Vô Sỉ Đạo Tặc

Trong thượng thiên của Thiên Ma Quyết, nguyên tố cảm ứng chiếm hơn phân nửa, cũng tốn hao phần lớn thời gian của Cổ Diêu.

Làm theo những gì đã tìm hiểu trong phần nguyên tố cảm ứng trong tâm pháp trên, Cổ Diêu kinh ngạc phát hiện ra tinh thần thế giới của mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ngày thường chỉ thấy Kim Mộc THủy Hỏa Thổ, Phong Lôi trong không gian dường như rất là thưa thớt, tương đối khó có thể cảm ứng được hắc ám cùng quang minh nguyên tố, chín loại nguyên tố cơ bản hắn đã từng gặp qua, nhưng thay vào đó lại chính là các tiểu nguyên tố lốm đốm.

Các hạt nguyên tố nhỏ ngày chính là nguyên tử đã được ghi trong Thiên Ma Quyết sao?

Sự thật đã chứng minh, chúng nó, quả thật là có tồn tại!

Cổ Diêu càng tin tưởng hơn vào Thiên Ma Quyết, tiếp tục dùng tâm pháp trong Thiên Ma Quyết hấp thu các hạt nhỏ này.

Chớp mắt cái một tháng nữa lại trôi qua, không có tiến bộ vượt bậc như trong tưởng tượng, tốc độ đều cao tu luyện so với linh động cũng không khác nhau lắm, xem ra cũng không có biến hóa gì, nhưng Cổ Diêu lại phát hiện ra cảm quan của mình không như trước kia, tựa như cảm nhận thế giới chung quanh tốt hơn, tiếng ếch kêu trong đêm cũng truyền đến tai mình rõ ràng hơn, ngay cả tiếng cây cỏ xào xạt do gió thổi ngang qua, Cổ Diêu mơ hồ có thể cảm nhận được sức sống cùng sinh cơ của chúng nó, đó là một loại nhận thức thần kỳ không thể diễn tả bằng lời được.

Có được cảm quan nhạy cảm, Cổ Diêu đối với việc vận dụng lực lượng lại càng dễ dàng hơn.

Lực lượng vốn chính là công cụ của vũ giả nhưng nó cũng chính là thứ khó có thể khống chế nhất.


Nói một cách khác, một ngườ có lực lượng là một trăm nhưng có thể phát huy chỉ khoảng ba mươi, có những người có lực lượng chỉ có tám mươi nhưng lại có thể phát huy bảy mươi, như vậy thì người sau tuy có lực lượng không bằng người trước nhưng lại có thể mạnh hơn người trước.

Làm thế nào để có thể sử dụng lực lượng hữu hiệu nhất đó là một vấn đề nan giải.

Mà một trong các phương pháp sử dụng lực lượng thường thấy nhất đó chính là kỹ năng.

Tuy nói lực lượng chính là trụ cột của võ học nhưng cũng không thể thiếu kỹ năng, một loại kỹ năng cao siêu có thể giúp cho vũ giả tiêu hao lực lượng đến mức thấp nhất, và phát ra uy lực lớn nhất. Tầm quan trọng của kỹ năng đã giúp cho nó trở thành một nghành học trong thần thánh học viện.

Còn có một số ít cao thủ cũng không có quá xem trọng kỹ năng, hoặc có thể nói họ là những người đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong, có thể phát huy được uy lực lớn nhất của các chiêu số, những người này đều là cấp bậc tông sư.

Tình huống bây giờ của Cổ Diêu là vô cùng đặc thù, lực lượng của hắn vô cùng yếu, nhưng lại có thể vận dụng một cách tự nhiên, khí tùy niệm động, giống như là đã trở thành một bộ phận của thân thể.

Loại dị trạng này, hẳn là đến từ các hạt nhỏ mà trong Thiên Ma Quyết gọi chúng là “Nguyên Tử”, đây chính là giải thích duy nhất mà Cổ Diêu có thể tìm được.

Vô luận thế nào thì đây cũng chính là chuyện tốt, càng thu được nhiều ích lợi, thì Cổ Diêu lại càng nhiệt tình nghiên cứu Thiên Ma Quyết.

Hôm nay sau khi buổi học kết thúc, Cổ Diêu vẫn đến thư viện như thường lệ.


“Tiểu hữu, đã đến rồi à.”

Vừa vào cửa đã đụng phải lão nhân quét dọn, qua hơn một tháng, hai người đã vô cùng quen thuộc, Cổ Diêu biết lão tên là Luss, không có vợ, cũng không có thân nhân.

Cổ Diêu gật đầu:”Đúng vậy lão bá.”

“Đi lão đi mở cửa trữ tàng thất cho tiểu hữu.” Luss định đưa tay xuống lấy ra chìa khóa của trữ tàng thất.

Cổ Diêu liền ngăn lại:”Không cần đâu ạ!”

“Sao?”

Cổ Diêu giải thích:”Điển tịch bằng cổ văn trong trữ tàng thất, tiểu điệt đã không cần đến nữa.”

Hắn đã phiên dịch ra toàn bộ Thiên Ma Quyết rồi, không cần phải ở trong trữ tàng thất âm u kia nữa.

“Vậy sao” Luss híp mắt nói:”Xem bộ dáng của tiểu hữu tựa hồ là đã có không ít thu hoạch.”


“Vốn là có thu hoạch.” Cổ Diêu vui vẻ nói:”Mấy ngày nay đã phiền toái người rồi.”

“Sao lại nói vậy, tiểu hữu ham học như thế thì lão đương nhiên phải cố hết sức mà hỗ trợ chứ, hôm nay tiểu hữu đến đây …”

Cổ Diêu tiếp lời:”Tiểu điệt muốn xem qua một chút văn thư ở tang chín, nhưng là ở bên ngoài he he …”

“Oh, nhưng điển tịch ở nói đó đều cao thâm, tiểu hữu, lão đây xem ra ở phía dưới này thích hợp hơn.” Từ giáo huy trên người Cổ Diêu lão có thể nhận ra hắn là một học viên bình thường, xuất phát từ hảo ý nên Luss mở lời nhắc nhở.

“Không sao, tiểu điệt chỉ là tùy tiện xem qua thôi, cũng không có nghiên cứu nó, lão bá, không làm phiền người nữa.”

Ngày hôm qua trong khi tu luyện Thiên Ma Quyết hắn gặp phải một vấn đề nên hôm phải phải đến thư viện để tìm tư liệu liên quan mà giải quyết.

Không phải hắn không biết tự lượng sức mình, mà trên thực tế hắn đã dạo một vòng quanh các tầng dưới. Thiên Ma Quyết quả thật là vô thượng kỳ công, ngay cả các giải thích trong các điển tịch ở tầng thứ tám cũng có vẻ thô thiển so với nó, vì vậy nên Cổ Diêu mới muốn lên tầng thứ chín để thử.

Trước khi luyện tập Thiên Ma Quyết, Cổ Diêu vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, cứ như một con ruồi không đầu chẳng biết phương hướng, nhưng lúc này hắn miễn cưỡng là có thể hiểu được đôi chút, hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận được những điều huyền diệu trong đó. Bất tri bất giác, hắn đã tiến thêm một bước trong cảnh giới của võ học, càng lên cao, càng nhìn xa trông rộng hơn, trước mắt càng sáng tỏ thông suốt, nhưng cũng gặp một cảnh giới mới rộng hơn.

Nếu xét về lực lượng thì Cổ Diêu còn kém so với các học viên khác trong lớp, nhưng nếu so với kiến thức thì lại vượt xa, nhưng đó là do hắn có được một siêu cấp cao thủ đặt nền mống trụ cột cho.

Cổ Diêu cứ hoan hỉ mà đắm chìm trong phiến tân thiên địa kỳ diệu, cơ hồ là quên mất thời gian trôi qua, đến khi bị một thanh âm khác cắt ngang ý nghĩ:”lão nhị!”


Xưng hô với Cổ Diêu như vậy cũng chỉ có hai người.

Quay đầu lại thì thấy chính là vẻ mặt đang kinh ngạc của Tạp La.

“lão nhị, ngươi sao lại ở chỗ này?” Tạp La khỏi khỏi kinh ngạc hỏi.

“Đọc sách!” Cổ Diêu vừa nói xong liền cảm giác mình ngu, Tạp La hỏi dĩ nhiên không phải là vấn đề này, mà là vấn đề khác. Phải biết rằng chỉ có học viên ưu tú mới có thể đặt chân lên tầng chín, mà mình chỉ là một học viên bình thường mà thôi, kỳ quái là không thể nào tránh khỏi.

Tạp La chưa kịp đưa ra nghi vấn thì Cổ Diêu đã trả lời trước:”Hắc, ta chỉ là tùy tiện xem qua một chút cho đổi không khí thôi, xem xem có phải nó cao thâm huyền ảo giống như trong truyền thuyết không thôi.”

Lão nhị đang có triệu chứng sao? Một đoạn thời gian trước thì điên cuồng luyện tập hành hạ thân thể tột cùng, bây giờ thì lại chuyển sang hành hạ đại não, Tạp La trong lòng thầm hỏi, chẳng lẽ người này thích Nữ hoàng mặt nạ cầm roi da trong tay sao?

Luyện kim thuật sư luôn có tư tưởng rất là cổ quái, nên dễ dàng liên tưởng đến nhưng điều đặc biệt, vừa nghĩ đến đó thì Tạp La ho khan một tiếng nói:”Lão nhị, cái loại sở thích này mặc dù chưa đến nỗi thương thiên hại lý, nhưng dù sao cũng không phải là loại tâm lý khỏe mạnh, nên tận lực khống chế là tốt hơn.”

“Sơ thích?”

Nữ hoàng mặt nạ cầm roi da trong tay chứ gì, tiểu tử nhà ngươi còn giả bộ ngu ngốc sao! Được rồi, chưa có người nào lại tự nhận là mình thích bị ngược đãi đến độ điên cuồng như thế này, lão nhị bộ ngươi nghĩ chỉ cần giả bộ ngu là thôi sao? Tạp La cười mập mờ nói:”Lý giải, lý giải, ta phải tìm một chút tư liệu của kim thật sư, ngươi cứ tiếp tục đi.”

Nói xong hắn liền bỏ đi, lưu lại một đống nghi vấn trong bụng Cổ Diêu, như thế nào cũng không đoán ra được nụ cười của tên tóc dựng đứng kia có hàm nghĩa gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận