Thanh âm của Thuần Vu Tuyền vừa dứt thì mô cầu màu xanh biếc liền nổ tung trong không trung.
Mô cầu ngày càng nhiều, chúng nó tựa hồ như có tính mạng, nhanh chóng sinh sôi, khuếch trương thế lực của mình, cuối cùng là tràn ngập khắp từng ngóc ngách của lôi đài, không chỗ nào không có.
"Bịch!" Một mô cầu ở trong không trung tự nổ, bột phấn màu xanh biếc bay ra.
Quả cầu thứ hai, rồi thứ ba tiếp tục nổ ...
Các mô cầu trong không trung liên tục bị hủy, đều tạo ra một lượng lớn bột phấn, cả lôi đài nhất thời biến thành một hải dương xanh biếc.
Một đống chó ba đầu đang đứng ở một bên góc của lôi đài chờ đợi một bữa ăn ngon bị các bột phấn bao trùm lấy, trên người chúng không ngừng nổi lên các mục nước trông rất là kinh tởm, từ trong các mục đó mủ xanh trào ra không ngừng, chúng lăn lộn dưới đất kêu lên những tiếng thê lương, sau đó thì thi thể của chúng cũng nổi mốc xanh lên, và chúng cũng tự bay lên trời.
Những người ngồi xem ở gần thì ruột gan phát lãnh, vội vàng lùi ra sau, tránh bị ương cập trì ngư.
Lớp phấn màu xanh chạm lên vòng đấu khí của Thiên Ma thủ hộ thì vòng bảo hộ cũng rung động, Cổ Diêu thấy thế thì kinh hãi, các bột phấn kia hẳn chính là các bệnh độc, và có tác dụng rất mạnh đối với đấu khí.
Quá trình phá hủy của các mô cầu liên tục không ngừng, các bột phấn này khi chạm vào nhau họp lại nhiều sẽ tạo thành lại mô cầu, sau đó lại tự phá hủy biến thành bột phấn, cứ thế mà tự duy trì.
Đây là một quá trình tuần hoàn. Bản thân ở trong đó cho nên Cổ Diêu cảm giác được thiên ma khí của mình đang bị bào tử ăn mòn rất nhanh.
Bào Tử Phong Bạo, cơn lốc bệnh độc này đã tràn ngập khắp lôi đài. Muốn tránh cũng không được, cách duy nhất có thể làm chính là hạ gục người khởi xướng ra. Như thế thì mới có thể làm cho nó chấm dứt.
Nghĩ đến đó thì thân hình của Cổ Diêu lai xoay tròn, hóa thân thành một kim toản xông đến Thuần Vu Tuyền.
Song thủ của Thuần Vu Tuyền vung lên, các mô bóng trong không trung lập tức bay về phía Cổ Diêu, mang theo thanh âm xé gió, kim toản bị cản trở rất nhiều. Thiên ma kính bên ngoài bị một luojwng lớn bào tử làm cho suy yếu, cộng thêm Thuần Vu Tuyền dùng Linh Huyễn Cửu Chuyển chấn nó bay ngược trở về.
Một lượng lớn mô cầu lập tức bay đến, Cổ Diêu vội vàng sử dụng "Tục" Trong Tiêu Dao Vô Ảnh để vận khởi đấu khí hộ thể.
Cổ Diêu không cam lòng mà tiếp tục công kích mấy lần, nhưng vẫn không có được kết quả gì, bị số lượng lớn mô cầu ăn mòn cho nên công kích của hắn không còn sắc bén và dễ dàng bị ngăn chặn.
Chiếm được thượng phong, trên mặt Thuần Vu Tuyền lộ vẻ đắc ý, nàng nghĩ rằng thắng lợi đã nằm trong tay của mình rồi. Trong lần khảo nghiệm xuất đạo của gia tộc, nàng đã sử dụng Bào Tử Phong Bạo này để giết chết hơn sáu trăm ác phỉ của Hắc Phong Trại ở Ác Nhân Cốc, vì thế nàng mới nổi tiếng khắp thiên hạ. Nhưng chiêu thức này đã lâu rồi nàng chưa sử dụng lại, nhất là nhằm vào một người.
Nếu như những chiêu thức lúc trước của Thuần Vu Tuyền chỉ gây cho người khác cảm giác là nham hiểm độc tàn nhẫn, thì Bào Tử Phong Bạo này mới khiến cho người khác thấy được thực lực của nàng, bất kể là ai sợ rằng lúc này đã sinh ra cảm giác tuyệt vọng, không còn hy vọng thắng nữa.
Nhưng Cổ Diêu không vì thế mà bỏ cuộc, quyết tâm của hắn không dễ gì bị lay động.
Kim sắc quang mang dần dần ảm đạm, cuối cùng là biến mất. Nhưng hắn lại rất là bình tĩnh, điều này có vẻ như có chút đột ngột.
Nhưng khí thế của hắn thì lại không hề giảm bớt, mà ngược lại có một cổ áp lực vô hình hiện ra, các mô cầu đều bị cản lại.
Nhìn thấy ánh mắt của Cổ Diêu thì Thuần Vu Tuyền lại càng kinh ngạc hơn, lúc này ánh mắt của đối thủ sắc bén như dao, cứ như là một con diều hâu đang chăm chăm nhìn vào con mồi, mà con mồi đó chính là mình. Loại cảm giác kỳ dị này khiến cho nàng có chút bất an.
Áp lực vô hình ngày càng nặng. Giống như là có một ngọn núi đè trước ngực vậy , hít thở cũng trở nên khó khăn.
Bào tử vẫn điên cuồng oanh kích mục tiêu. Nhưng vẫn không thể nào lại gần Cổ Diêu được.
Hắc sắc đấu khí cuồn cuộn xuất ra, lớp da ngoài của Cổ Diêu cũng được nhuộm thành một màu đen nhánh, cả người giống như là vừa mới chui ra từ một hồ mực vậy, tóc của hắn dựng thẳng đứng lên, hai mắt lạnh băng.
"Dừng lại!"
Ngay lúc song phương đang chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo thì có một bóng người bay vào lôi đài.
Lúc này, khắp lôi đài đều là bào tử, người có thể vào được hiển nhiên thực lực không thể nào yếu được.
Người đến có một mái tóc màu vàng óng ánh, vóc người đầy đặn, cân đối vô cùng bốc lửa, nàng đứng ở giữa Thuần Vu Tuyền và Cổ Diêu:" Trận chiến này ta tuyên bố đến đây là chấm dứt!"
Nàng chính là nhân tình của Địch Lệ Nhã, Bối Lạp, nàng tiến vào giữa sân vào lúc này hiển nhiên là có chỉ dụ của nữ tước, nhưng không hiểu sao Địch Lệ Nhã lại cho hai người dừng trận đấu vào thời khắc mấu chốt phân định thắng thua.
Cổ Diêu nghe thế thì mái tóc đang dựng đứng rơi xuống, ánh mắt sắc bén cũng khôi phục lại như thường, thở dài một hơi.
Chiêu thức vừa rồi hắn vẫn chưa có hoàn thành, nếu như miễn cưỡng thi triển thì cũng không biết là có tác dụng phụ gì, cũng may là mỹ nữ tóc vàng kia ngăn cản kịp thời.
" Hai người đều được Thân Uyên thu nhận!" Vừa nói chuyện Bối Lạp cũng đồng thời đánh giá Cổ Diêu, dù sao thì hắn cũng là người mà Địch Lệ Nhã nữ tước cảm thấy hứng thú, yêu ai yêu cả đường đi, vì thế nàng hiển nhiên cũng chú ý đến hắn.
Tướng mạo rất bình thường, sau khi thu liễm đấu khí thì nhìn qua chỉ là một nam hài bình thường của nhân loại mà thôi, nhưng ai có thể ngờ được, trong thân thể hắn có thể ẩn chức thực lực mạnh như thế chứ, nhất là chiêu số cuối cùng hắn vẫn chưa có thi triển, nàng cũng là hành gia, nên cũng nhìn ra được chiêu đó không hề tầm thường, và có thể khẳng định đó là sát chiêu.
Thật không ngờ, trận Long Tranh Phượng Đấu này lại có được một kết thúc vô cùng tốt đẹp, cả hai đều được Thâm Uyên xem trọng.
Thuần Vu Tuyền không nói một lời nào đã đi xuống đài, có vẻ như không phải rất là cao hứng. Đến khi ngồi xuống nàng mới nói với hắc bào lão phụ ở bên cạnh:" Bà bà, sao rồi, lần này người có nhìn ra được không?"
Hắc bào lão phụ gật đầu:" Người này mang trong người ít nhất là hai loại đấu khí, một trong số đó có khả năng bộc phát lực vượt xa người thường, xem như là đấu khí chính của hắn, đem lực lượng kỳ quái kia tinh luyện để nâng cao thực lực bản thân, không động thì thôi, đã động là long trời lỡ đất, là kỹ năng vô cùng nguy hiểm."
Từ trong miệng nang, Thuần Vu Tuyền cũng đã kiểm chứng, khí thế Thương Ưng Phác Thỏ đó quả thật là không phải giả.
" Về đấu khí còn lại!", lão phụ dừng một chút rồi nói:" Tiêu Dao Vô Ảnh, chắc chắn là thế, đó là đấu khí đặc trưng của Tiêu Dao Môn!"
Ánh mắt của nàng quả thật là lợi hại, trong quá trình chiến đấu Cổ Diêu đa số là sử dụng Thiên Ma khí, chỉ có mấy lần ngắn ngủi đổi sang đấu khí khác nhưng hắc bào lão phụ vẫn nhìn ra được.
Thuần vu tuyền nghi hoặc nói:" Tiêu Dao Môn?"
Nàng cũng là người có kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng nghe nói qua môn phái này. Có thể bồi dưỡng ra được một cao thủ xuất sắc như thế thì hẳn phải là một môn phái nổi danh mới đúng.
Lão phụ cũng nhìn ra được nghi vấn của nàng:" Không cần cảm thấy kỳ quái, bởi vì Tiêu Dao Môn là Đạo Môn, nên không hề nổi tiếng, mặc dù đó là môn phái nổi tiếng nhất trong giới đạo tặc. Quy mô của môn phái này cũng không có lớn, đúng ra phải gọi là vô cùng ít ỏi. Thông thường đều là nhất mạch đơn truyền, nhiều nhất cũng chỉ là có được hai truyền nhân mà thôi, nhưng ..."
Lão phụ nói đến đây thì ngữ khí cũng thay đổi:" Phàm là người của Tiêu Dao Môn thì đều là những đạo tặc kiệt xuất nhất của thế gian, nếu gọi bọn họ là Đạo Biến Thiên Hạ cũng không phải là quá. Trước đây gia tộc Thuần Vu từng mất không ít bảo vật, thì có hơn phân nửa là do bọn họ ra tay."
" Bọn họ, có trộm người hay không?"
" Bình thường thì không, nhưng mỗi một trưởng môn thì đều có một lần, hơn nữa đối tượng xuống tay đều là những tiểu mỹ nhân, bởi vì Tiêu Dao Môn có một quy tắc vô cùng cổ quái mà tất cả các môn đồ đều phải tuân thủ, nếu như chuẩn trưởng môn là một xử nam thì trưởng môn phải tìm cho hắn một nữ nhân để hắn không còn là xử nam nữa, nghi lễ này được người của Tiêu Dao Môn gọi là Lễ Thành Nhân, còn nữ tử kia thì được gọi là Tế Phẩm."
Lão phụ từa hồ như biết rất rõ về Tiêu Dao Môn, chậm rãi nói:" Nếu như không có gì ngoài dự đoán thì nam nhân này chính là chuẩn chưởng môn của Tiêu Dao Môn, không biết là cô gái nào xui xẻo trở thành tế phẩm của hắn nữa, ây, tiểu thư, sao thế?"
Lúc này nàng mới chú ý đến, sắc mặt của Thuần Vu Tuyền vô cùng khó coi, hai tay nắm chắt, hai mắt suýt tí nữa là phun ra lửa.
Lão phụ nhìn Thuần Vu Tuyền lớn lên, nên vô cùng hiểu rõ nàng, nàng là một người hỉ nộ không lộ ra ngoài, nàng chưa từng nhìn thấy Thuần Vu Tuyền phẫn nộ đến mức như thế này lần nào.
Tế phẩm!
Thuần Vu Tuyền liền nhớ đến một sự việc của năm năm trước, hoặc có thể nói là nàng chưa bao giờ quên chuyện đó.
Từ nhỏ đến lớn, đều là nàng đem người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, chỉ có lần đó là duy nhất, lúc đó nàng không có sức phản kháng, suýt tí nữa còn thất thân dưới tay tên đạo tặc kia, chuyện này là một bóng ma trong lòng của nàng, đến nay nó vẫn không thể nào biến mất được.
Tên đạo tặc đáng chết, cái lễ thành nhân đáng chết, tế phẩm!
Những năm gần đây nàng cũng không ngừng tìm kiếm tên đạo tặc kia nhưng không hề có kết quả, nàng từng thề là sẽ giết chết hắn, đây không phải là lời nói suông của nàng.
Thật không ngờ, đi mòn gót sắt tìm không thấy, vô tình có được không tốn chút công sức!
Nhìn bóng lưng của Cổ Diêu, thì trong đầu nàng dần dần rõ ràng, nếu so với năm năm trước thì hắn có rất nhiều biến hóa, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn tìm được bóng dáng năm nào.
Thuần Vu Tuyền từ từ buông lỏng hai bàn tay đang nắm chặt, một nụ cười lãnh khốc hiện lên trên khóe môi của nàng.
Tiểu đạo tặc iu vấu của ta ui, đúng là oan gia ngõ hẹp, thời điểm để ta trả thù đã sắp đến rồi!