Sau khi rời quán ăn, Diệp Lâm và những người đi chung liền đi đến trung thâm thành.
Cổ Diêu thấy thế thì lập tức đi theo, Đông Phương Lộ nhanh chóng phát hiện ra:" Này, Lưu Manh, ngươi định đi theo nữ nhân kia sao?"
Cổ Diêu gạt đầu:" Đúng thế, có vấn đề gì sao?"
" Vấn đề? Phải gọi là vấn đề lớn!" Đông Phương Lộ như muốn phát hỏa:" Lưu Manh, ngươi bị điên sao? Lúc nãy ngươi cũng đã thấy rồi đó, nàng ta lợi hại thế nào, ngươi cho dù có háo sắc thì cũng nên tìm nữ nhân khác chứ!"
Cổ Diêu cười nói:" Đường có suy nghĩ thái quá như thế, chẳng lẽ ta không phân biệt được nặng nhẹ sao. Ta biết nàng, nữ tử kia cũng không phải là nhân loại ở ma giới, nhiều năm trước, nàng vẫn còn ở tạp địch đại lục, cô hiểu chưa?"
Đông Phương Lộ mờ mịt:" Hiểu cái gì?"
Cổ Diêu lại định nói ra câu hung đại vô não, nhưng đành nén lại thở dài:" Thử nghĩ xem, có ai lại khơi khơi muốn đi đến ma giới? Cô không cảm thấy nàng có ý đồ riêng sao?"
" Vậy thì sao?"
Cổ Diêu đành phải giải thích rõ hơn:" không phải ai cũng đều lỗ mãng như chúng ta chui đại vào trong không gian liệt phùng mà không biết nó dẫn đến đâu, nàng ta chủ ý đến đây thì ắt hẳn sẽ biết đường ra."
Đông Phương Lộ bừng tỉnh:" Thì ra là như thế, ta còn tưởng ngươi thấy gái là ngu chứ!"
Cổ Diêu trợn mắt lên nhìn nàng:" Cô tưởng rằng ta suốt ngày chỉ nghĩ đến mỹ nữ thôi sao?"
Đông Phương Lộ trịnh trọng gật đầu:" Quả thật là ta nghĩ thế."
Cổ Diêu đành im lặng, nói chuyện với phụ nữ đúng là 'lao lực'.
Đông Phương Lộ lo lắng:" Đúng rồi, Lưu Manh, nữ nhân này không phải thuộc loại người thường, sợ rằng chúng ta khó có thể quan hệ với nàng được!"
" Chúng ta có lựa chọn sao, nói thế nào đi nữa thì cũng đều là nhân loại, tóm lại là tốt hơn việc làm quen với một tên ác ma!" Cổ Diêu thở dài. Nếu như có thể thì hắn cũng muốn tránh xa Diệp Lâm, càng xa càng tốt.
Đông Phương Lộ cảm thấy hắn nói cũng đúng, nên cũng không phản đối nữa, lại có chút tò mò về thân phận của Diệp Lâm:" Đúng rồi, Lưu Manh, nàng là ai thế?"
Cổ Diêu thản nhiên nói:" Cũng là một thành viên trong bát đại cổ tộc của các người, là người của Thuần Vu gia tộc!"
Cửu chuyển phệ hồn đan chính là độc dược nổi danh của Thuần Vu gia tộc, lúc trước khi Philip giải độc cho Cổ Diêu đã nhắc qua.
Đông Phương Lộ cảm thấy kinh hãi:"Thuần Vu gia tộc!"
Tại tạp địch đại lục, Thuần Vu gia tộc chính là đệ nhị gia tộc trong bát đại cổ tộc chỉ đứng sau Hiên Viên gia tộc, đó là một gia tộc rất thần bí, tựa như có một tầng diện sa, người ngoài không thể nhìn thấu được, nhưng lại vô cùng nổi danh.
Nói đến Thuần Vu gia tộc thì người ta nghĩ ngay đến đấu khí đặc trưng của Thuần Vu gia tộc chính là "Linh Huyễn Cửu Chuyển", và độc thuật đáng sợ.
Đông Phương Lộ đột nhiên nhớ đến gì đó:" Đúng rồi, nàng ta chắc chính là Thuần Vu Tuyền!"
Diệp Lâm hiển nhiên là không phải họ Diệp, họ của nàng hiển nhiên là Thuần Vu, sau khi tiến vào đạo tặc công hội thì việc tra tìm tư liệu về nàng không khó nhưng Cổ Diêu vẫn luôn e ngại nàng nên không có tìm hiểu lai lịch của nàng nên cũng không biết tên thật của nàng.
"Thuần Vu Tuyền?"
Một người rất đẹp, tên cũng đẹp, nhưng không ngờ một mỹ nữ hoàn mỹ như thế lại có nhiều thủ đoạn tàn khốc như thế.
" Ta nghĩ là thế. Thuần vu gia tộc nếu như là nữ thì chỉ có ba người, mà nữ tử kia luận về phong cách hay cá tính đều hoàn toàn phù hợp với Thuần Vu Tuyền. Nên ta chắc chắn như thế." Đông Phương Lộ ngạc nhiên nói:" Ngươi làm sao mà biết được nàng?"
Cổ Diêu cười nói:" Cũng không thể nó là có quen biết, chỉ là từng gặp mặt một lần mà thôi. Đúng rồi, nàng là người thế nào?"
" Là một thiên tài!" Đông Phương Lộ nói:" Nghe nói Thuyền Vu Tuyền năm mười ba tuổi đã tu luyện Linh HUyễn Cửu CHuyển đến tầng thứ sáu, còn độc thuật thì đến tầng thứ bảy! Hơn nữa nàng cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, tâm cơ thâm sâu, hỉ nộ vô thường, hoàn toàn giống như người lúc nãy."
" Người của thuần vu gia tộc trước khi xuất đạo phải thông qua khảo nghiệm của gia tộc. Mà Thuần Vu Tuyền trước khi xuất đạo thì một mình lẻn vào trong Hắc Phong Trại ở Ác Nhân Cốc. Độc chết hơn sáu trăm ác phỉ, thành tích này của nàng tuyệt đối là có thể đứng trong năm hạng đầu của lịch sử gia tộc. Mà cần phải biết rằng lúc đó nàng mới chỉ có mười lăm tuổi!"
Mười lăm tuổi, mà đã đạt được thành tích như thế? Còn chưa vào học viện mà thuần vu tuyền đã bắt đầu giết người, hơn nữa lại còn là rất nhiều người.
Đông Phương Lộ nói đến đây thì có chút do dự:" Lưu Manh, chúng ta thật sự phải đi theo nàng sao?"
Nữ tử đó, sợ rằng còn ác hơn cả ác ma.
Cổ Diêu suy nghĩ một chút:" Đúng thế, chúng ta cẩn thận một chút là được."
Hai người đi theo sau Thuần Vu Tuyền, cho đến khi nàng đi vào một khách điếm, xem ra nàng cũng không có ý định đi suốt đêm.
Cổ Diêu và Đông Phương Lộ cũng đi vào, dù sao bọn họ cũng muốn dừng chân, cùng ở chung một khách điếm với Thuần Vu Tuyền cũng có thể dễ dàng tra xét.
" Ông chủ, cho hai gian phòng."
Ông chủ của khác điếm là mộ Vưu Ni Tư Ma, sức lực manh hơn so với địa tinh một chút, nhưng lại là một chủng tộc rất có khả năng tính toán trong ma tộc, nên thường làm thương nhân.
" Quý khách, thật là ngại quá, chúng tôi chỉ còn lại có một phòng mà thôi, đoàn khách nhân vừa rồi đã thuê hết rồi." Vưu Ni Tư Ma xoa xoa tay:" Hai vị trai tài gái sắc, nhất định là một đôi tình nhân rồi, hay là ở chúng một phòng đi?"
Cổ Diêu khó khăn:" Cái này ..."
Ánh mắt của hắn chuyển sang Đông Phương Lộ:" Thế nào?"
Muốn theo sát Thuần Vu Tuyền thì ở chung một khách điếm hiển nhiên là rất tốt rồi.
Mặt của Đông Phương Lộ thoáng ửng đỏ nhưng cũng không có lên tiếng.
Cổ Diêu vội ho một tiếng:" Vậy thế này đi, đêm nay cô ngủ trên giường còn ta ngủ trên ghế."
Hai tròng mắt của Vưu Ni Tư Ma xoay tròn, rất nhiều nam nhân đều dùng những lời này để lừa nữ nhân ở chung một phòng, nói thì hay lắm, nhưng đến nửa đêm thì lại ... Đương nhiên là lão sẽ không nói trắng ra, và cũng vì sinh ý cho nên lão cũng uốn nắn cái lưỡi của mình:" Khách điếm của chúng ta hoàn cảnh thanh u tao nhã, lại rất là tiện nghi, ta cam đoan các người không thể tìm được nơi nào tốt hơn đâu!"
Vì vậy dưới sự 'trợ giúp' của Vưu Ni Tư Ma, hai người họ quyết định ở chung một gian phòng.
Vưu Ni Tư Ma cũng không có khoa trương, gian phòng quả thật không tồi, cách phòng khoảng năm mươi mét thì có một ôn tuyền.
Sau khi vào phòng thi không khí lập tức trở nên rất là kỳ quái, hai người đều nhớ đến chuyện của đêm hôm đó.
Giường rất lớn, đây là giường tiêu chuẩn dành cho các cặp tình nhân, chăn đệm lại có màu hồng phấn, rất dễ khơi nên cảm xúc nguyên thủy của con người.
Khuôn mặt của Đông Phương Lộ lại đỏ ửng lên, nàng cắn đôi môi anh đào của mình:" Này, Lưu Manh, là ngươi đã nói, đêm nay ta sẽ ngủ trên giường, còn ngươi ngủ trên ghế đó!"
" Uh." Cũng đành phải thế thôi, Cổ Diêu không thể bảo Đông Phương Lộ ngủ trên ghế, như thế thì chẳng phải là không có phong độ sao.
Đông Phương Lộ dừng lại một chút:" Nếu như nửa đêm mà ngươi dám bò lên thì ta sẽ ..." Nói đến đó thì nàng nghẹn lại, tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm được từ nào thích hợp, đành phải nói:" Ta sẽ thiến mi."
Cổ Diêu cười khổ nói:" Yên tâm đi, ta cũng không có cam đảm như thế đâu."
Đông Phương Lộ liếc hắn một cái:" Ta đi tắm, Lưu Manh, nếu như ngươi mà dám nhìn lén thì ta sẽ móc hai mắt của ngươi ra!"
Cổ Diêu lấy từ trong không gian giới chỉ ra một sợi dây xích sắt:" Hay là cô trói ta lại luôn đi!"
Sau khi Đông Phương Lộ đi vào suối nước nóng thì trong đầu của Cổ Diêu không kiềm chế được mà hiện lên một bức xuân cung đồ, trong miệng cảm thấy rất khô.
Cùng với một mỹ nữ ở chung một gian phòng mà không có nghĩ gì mới là chuyện lạ, huống hồ chi không lâu trước kia bọn họ đã phát sinh quan hệ không tầm thường.
Cổ Diêu cố gắng đè nén các ý nghĩ 'tươi đẹp' của mình xuống, ra khỏi phòng.
Đi đến giữa sảnh, chỉ cần tốn chút tiền là có thể từ trong miệng của Duy Lợi mà biết được phòng của Thuần Vu Tuyền, sau đó dặn hắn, nếu như nữ tử kia mà có rời đi thì thông báo cho hắn.
Làm xong mọi chuyện thì hắn trở về phòng, chỉ mất gần mười phút cho nên Đông Phương Lộ vẫn còn ở trong ôn tuyền chưa ra.
Nữ nhân đúng là phiền mà, Cổ Diêu lầm bầm, chạy đến nhà tám gõ cửa:" Này, nhanh lên một chút, cô tắm sao mà lâu thế?"
Không có trả lời.
Hắn cau mày gõ cửa lần nữa nhưng vẫn không nghe thanh âm của Đông Phương Lộ mà chỉ có tiếng nước chảy.
Hắn đã la lớn thế thì không có khả năng nàng không nghe thấy. Cổ Diêu cảm giác có chút không ổn, nên không hề do dự đạp mạnh cửa phòng tắm xông vào.
Bên trong hơi nước dày đặc, Cổ Diêu lại được chiêm ngưỡng thân thể tuyệt diệu của Đông Phương Lộ, ngọc phong bạo mãn, vòng eo thanh mảnh, một cặp chân rất đẹp, còn có một vùng hoa viên hắc sắc thoáng ẩn thoáng hiện, chỉ thế thôi đã đủ để khiến cho nam nhân phải tốn ít máu.
Nhưng mà Cổ Diêu lại không hề có chút dục vọng nào, bởi vì Đông Phương Lộ đang nằm, tựa vào tường nhà tắm, hai mắt nhắm nghiền, đã ngất đi.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Cổ Diêu lập tức tiến lại gần nàng:" Này, cô làm sao thế?"
Hơi nước xông vào mũi khiến cho Cổ Diêu có cảm giác khác thường, tay chân như nhũn ra, đầu óc trì trệ, lập tức ngừng hô hấp, vận khởi thiên ma khí, lúc này trạng thái kia mới biến mất.
Trong nước nhất định là có độc! Cổ Diêu lập tức ôm lấy Đông Phương Lộ lao ra khỏi phòng tắm, nhưng hắn liền phát hiện.
Trong phòng tắm không biết từ lúc nào đã có thêm một người, nàng che mặt bằng lụa trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp.
Dưới lớp bạch sa, không thể nhìn rõ được vẻ mặt của Thuần Vu Tuyền, nàng nói:" Chúng ta, lại gặp nhau!"
================================
Mời bà còn cô bác đón xem chương tiếp theo
================================