Vô Sỉ Đạo Tặc

Nhắc đến Hạ Hầu gia tộc, mọi người khẳng định rằng đó chính là một chiến tướng.

Là một đại cổ tộc duy nhất trong bát đại cổ tộc có cống hiến cho La Áo đế quốc nhiều nhất trong ba ngàn năm qua, rất nhiều người trong Hạ Hầu gia tộc đã lưu danh sử sách. Người của Hạ Hầu gia tộc trời sinh thần lực, đầu óc không phải rất linh quang, không thể là thống soái tài năng nhưng trên chiến trường thì khả năng vượt xa mọi người, nếu nói là gia tộc dẫn đầu cũng không phải gọi là quá đáng.

Người trong bát đại cổ tộc xuất hiện trong thần thánh học viện cũng không phải là chuyện lạ, dù sao nơi này cũng là nơi tập trung toàn bộ thanh niên kiệt suất trong thiên hạ, rất nhiều đại gia tộc cũng đưa hậu duệ của mình đến nơi này để bồi dưỡng, một là thần thánh học viện là nói có vốn lý luận về vũ đạo toàn diện nhất, bất cứ ai cũng có thể từ nơi này tìm thấy một vài thứ gì đó có ích cho mình, càng quan trọng hơn là, nơi này chính là nơi mà các tinh anh hội tụ, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, có thể để cho các lớp hậu duệ của các đại gia tộc được sống trong lớp hào quang của gia tộc biết được thế nào sơn ngoại hữu sơn, nhân thượng hữu nhân, bài trừ đi tính cuồng vọng, tự cao tự đại của bản thân, như thế thì mới có thể tiến xa trong võ đạo.

Điều khiến cho Cổ Diêu ngạc nhiên chính là, Hạ Hầu cần lại ở khu vực dành cho bình dân đệ tử, với thân phận của hắn lẽ ra là phải ở khu vực dành cho học viên ưu tú.

“Ta gọi là Cổ Diêu!” sau khi giới thiệu tên mình, Cổ Diêu nhịn không nổi nên hỏi:”Hạ Hầu Cẩn, không phải huynh ở khu Tây sao?”

Hạ Hầu Cẩn gãi gãi đầu nói:”Việc ở nơi này là do chính ta yêu cầu!”

Cổ Diêu cau mày nói:”Tại sao?”

Nghe nói giữa đệ tử ưu tú và đệ tử bình thường có chế độ đãi ngộ khác nhau rất lớn, trước kia chỉ có người ta phấn đấu cạnh tranh khốc liệt để được có thể trở thành đệ tử ưu tú, nhưng Hạ Hầu Cẩn lại đi ngược lại phương hướng này.

“Bởi vì ta thần tượng Hổ Uy Kim Cương Hoắc Căn, chính là xuất thân từ một đệ tử bình thường của học viện.” Nói đến đây trong mắt Hạ Hầu Cẩn hiện lên vẻ sùng bái cuồng nhiệt.

Hoắc Căn vốn chính là một chiến tướng vô địch của la áo đế quốc nhiều năm trước, ngoại công đạt tới cảnh giới siêu cấp cao thủ, người này có thân thể cường hãn đến không thể nào tưởng tượng nổi, cho dù có là thần binh lợi khí cũng khó mà có thể gây tổn thương cho hắn, tung hoành trong thiên quân vạn mã không hề sợ hãi, là người góp rất nhiều trong công cuộc thống nhất đại lục của la áo đế quốc, được sắc phong là Hổ Uy Kim Cương, lưu danh thiên cổ. Cho đến nay cái tên này vẫn là đề tài khiến cho nhiều người bàn tán không ngớt, ngay cả đến một nơi hẻo lánh như Thập Lý Trấn Cổ Diêu cũng có thể nghe qua uy danh này.

Cùng là sử dụng lực lượng nhưng giữa ngoại công và đấu khí có điểm không giống nhau, đấu khí là đem nội lực huyển hóa thành các loại kỹ năng để tấn công tạo ra sát thương, dựa vào các loại nguyên tố mà có các loại kỹ năng chiến đấu khác nhau, thiên biến vạn hóa.

Mà người tu luyện ngoại công lại lấy việc rèn luyện thân thể là chính, làm cho nó cứng rắn như kim cương, hơn nữa phải trải qua các loại huấn luyện vô cùng gian khổ để có thể đột phá cực hạn. Người tu luyện ngoại công đều có thân thể vô cùng cứng cỏi, căn bản là không cần phải sử dụng vũ khí, bởi vì thân thể họ chính là vũ khí tốt nhất, phương thức chiến đấu đơn giản mà hữu hiệu, đó chính là lực lượng thuần túy nhất.

Hạ Hầu gia tộc ngoại trừ công danh hiển hách, đa số người trong gia tộc đều là người không thích hợp nghiên cứu các loại đấu khí phức tạp, nhưng trời sinh cho họ thể chất thích hợp cho việc luyện ngoại công nhất. Người của Hạ Hầu gia tộc đơn thuần, nhưng chính lại là ưu điểm của bọn họ, bởi vì tu luyện ngoại công vô cùng gian khổ, rất nhiều người đã không thể chịu được mà đành phải bỏ cuộc, nhưng người của Hạ Hầu gia tộc lại không vì các tác động bên ngoài khiến cho việc luyện tập bị ảnh hưởng, đối với họ việc mang một ngàn cân chạy bộ là một việc không có gì đặc biệt nhưng nếu ngồi trên bàn nghiên cứu một quyển võ học thì lại là việc vô cùng thống khổ.

“Ta chính là muốn đi theo dấu chân của tiền bối mà đến.” Trong mắt Hạ Hầu Cẩn tràn ngập mong ước, mỗi người trẻ tuổi đều có một giấc mộng của riêng mình, hắn đánh một chưởng lên cái bàn bên cạnh:”Hãy chờ xem, một ngày nào đó ta cũng sẽ trở thành giống như Hoắc Căn trở thành một siêu cấp ngoại công cao thủ!”

“Rắc”

Chiếc bàn làm bằng gỗ vô cùng cứng rắn kia lúc này không thể nào chịu nổi áp lực, phát ra vài tiếng kêu thê lương rồi trở thành nhiều mảnh gỗ rơi xuống đất.

Người tu luyện ngoại công thì lực đánh không thể bình thường được, chỉ với một chưởng vô ý của Hạ Hầu Cẩn mà đã gây ra lực đạo như thế rồi.

“Hạ Hầu Cẩn …” Cổ Diêu chỉ vào các mảnh vụn trên mặt đất:”ta vừa xem qua giáo quy, đồ trong ký túc xá, nếu như bị hư hỏng sẽ phải bồi thường, cái bàn này hình như là năm thủy tinh tệ.”

“Hả, cài này … “ Hạ Hầu Cẩn nhất thời choáng váng, hắn cười khan nói:”ta sẽ bồi thường, hắc hắc …”

Lúc này cửa đại sảnh lại mở ra, một thiếu niên đi vào, nếu đem so với Hạ Hầu Cẩn, thì hắn hoàn toàn trái ngược, vừa lùn lại vừa gầy, tinh thần uể oải, hình như là chưa bao vờ được ăn một bữa no.

Thiếu niên hoàn toàn giống như không thấy hai người Cổ Diêu, tay chống cằm, nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ một vấn đề vô cùng thâm ảo, trong miệng lại thì thào một vài thuật ngữ khiến cho người nghe khó mà hiểu được:”hỏa nguyên tố tỉ lệ hẳn là phải nhiều hơn 0.016%, khi dung hợp uy lực sẽ mạnh hơn một chút, y, không được, thủy nguyên tố át chế đã tăng lên đến cực hạn rồi, sợ rằng sẽ không thể khống chế được phản ứng, giải quyết vấn đề của hai tên này thế nào đây …”

Hắn vẫn cứ cúi đầu mà đi như thế, thẳng đến phòng của mình, dẹp tên Hạ Hầu Cẩn và Cổ Diêu đang đứng sang một bên.

Hạ Hầu Cẩn đánh một chưởng lên chiếc bàn khác, “@#$%^, tên này quá ngạo mạn!”

“Rắc!” chiềc bàn còn sót lại trong phòng cũng không thoát khỏi hiểm cảnh!

Cổ Diêu không thể không nhắc nhở hắn lần nữa:”Năm thủy tinh!”

“Hả?” Hạ Hầu Cẩn gãi gãi đầu:”ta, ta sẽ bồi thường …”

Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, gây chấn động cả gian biệt thự.

Hai người lại càng hoảng sợ, vọt đến trước cửa phòng của thiếu niên, chỉ thấy vật phẩm cơ hồ đều bị nổ tung thành nhiều mảnh vụn, một mảng hỗn độn, mà thiếu niên thì khuôn mặt đen thui, quần áo te tua, nhìn qua có chút uể oải, tự nhủ:”A, vẫn không có thành công! Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào đây?”

“Luyện Kim Thuật Sư!” Hạ Hầu Cẩn phun ra bốn chữ.

Mà Cổ Diêu thì lại lẩm nhẩm tính tiền:”Một cái giường bảy thủy tinh, ghế thì hai, bàn thì năm, một cái bồn cảnh …”

Một tên đạo tặc, một mãng hán, một luyện kim cuồng nhân.

Ba tên quái dị đã gặp nhau như thế!

Cổ Diêu mơ hồ cảm thấy, cuộc sống trong học viện của mình sẽ không thể tĩnh lặng rồi …

======

Hết Hàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui