Gương mặt cô sợ trắng bệch, nghĩ anh sẽ cho xoa xoa làm dịu nhưng lại sợ không cho, chân tay luống cuống đứng một bên.
Một lúc lâu, Phương Hoành Bác nổi giận đùng đùng túm cô học trò đang thỏa thân ra khỏi phòng tắm.
Phương Hoành Bác nắm lấy đồng phục cùng nội y của cô trên ghế sô pha ném lên người, đồng phục rất dài che khuất mông quả đào và cả vùng đất bí ẩn kia.
Cùng lúc đợi cô mặc đồng phục, anh vội vàng mặc quần áo, thu dọn tất cả sách vở trên bàn ăn nhét vào cặp sách, cầm cặp và chìa khoá, thô bạo túm cô đi ra cửa.
“Mang giày ”
Phương Hoành Bác thay giày, ngửa đầu nhìn trên mặt cô không một biểu cảm, ánh mắt hiện sự quật cường.
Phương Hoành Bác bị cô học trò chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chọc tức đến hung hăng mà làm hai lần hít sâu, xách giày của cô rồi khom lưng một tay vác cô ở trên vai, mở cửa bước ra.
Vào thang máy, Dụ Hoan cật lực phản kháng, hai chân đá tới đá lui, đôi tay nắm lại nện lên lưng anh, Phương Hoành Bác càng gắt gao vác cô, mặc kệ cô phản kháng thế nào đều không buông.
Bước ra khỏi cửa tòa nhà, hướng về xe của mình, ném giày, cặp sách của cô vào ghế saụ
Một bàn tay hung hăng đánh vào mông trái đào của cô học trò, không chút một thương tiếc, thô bạo đánh mười mấy cái, Dụ Hoan dần dần không còn phản kháng, thành thật ngoan ngoãn hơn.
Phương Hoành Bác thở hổn hển, thả cô xuống đất, vừa muốn giáo huấn vài câu lại thấy Dụ Hoan cắn môi mắt ngấn lệ.
Cô khóc lên nghẹn ngào, đôi môi mọng nước đã bị cắn rách, một vệt máu nhỏ vô cùng chói mắt.
Phương Hoành Bác thấy cô như vậy trong lòng không biết phải làm sao.
Đúng là con người bất trị
Gần ba mươi năm trong đời, lần đầu tiên anh thấy như vậy, quá đau đầu
Dụ Hoan khóc không ngừng, chân trần đứng tại khí lạnh thấm qua lòng bàn chân rồi toàn thân.
Thân thể gầy yếu chịu không được mà run rẩy, không biết vì lạnh hay vì khóc.
“Em muốn cái gì? Dụ Hoan, tôi thực sự rất mệt, em muốn thế nào?”
Đầu của anh đau như búa bổ, ấn cái trán, giọng nói trần đầy mỏi mệt cùng bất đắc dĩ.
”
Đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, ánh mắt quật cường bị nước mắt che đi.
“Em muốn anh ”
Phương Hoành Bác nhắm mắt, đầu đau như muốn nứt ra.
“Lên xe ”
Tay lau một bên mau chảy máu, nhìn anh thật sau rồi bước vào ghế saụ
Trong lòng anh khó chịu, nén giận, anh nắm chặt vô lăng lái xe đi.
Xe lang thang không có điểm đến, cứ thế mà đi.
Anh không biết đi đâu và xử lý thế nào với cô học trò nào.
Đã gần rạng sáng, màn đêm dần tan đi, nhìn ghế sau qua kính chiếu hậu, Dụ Hoan ôm gối, vùi đầu trong vòng tay, không biết có phải đang khóc.
Phương Hoành Bác dừng lại bên đường, hít một hơi thạt sâu, tận lực bình tĩnh mà nói “Dụ Hoan, đừng có lộn xộn, tôi đưa em về nhà.
”
Dụ Hoan ngẩng đầu, khàn giọng hỏi “Vì sao không thể?”
“Bởi vì tôi là thầy chủ nhiệm của em, chúng ta là mối quan hệ thầy trò, Dụ Hoan, em còn nhỏ, chưa phân rõ cái gì là thích, hành vi ngày hôm nay tôi đều có thể tha thứ.
Trước hết, em phải trở về bình thường như trước, một học sinh bình thường, chứ không phải giống như! ”
Cái khó nghe kia anh không muốn nói đến, Phương Hoành Bác khó được nhẫn nại cẩn thận cùng cô giảng đạo lý, chỉ hy vọng cô biết quay đầụ
“Em thích anh, thật sự thích anh, lần đầu tiên em thích một người, hơn ai hết em hiểu điều này, chẳng lẽ thích một người là dâm đãng, kỹ nữ, là sai sao ạ?”