Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Con mèo đen nhỏ ngậm con thạch sùng từ mũi tàu một đường chạy đến đuôi tàu, thuận boong tàu như một làn khói tiến vào trong đám người.

Phía sau mấy ải quy tộc nhân đuổi theo không kịp ngồi xổm ở trên boong thuyền hai mặt nhìn nhau, mãi một lúc bọn họ phát hiện trên đất rơi xuống một vảy nhỏ chói lọi màu vàng kim, nhặt lên, kim quang phản xạ chói mắt.

“Cái này… Chẳng lẽ là vảy rồng?”

“Không thể nào, tuy là trong Long Môn trấn có một cái Long tự, nhưng chỗ thâm sơn cùng cốc này làm gì có Long tộc, nhìn thấy giao cũng là hiếm.”

“Nhưng ta vừa mới nhìn thấy cái kia…”

“Nhất định là ngươi hoa mắt, đừng đuổi theo, chỉ là một túi linh thạch, đổi lại chiếc vảy rồng, ngươi kiếm bộn rồi!”



Cuối cùng cũng coi như thoát khỏi hố nguy cơ này, Đoạn Hồi Xuyên cùng mèo Ngôn Diệc Quân đã lên một chiếc xe vận chuyển đường bộ, vô cùng đáng thương mà nằm nhoài trên chồng hàng đếm tiền.

“Có vài tảng đá vụn, hại em mất một mảnh lân, rất đau!” Đoạn Hồi Xuyên ưu buồn xoa xoa cánh tay của mình, quay đầu nhìn con mèo đen nằm trên đùi hắn ngủ gật, chua xót nói: “Sao anh lại có thể bán manh thành thục như vậy?”

Nhìn mặt đối phương đen sì sì, Ngôn Diệc Quân khó khăn kiềm chế kích động muốn cười, nghiêm trang nói: “Học theo em thôi.”
Advertisement / Quảng cáo

Đoạn Hồi Xuyên đang muốn nổi giận, chợt thấy xe vận chuyển đường bộ chạy, thân thể loáng một cái dựa vào ngồi xuống: “Gay go, đây là muốn đến chỗ nào?”

“Đừng có gấp, chờ đợi xem, loại xe này chỉ vận tải khoảng cách rất ngắn.” Đầu mèo tiến đến bên đám bao tải ngửi ngửi: “Đều là lương thực, bên này còn có rượu, có thể đích đến là quán rượu phụ cận.”

Hai người đang nói chuyện liên miên, xe vận chuyển đường bộ dường như đã tiến vào chỗ nào đó khá náo động, rất nhanh ngừng lại.

Cửa xe bất ngờ mở ra, một người phục vụ bàn mặc tạp dề thuần thục bắt đầu dỡ hàng trong xe, con mèo đen nhỏ cùng con thạch sùng nhỏ kề sát ở sau cửa xe, chờ gã bận việc kết thúc, lén lút chạy ra ngoài.

Bọn họ từ hậu viện chuyển tới tiền viện, nơi này quả nhiên là một quán rượu nhỏ, trang hoàng đơn giản có phần đủ thú tao nhã, tựa hồ là quán duy nhất trong trấn nhỏ, sinh ý vô cùng tốt, buổi chiều mới mở cửa, cũng đã có mấy thợ săn ngồi túm năm tụm ba.

Có một thiếu nữ áo đỏ ước chừng mười tám mười chín tuổi, đi như bướm xuyên hoa, bưng cái đĩa bận rộn ở phía trước đài.

Hai người loạt xoạt bò trên xà nhà, vô thanh vô tức nằm trên chỗ này, nghe các khách nhân nói chuyện, nghe cuộc đối thoại dài dằng dặc tẻ nhạt làm cho bọn họ buồn ngủ, đang chuẩn bị chuyển sang nơi khác tìm hiểu tin tức, một đội buôn dáng người cao lớn bước vào quán rượu.

Trên người bọn họ mặc đồ hoa phú, ra tay xa hoa, nam nhân dẫn đầu đeo trên cổ một cái dây ngọc vân mẫu to bằng ngón tay, quý giá hiếm thấy, đặc biệt là dây ngọc này có xuyến một răng nanh Hải Vân Giao Long, khoe khoang thực lực không tầm thường của hắn.

“Ngày hôm nay thu hoạch thế nào? Có thể đổi mấy viên linh thạch?”

“Vẫn tạm, vấn đề chính là mấy thành phố lớn bên Long Uyên Đại Trạch, khoa thuế càng ngày càng nặng, cửa thành ngày càng nghiêm, gần đây ta cùng đội buôn cũng sắp không muốn đến bên kia làm ăn nữa. Đáng thương nhà ta chuyên săn hải sản, không biết sau này làm sao bây giờ đây!”

“Các ngươi nghe nói, đó là bởi vì bên Long Uyên Đại Trạch gần đây có đại sự phát sinh, cho nên hiện tại chung quanh đều thần hồn nát thần tính.”

“Không phải là trưởng hoàng tử Long tộc muốn kết hôn à? Đối tượng cũng đâu phải là ngươi.”

“Đâu chỉ vậy!” Người kia để ý thấy hai bên không ai quan tâm, thấp giọng nói ra tin tức ngầm tám chuyện: “Ta có thân thích mở quán trong Long Uyên thành cũng lâu rồi, sinh ý của hắn lớn, không thể không cấp đồ cho quản sự của Long tộc, nên biết vài tin tức, các ngươi cũng biết, nhị Thái tử Long tộc kia mất tích mấy chục năm, cũng không có tin tức, nói không chắc đã chết ở bên ngoài từ sớm rồi. Long đế nghe đâu đang bế quan, vẫn luôn không ra mặt, hiện tại việc lớn nhỏ trong Long tộc cũng là đại hoàng tử nắm giữ, chỉ còn thiếu cái danh Thái tử nữa thôi, ngươi nói hắn có thể không vội sao?”

“Đại hôn chỉ là thả ra tiếng gió, trên thực tế là thăm dò kế vị, nhưng Thánh Giới Long tộc còn không có tin tức, không có Thánh Giới, hắn kế vị danh không chính ngôn không thuận, Trưởng lão viện đang ồn ào về chuyện này, Vương phi của hoàng tử nghe nói chính là tôn nữ của một vị trưởng lão đức cao vọng trọng, đây không phải tỏ rõ ý lôi kéo?”

“Long đế còn sống, nào có truyền ngôi gấp như vậy? Còn có Trưởng lão viện nữa, với cả nếu nhị Thái tử không còn, vị trí kia sớm muộn đều là của hắn, cần gì phải gấp gáp chớ?”

“Vấn đề nằm ở chỗ này! Có tiếng gió truyền ra, nói nhị Thái tử chưa có chết!”

“Ồ? Tìm người? Chẳng trách đại hoàng tử phải cuống lên. Năm ấy Long tộc cúng tế đại điển, chính là chuyện cười Long Uyên giới trăm năm khó gặp, ai cũng biết được chọn làm giới thị chính là long đế đời kế tiếp, kết quả, nhị Thái tử mất rồi, Thánh Giới cũng không thấy! Khà khà! Trước đại biểu nhiều tộc như vậy, thể diện Long tộc mất hết.”

Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân trên xà nhà liếc mắt nhìn nhau, vểnh tai lên nghe trộm càng thêm tập trung tinh thần.

“Cũng không chắc, toàn bộ Long tộc đều đang tìm hắn, chỉ có điều, mang theo tâm tư gì, thì khó nói. Long đế không xuất quan, Trưởng lão viện cũng không có định luận, nếu là tìm được, sẽ có đánh nhau vì tranh vị Thái tử, vậy cũng có trò hay để xem.”

“Hiện tại tất cả cổng thành thị ở Long Uyên Đại Trạch nghiêm như vậy, làm gì còn chỗ cho đội buôn chúng ta, rõ ràng là muốn lục soát người mà! Chỉ khổ chúng ta không liên quan, tự dưng phải chịu.”

“Ôi, tranh quyền đoạt lợi trong long tộc liên quan gì đến tiểu dân chúng ta? Ta chỉ lo lắng hàng hóa, càng ngày càng khó vận đi!”

Trên xà nhà.

Đoạn Hồi Xuyên co quắp khóe miệng, may là hắn không trắng trợn biến thành rồng bay thẳng đến Long Uyên Đại Trạch, thì ra Hàn Qua đang chờ hắn tự chui đầu vào lưới đây.

“Em định làm như thế nào?” Ngôn Diệc Quân vung vẩy đuôi mèo, tỉnh táo phân tích nói: “Hàn Qua đã sống ở Long Uyên Đại Trạch nhiều năm, khẳng định đề phòng cẩn mật, phụ hoàng em bế quan, Hàn Qua một khi nhận được sự chống đỡ của Trưởng lão viện, chúng ta thế đơn sức bạc, làm sao xông vào?”

Đoạn Hồi Xuyên vắt hết óc suy tư về tình hình của Long Uyên Đại Trạch nhiều năm chưa từng thấy, trầm tư chốc lát, nói: “Trưởng lão viện cũng không phải sắt, bằng không Hàn Qua cũng không dùng biện pháp thông gia lôi kéo, em nhớ ở trong viện có mấy kim Long trưởng lão không quản nhiều việc, bọn họ chỉ nghe phụ hoàng, nếu có thể lặng lẽ liên hệ với bọn họ, chúng ta còn có cơ hội lừa Hàn Qua, nhìn thấy phụ hoàng.”

Các khách nhân càng nói càng nhỏ, con mèo đen ngậm con thạch sùng nhẹ nhàng nhảy xuống xà nhà, bò xuống dưới đáy bàn, muốn nghe rõ ràng hơn chút.

“Ồ, quán rượu chúng ta sao lại có mèo?”

Hai người cả kinh, bất thình lình bị một cô gái áo hồng phát hiện, nàng cũng không nhận ra tổ hợp kỳ quái này có gì không ổn, xách gáy con mèo đen nhỏ cùng đuôi con thạch sùng lên, vui vẻ khanh khách cười không ngừng.
Advertisement / Quảng cáo

“Anh, anh nhìn bọn chúng gầy như vậy, nhất định là đói bụng, thật đáng thương, hay là chúng ta nuôi bọn chúng đi!” Cô gái nhỏ hứng thú bừng bừng vòng tới sau quầy, làm nũng nói với người đeo tạp dề: “Có được hay không vậy!”

Chưởng quỹ cưng chiều mà nói: “Được rồi được rồi, Hồng Hồng, em làm cho bọn nó cái ổ, anh làm chút đồ ăn.”

Đoạn Hồi Xuyên hai người bất đắc dĩ bị coi như sủng vật được đặt lên đệm da hươu mềm mại, phía trước để hai bát cháo thịt.

“Nhanh ăn đi.” Cô gái tên là Hồng Hồng đẩy bát ăn lên trước mặt hai người.

Đoạn Thái tử điện hạ cảm thấy mình quá thảm, làm sao lại đến mức này cơ chứ?

Thấy con thạch sùng mặt ghét bỏ mà đẩy chén qua một bên, Hồng Hồng không hiểu nhìn hắn: “Không thích ăn sao? A, đúng rồi!”

Tiểu cô nương không biết nhớ tới cái gì, vội vã chạy ra sân sau, lúc trở lại thả vào bát ăn của hai người bọn họ một cái cá khô và một con… sâu.

Mèo đen nhỏ nhìn nhìn cá khô xốp giòn ngon miệng trong bát, lại nhìn con sâu giãy dụa ở bát bên cạnh, dùng hai cái chân xù lông bưng kín mặt.

Tắc kè vàng: “…”

Hơi quá đáng đi! Đồ tiêu chuẩn kép! Nhị Thái tử nội tâm gầm thét.

Đang lúc Đoạn Hồi Xuyên bị phân biệt đối xử xoắn xuýt không thôi, cửa quán rượu đột nhiên xuất hiện tiếng ồn ào làm mọi người liếc mắt dồn dập.

Cửa lớn bị đẩy ra thô bạo, trước sau đi tới mấy tráng kiện cự hán, quần áo bọn họ sáng rõ, mỗi người trên trán đều có một cái sừng đen nhọn, tỏ rõ thân phận Giao Long tộc của bọn họ, chỉ là sừng của bọn họ so với Giao Long tộc khác thiên về màu xám hơn.

Nam nhân đi đầu khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt tinh quang lấp lánh, vừa vào cửa liếc thấy một thiếu nữ áo đỏ, ánh mắt tràn ngập tính xâm lược chuyển một vòng trên mặt nàng, mới lưu luyến mà thu về.

Gã tựa hồ đã rất quen thuộc quán rượu này, nghênh ngang đi thẳng tới quầy hàng, vỗ bàn bang bang: “Chưởng quỹ mập, gần đây làm ăn khá khẩm chứ hả? Cũng náo nhiệt phết, tiền thuê tháng này đâu? Còn phải để bổn đại gia tự mình đến thúc hay sao?”

Chưởng quỹ mập chà xát mồ hôi trán, khiêm tốn cúi đầu khom lưng: “Liên thiếu gia, ngài thực sự là quý nhân hay quên chuyện xưa, tiền thuê nhà tháng này ba ngày trước ta đã tự mình đưa đi cho ngài rồi mà.”

“Há, là ngươi à.” Liên thiếu gia lông mày khẽ động, cười lạnh nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết, cấp trên thuế nặng, cho nên tiền thuê cũng tự nhiên phải phồng lên, bằng không ta cùng các huynh đệ của ta phải uống gió tây bắc chịu đói bụng hay sao?”

“Chuyện này… Ngài không nói trước. Hơn nữa tiền thuê chỗ này, đã rất cao, chúng ta chỉ là quán rượu nhỏ, dựa vào đội buôn đi ngang qua miễn cưỡng giãy giụa kiếm linh thạch sống tạm…”

“Ngươi ít nói nhảm, có đưa hay là không? Cửa hàng vũ khí và cửa hàng linh phù bên cạnh đều đưa rồi, ngươi mà muốn quỵt nợ, thì đừng trách ta không khách khí!”

“Có thể là bọn họ làm ăn lãi lớn…”

“Nói tới nói lui chính là muốn quỵt?” Liên thiếu gia không nhịn được đánh gãy lời hắn, xoay chuyển ánh mắt, tham lam lưu luyến trên eo thon của thiếu nữ áo đỏ: “Chỉ là, cũng không phải không thể thương lượng… Em gái của ngươi năm nay mười tám đi, chà chà, thực sự là như nước trong veo, so với đá vân mẫu hải trân châu cũng động nhân đấy!”

Đám người đi theo phía sau gã bùng nổ ra một trận cười vang hèn mọn, ngầm hiểu ý mà trao đổi mấy cái ánh mắt dâm tà.

“Không không, tuyệt đối không được! Em gái ta, nàng đã có hôn ước!” Chưởng quỹ sốt sắng bảo hộ trước người em gái.

Đội buôn kia không nhìn nổi, nam nhân lĩnh đội trầm mặt, nâng cốc rượu đập lên mặt bàn gỗ, lạnh giọng cười nhạo nói: “Cũng chỉ là hôi giao, cũng dám ban ngày ban mặt ỷ thế hiếp người? Lão tử giết Giao Long, so với ngươi vung vãi nước tiểu còn nhiều hơn đấy!”

“Tên khốn kiếp ngươi nói cái gì?!” Liên thiếu gia giận dữ, quầy hàng yếu đuối trực tiếp bị gã đập nát một góc, vụn gỗ tung toé, thiếu chút nữa văng tới thân thể bé nhỏ yếu đuối của Đoạn Hồi Xuyên.

Gã đạp lăn cái bàn, đi thẳng tới trước mặt lĩnh đội, ánh mắt tàn nhẫn rơi vào răng nanh Hải Vân Giao Long trên cổ hắn, giận dữ cười: “Lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ, ngươi mà cũng xứng xúc phạm Hải Vân Giao Long bộ tộc chúng ta? Ngươi biết bổn đại gia là ai không?”

Lĩnh đội thoáng nhướn mi: “Mong được nghe tường tận.”

Chưởng quỹ mập run run rẩy rẩy đè xuống đội buôn bênh vực lẽ phải, nhỏ giọng giải thích: “Đừng quá phẫn nộ, đừng quá phẫn nộ, có chuyện nói rõ ràng, mẫu tộc vị Liên thiếu gia chính là một nhánh của Hải Vân Giao Long, tỷ tỷ của ngài ấy nghe đâu có huyết thống Long tộc, năm trước gả vào Long Uyên Đại Trạch, làm tiểu thiếp cho một Long tộc, bối cảnh rất sâu, ngài cũng chớ đắc tội ngài ấy!”

“Biết là tốt rồi.” Liên thiếu gia cười lạnh một tiếng: “Không sợ Hải Vân Giao Long? Chẳng lẽ không sợ Long tộc? Thật sự là chán sống, ta nói một câu, cũng đủ để đuổi nhóm ngươi cút ra khỏi Long Môn trấn, người đến, mang tiểu nha đầu này đi, coi như tiền thuê!”
Advertisement / Quảng cáo

Vừa nghe có quan hệ thông gia với Long tộc, lĩnh đội rất có vài phần do dự.

“Không được! Buông ta ra! Anh ơi cứu em!” Bị mấy tráng hán kéo tay, Hồng Hồng thất kinh mà khóc gọi.

Chưởng quỹ mập gấp đến độ khổ sở cầu xin: “Buông tha em gái ta, ta cho ngươi tiền thuê, muốn bao nhiêu linh thạch, ta hết thảy cho ngươi!”

Mắt thấy tiểu cô nương sắp bị tha ra cửa, bất thình lình nghiêng bên trong duỗi đến một cánh tay, nhẹ nhàng chụp lại một bả vai tráng hán trong đó, ngăn cản mấy người.

Năm ngón tay khớp xương rõ ràng, cứng như sắp thép chụp gắt gao, mặc cho đối phương giãy giụa như thế nào cũng không thể nhúc nhích, thiếu chút nữa toàn bộ cánh tay tráng kiện bị dỡ xuống.

“Thật không chịu được đám vớ vẩn các ngươi, quan hệ kiểu cô bảy dì tám, cũng không ngại trượng long hành hung?! Quấy rối ta ăn cơm, biết không?”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn: Cơm trộn sâu

Đoạn:…Im miệng! Gặm cá khô của anh đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui