điểm có tác dụng, đông người như vậy ít nhất cũng có thể tự bảo vệ.
Cổ Diêu nghe giọng tự tin như vậy cũng ko nhiều lời nữa.
Đêm đó đoàn người ở lại khách sạn, lão bản Phí Diêu mừng ko kể , chỉ khổ thân Cổ Diêu chỉ đi châm trà từng phòng thôi đã là công tác ko nhẹ rồi.
Làm việc cực lực mới quay về phòng, Cổ Diêu chưa từng xem mình thế nào đã lập tức leo lên cái cái giường nhỏ của mình.
Mặc dù nằm trên chiếc giường ấm áp của mình, cơ thể đã đỡ mệt mỏi nhiều nhưng Cổ Diêu vẫn ko nhịn được rên rỉ.
Rên rỉ một hồi hắn nhớ tới có ngày từng rình coi một kỹ nữ phát tiếng rên mê hồn, cảm giác thú vị, tâm huyết lại tăng lên rồi học theo như các nàng mà … rên rỉ
Chính lúc này ngoài cửa truyền đến một thanh âm như là chuông bạc của nữ nhi:” Đại ca ca, ca ca đang làm cái gì vậy?.”
Cổ Diêu hốt hoàng đừng lên chỉ thấy nữ nhi của Hàn Đại Hộ đang mở to đồi mắt đen nhánh, nhìn mình chằm chằm một cách kì quái.