Phương Hoành Bác đậu xe ở con đường cách trường học vài trăm mét, quay đầu nói với Dụ Hoan "Xuống xe.
"
Dụ Hoan ngây người một lúc, sau đó liền hiểu được hành động của anh, dù sao cô cũng là học sinh, một đứa con gái mười bảy tuổi, nếu để người ta nhìn thấy cô từ xe anh bước xuống thì không hay lắm.
Mặc dù hiểu rõ, nhưng rốt cuộc bản thân Dụ Hoan cũng không mấy dễ chịu, mang theo cặp sách bước xuống xe, “Em cảm ơn thầy.
”
Nhìn bóng lưng cô bước đi, trong lòng Phương Hoành Bác có chút phức tạp, đây là lần đầu tiên anh nghe Dụ Hoan nói lời cảm ơn, nhưng lại là trong tình huống thế này.
Qua một lúc điều chỉnh lại cảm xúc, Phương Hoành Bác lái xe đến trường, khi đi ngang qua Dụ Hoan, anh bất giác liếc nhìn, cô nữ sinh nhỏ nhắn cúi đầu chậm rãi bước đi, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dụ Hoan đến lớp khi lớp học chưa đông, cô lấy sách ra làm bài tập, hôm qua chỉ lo ân ái cùng anh, bài tập còn chưa làm xong.
Lúc lớp trưởng đến thu bài, cô chỉ vừa kịp viết xong rồi vội nộp.
Dụ Hoan trong giờ học một chút tinh thần cũng không có, lúc nào cũng muốn ngủ, cô ngáp một cái, cuối cùng cũng không chịu được nằm lên bàn ôm lấy hai tay mà ngủ.
Không biết qua bao lâu, ai đó chọt vào eo cô, Dụ Hoan nhúc nhích nhưng không tỉnh dậy.
Sau vài giây lại bị chọt mạnh vài cái, Dụ Hoan miễn cưỡng mở mắt, nhíu mày nhìn bạn cùng bàn.
“Sao vậy?” Giọng cô khàn khàn, có chút chưa tỉnh ngủ.
Bạn cùng bàn ra hiệu cô nhìn ra cửa.
Dụ Hoan đầu óc nặng trĩu nhìn theo ánh mắt của cô bạn, cuối cùng nhìn thấy thầy chủ nhiệm đang đứng ở cửa.
Vẻ mặt Phương Hoành Bác không tốt lắm, cau mày nhìn cô.
Dụ Hoan đột nhiên tỉnh táo, ngồi thẳng dậy, cô dụi dụi mắt, ngoan ngoãn nhìn lên bảng.
Qua một lúc cô nhìn lại thì Phương Hoành Bác đã đi rồi.
“Cậu gan thật đấy, Diêm Vương nhìn cậu lâu như vậy mà vẫn ngủ được.
” Tôn Tiểu Ngọc, bạn cùng bàn của cô nghiêng người nói nhỏ.
Dụ Hoan lại cảm thấy đầu mình vừa nặng vừa nhức, có lẽ do tối qua đi chân trần cảm lạnh rồi, bụng cô cũng đau lên âm ỉ.
Chịu đựng cả buổi sáng, đến trưa Dụ Hoan đến tiệm thuốc mua một hộp thuốc cảm, sau đó lại mua một ly trà sữa nóng.
Có chút đồ uống nóng, bụng cô rốt cuộc cũng cảm thấy khá hơn, ngồi ở góc khuôn viên trường, Dụ Hoan ngẩn người nhìn đám nam sinh đang chơi bóng.
Sắp hết giờ nghỉ trưa, Dụ Hoan đứng dậy đi về lớp học, đột nhiên có hai người lọt vào tầm mắt cô, Dụ Hoan dừng lại, ngơ ngẩn nhìn về phía trước.
Phương Hoành Bác đi cùng một người phụ nữ có dáng người cao cao, mái tóc xoăn lọn xõa dài cùng gương mặt thanh tú.
Trong lòng đột nhiên đau đớn, Dụ Hoan khó chịu nhìn hai người họ đi bên nhaụ
“Hoành Bác, dạo gần đây anh không hề liên lạc với em.
”
Tô Nhã bĩu môi bất mãn nhìn anh, muốn nắm tay anh nhưng bị người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng né tránh.
“Gần đây rất bận, không có thời gian.
”
Phương Hoành Bác lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, chỉ muốn nhanh chóng đưa cô ta đi.
Mẹ của Tô Nhã và mẹ anh là chị em tốt, hai người họ đã sớm sắp xếp một hôn sự.
Tô Nhã cũng yêu thầm người đàn ông đẹp trai lịch lãm này, nhưng Phương Hoành Bác lại không thích cô, chưa bao giờ anh chủ động liên lạc.
Mẹ của anh vẫn luôn muốn hai đứa nhỏ thành đôi, thường tạo cơ hội để anh và cô gặp mặt.
Tiếc là Phương Hoành Bác lại là một người thẳng thắn, dù bầu không khí có mơ hồ ái muội thế nào cũng sẽ bị anh dứt khoát phá vỡ.
Bởi vì sự phản kháng của anh nên chuyện hôn sự cứ thế bị