Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Bên trong đại điện, trống trải tịch liêu, chỉ có âm thanh đại tế ty vang vọng là rõ ràng.

Đoạn Hồi Xuyên nhìn nam nhân thần sắc ung dung trên đài ngọc, cười nói: “Xem ra đại tế ty đã đợi ta rất lâu.”

“Không.” Đại tế ty cười nhạt: “Điện hạ so với tưởng tượng của ta tới nhanh hơn rất nhiều, xem ra Hàn Qua đã bị ngươi giải quyết. Hắn quả nhiên vẫn vô dụng như vậy, lúc trước lựa chọn cùng hắn hợp tác xem ra là một quyết định sai lầm.”

Đại tế ty chậm rãi đi xuống đài ngọc cao cao, kéo vạt áo rì rào phất qua đài bậc xanh biếc, lão dùng một loại ngữ khí bàn luận tán gẫu thanh thản, giống như trận hỗn loạn phản nghịch trong long tộc vừa rồi, mình chẳng qua chỉ là người đứng xem trò vui mà thôi.

“Cũng không sao, quân cờ không có giá trị ném mất cũng được.”

“Lại như con trai của ngươi?” Đoạn Hồi Xuyên trào phúng nheo cặp mắt lại, cười nhạo một tiếng.

Đại tế ty trầm mặc chốc lát, ánh mắt buông xuống, xuất thần nhìn chằm chằm bậc thang di động khắc hoa văn một lúc lâu, thời điểm ngẩng đầu vẫn là một bộ mặt thản nhiên bình thường: “Người có tham vọng làm việc lớn, luôn phải vì thế mà hi sinh, nó thân là hậu duệ Vu Vương, cũng nên gánh chịu trách nhiệm của chính mình.”

Đoạn Hồi Xuyên lạnh lùng nhìn lão: “Đó là ý chỉ của ngươi cưỡng ép thực thi tại trên người anh ấy. Ngươi muốn anh ấy hi sinh, tại sao ngươi không tự mình hi sinh một chút?”

“Đó là số mệnh nó nên có, giống như ngươi từ nhỏ chính là Long Thái tử.” Đại tế ty không nhanh không chậm nói: “Nếu như ta hi sinh có thể đổi lấy Vu Vương trọng sinh, ta sẽ vui vẻ chịu đựng.”

Đoạn Hồi Xuyên hất cằm lên, đầy mắt xem thường: “Vu Vương bỏ mình nhiều năm rồi, ngươi thật sự muốn chấn chỉnh lại vu tộc, cần phải đoàn tụ tộc nhân, kiến thiết lãnh địa, cải thiện cuộc sống của bọn họ, chứ không phải kí thác hi vọng trùng sinh mờ ảo nào đó trên thân người chết, mặc dù cho có sống lại, thì ngươi muốn như thế nào, lẽ nào lại khởi xướng tiến công Long tộc sao? Không sợ giẫm lên vết xe đổ?”

Đèn hồn trong tay đại tế ty nổ một tiếng, vang vọng tiếng vang trầm nặng: “Tự nhiên là lấy lại vinh quang của ngày xưa thuộc về tộc của ta.”

Đoạn Hồi Xuyên trào phúng mà nhếch miệng: “Tộc của ngươi? Ta thấy ngươi ở trong bóng tối mua bán nhiều âm mưu quỷ kế như thế, vậy mà tình cảnh Vu tộc nhân cũng không tốt hơn chỗ nào, nói trắng ra, ngươi chỉ khó chấp nhận được việc Vu Vương bị phụ hoàng tiêu diệt, muốn trả thù lại thôi?”

“Làm càn!” Thần dung bình tĩnh thong thả của Đại tế ty rốt cục xuất hiện một vết nứt, đuôi mắt tang thương chiết ra nếp gấp: “Vu Vương chính là thiên tài ngàn năm bất thế của vu tộc, thực lực vốn không dưới long đế, vu tộc ta dưới sự suất lĩnh của ngài cũng ngày càng cường thịnh, Long Uyên giới này, Long tộc đã thống trị quá lâu.”Advertisement / Quảng cáo

Đoạn Hồi Xuyên không tỏ rõ ý kiến: “Đây chính là lí do Vu Vương phản loạn?”

“Từ nhỏ đã là long Thái tử, ngươi biết được cái gì đâu?” Đại tế ty hình như cười cười, con mắt lộ ra một tia khinh bỉ thắm thiết cùng căm hận: “Năm xưa, long đế sợ Vu Vương làm dao động sự thống trị của hắn, hãm hại Vu Vương, chụp lên hắn cái mũ phản loạn, đại quân của Vu Vương cùng long đế quyết đấu bên sông Vong Xuyên, Vu Vương không địch lại Long tộc người đông thế mạnh, lúc này mới tiếc bại!”

Đoạn Hồi Xuyên lắc lắc đầu: “Chiến tranh chỉ có lập trường, không có tuyệt đối sai đúng. Chân tướng năm đó, đại khái chỉ có mình Vu Vương biết thôi, bây giờ nói không có ý nghĩa gì, ngày hôm nay ta đến đây, cũng không phải là để cùng ngươi tranh luận chuyện xưa. Ta chỉ hỏi ngươi, Huyết vu nguyền rủa trên người Ngôn Diệc Quân, giải trừ như thế nào?”

“Ta nói rồi, chỉ cần ngươi giao Thánh Giới cho ta, ta sẽ thay nó giải nguyền rủa.” Đại tế ty đồng sắc chậm lại, vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn.

Đoạn Hồi Xuyên mở bàn tay ra, cổ giới màu tím chậm rãi bay trong lòng bàn tay, ánh mắt đại tế ty khóa gắt trên nhẫn, ánh sáng lộng lẫy chói lóa đổ đầy hai mắt của lão.

Đó là thứ hắn tha thiết ước mơ nhiều năm tâm nguyện, là trân bảo tượng trưng cho quyền lợi vô thượng, là hi vọng hồi sinh duy nhất của Vu Vương.

“Được, rất tốt, con ngoan, lại đây, để ta xem rõ ràng hơn chút.” Lông mày khắc đầy phong sương của Đại tế ty giãn ra, cả người như là cây củi héo khô một lần nữa toả sáng sinh cơ.

Đèn hồn trong tay dường như lơ đãng nhẹ lay động, bấc đèn thiêu đốt tản ra ánh sáng nhạt gần như đầu độc.

Đoạn Hồi Xuyên trong lúc hoảng hốt tựa hồ nhìn thấy đứng trên đài cao kia, rõ ràng là sư huynh hắn, tóc dài đen nhánh cẩn thận buộc lên, vạt áo xanh biếc vung lên trong gió, thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy hoa văn thanh trúc trên vạt áo.

Ngôn Diệc Quân mỉm cười ngóng nhìn hắn, xa xa vẫy tay với hắn. Như đưa tay ra, là có thể đến.

“Sư huynh…”

Đoạn Hồi Xuyên không kìm lòng được mỉm cười, ánh mắt lưu luyến trên mặt y, xem đi xem lại, cuối cùng không tự chủ được đi tới.

Hắn cúi đầu nhìn tay Ngôn Diệc Quân đưa đến trước mặt mình, gầy gò trắng nõn, khớp xương rõ ràng, vì vậy tự nhiên muốn nắm chặt, thật giống như số mệnh an bài, hắn muốn nắm chặt lấy cái tay này.

Đại tế ty yên lặng ngắm nhìn Đoạn Hồi Xuyên từng bước từng bước chậm rãi tới gần, đáy mắt ý cười càng ngày càng sâu hơn, lão há miệng, đang muốn ám chỉ chỉ thị kế tiếp.

Một đường điện quang tím lam sắc bén bỗng nhiên nổ giữa hai tay!

Lôi đình bành trướng gầm thét, giương nanh múa vuốt lao thẳng tới mặt!

Đại tế ty bị bất ngờ không kịp chuẩn bị lùi về sau một bước, đèn hồn dồi dào ánh sáng bảo vệ quanh thân, nhưng vẫn bị hồ quang cuồng bạo nướng khét một đoạn râu tóc.

Mùi khét khó ngửi tiến vào trong mũi, đại tế ty không những không giận mà còn cười: “Điện hạ vẫn như khi còn bé thích đùa dai, khi đó các sư huynh đệ khác trong tế tháp, cũng không ít lần bị ngươi đùa cợt.”

“Bớt kết giao tình đi!” Hai mắt Đoạn Hồi Xuyên như điện lạnh lùng theo dõi lão, một đóa lôi sen nổi trong lòng bàn tay: “Nếu ngươi không có cách nào giải nguyền rủa cho sư huynh của ta, vậy thì, ta tự mình thay hắn giải!”

Đại tế ty lắc lắc đầu, thở dài nói: “Niên thiếu khí thịnh, ngông cuồng tự đại.”

“Vừa rồi ta coi ngươi là trưởng bối, cho ngươi chút mặt mũi để ngươi cao hứng một chút thôi.” Đoạn Hồi Xuyên chẳng hề để ý vén tay áo lên, đáy mắt đen kịt, tựa như có sấm vang chớp giật tích trữ vô hạn: “Đại tế ty, dù như thế nào, ta cũng còn phải cảm tạ ngươi.”

“Ồ?” Đại tế ty giơ đèn hồn lên, tế bào trắng thuần không gió mà bay.

“Cảm tạ ngươi, để ta và sư huynh gặp nhau.”

Đoạn Hồi Xuyên vừa dứt lời, toàn bộ thân ảnh như một tia khói nhẹ biến mất tại chỗ!

Đèn đuốc bên trong đại điện nháy mắt bị dập tắt, tia sáng như bị một cái động đen hút đi, mắt chỗ đến, chỉ còn lại tịch mịch một mảnh, chỉ có đèn hồn được đại tế ty cầm trên đài cao, như quỷ hỏa hiện ra ánh sáng u bích.

Đại tế ty bình thản ung dung đứng lặng tại chỗ, môi câu lên vẻ mỉm cười: “Điện hạ, đừng quên, nơi này chính là nơi an nghỉ ta chuẩn bị tỉ mỉ vì ngài.”

“Ai sẽ phải chôn ở đây, còn chưa chắc chắn đâu!” Giọng Đoạn Hồi Xuyên lãnh khốc trầm thấp bỗng nhiên vang lên bên tai.

Tay hắn nắm lôi đình cự kiếm, tầng tầng chém vào người đại tế ty, trực tiếp chém bóng người màu trắng thành hai đoạn!

Nhưng không có tràn ra một chút máu tươi.

Đoạn Hồi Xuyên cũng không ngoài ý muốn, hơi hơi nghiêng người, thấy đại tế ty ung dung thong thả từ một bên khác đi ra, cười nhạt nói: “Điện hạ, ngài ỷ vào tỗc độ của điện lôi nhưng đối với ta vô dụng, đừng quên, ta chính là bặc vu.”

Như để nghiệm chứng lời lão tiên đoán, bạo liệt lôi đình từ trên trời giáng xuống, đan dệt thành võng, điên cuồng đập trúng vị trí đại tế ty, cơ hồ phách ngọc thạch đài đến tan xương nát thịt!

Thế nhưng lần này, sấm sét thuận buồm xuôi gió lần thứ hai thất bại!

Điện quang chói mắt chiếu sáng gò má ngưng túc của Đoạn Hồi Xuyên, tầm mắt hắn tới lui tuần tra, đại tế ty quả nhiên lại xuất hiện tại vị trí khác.

Đoạn Hồi Xuyên hơi nheo cặp mắt lại, xì nhẹ một tiếng.

Keng keng keng ——

Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng vang lanh lảnh, như là một loại ám chỉ nào đó, tấm thảm đỏ trên nền gạch trong điện bất ngờ bốc cháy dữ dội, hỏa diễm long trọng thiêu nướng hết tất cả.Advertisement / Quảng cáo

Một ngôi sao sáu cánh lớn hiện lên ở trung tâm hỏa diễm, ánh sáng u lục lưu chuyển bên trong.

Dường như có vô số tiếng rít gào cùng tiếng quỷ khóc khủng bố từ địa ngục xa xôi truyền đến, chúng nó thò cánh tay chỉ còn xương trắng lên, kéo giãn cánh cửa, như sắp phá cửa mà ra, để lôi một sinh linh mới xuống, thành một phần của chúng nó.

Đoạn Hồi Xuyên nhìn trận sao sáu cánh dưới chân, nhăn mày lại.

Hồ quang tím lam mãnh liệt vờn quanh thân, không ngừng xua tan hỏa diễm áp sát cùng ác quỷ quẩn quanh.

Trên đài cao, vương tọa thuộc về Vu Vương chậm rãi bay lên!

Bảo tọa được chế tạo từ một khối pha lê âm u, thân thể băng lãnh của Vu Vương ngồi đàng hoàng trên vương tọa, hắn nhắm chặt hai mắt, giữa hai lông mày có mấy phần giống với Ngôn Diệc Quân, dung nhan tái nhợt vĩnh viễn dừng lại ở một khắc thịnh niên kia.

“Đó chính là Vu Vương?” Đoạn Hồi Xuyên nhìn nam nhân trên vương tọa, trong mắt hơi có vẻ kinh dị.

Đại tế ty nhìn Vu Vương, đáy mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt và sùng kính, da dẻ nhăn nheo lỏng lẻo hơi rung rung vì kích động, trên gương mặt trồi lên một tia đỏ ửng như bị bệnh.

Lão chợt cất tiếng cười to, gần như điên cuồng: “Không sai, hôm nay chính là ngày vị vua vĩ đại của vu tộc giành lấy cuộc sống mới! Mà điện hạ ngươi, sắp dùng Long tộc Thánh Giới cùng máu của ngũ trảo Kim long cung phụng cho ngài!”

Vừa dứt lời, đại điện vắng lặng đột nhiên chấn động!

Hai chân Đoạn Hồi Xuyên như bị dính chặt vào trận sao sáu cánh, vô số dây khóa vô hình chậm rãi leo tới, lôi kéo tay chân của hắn, lôi hỏa cuồng bạo cũng khó đuổi hết.

Một tiếng rồng gầm ào ào, Đoạn Hồi Xuyên trực tiếp hóa thành hoàng kim Cự Long, bay lên trời, dây khóa cuốn lấy hắn không địch nổi sức mạnh to lớn trong nháy mắt cùng nhau đứt đoạn.

Đứng ở trên đài cao đại tế ty lẳng lặng nhìn hắn tránh thoát, trái lại lộ ra một tia nụ cười thú vị.

Toàn bộ đại điện bị vây trong đất rung núi chuyển, lay động đèn thủy tinh từ trên vòm rơi xuống, mảng đá vụn bị bóc ra vô số, trụ hành lang bắt đầu sụp đổ.

Trên vách đá bốn phía, ánh sáng u lục điên cuồng lưu chuyển, hợp với trận sao sáu cánh tạo thành một cái vòng xoáy vu lực cực lớn, vững vàng hút hoàng kim Cự Long lại!

Không nghĩ tới đại tế ty không hề thương tiếc phá hoại cố đô vương thành, luyện cả tòa tháp cao thành một đại trận bao vây!

“Bằng vào cái trận rách này cũng nghĩ tiêu diệt bản điện?! Đừng có nằm mơ!”

Hoàng kim Cự Long ở trong trận rít gào, long tức nóng rực cùng lôi hỏa như muốn diệt cả trời bao phủ bốn phía, thân rồng mạnh mẽ phá hủy như muốn chia năm xẻ bảy không gian này!

Vùng trời trên vương thành, vạn dặm mây trắng trong phút chốc đen kịt như vực sâu, lôi vân bốc lên như sóng, cuồn cuộn kéo đến, như có vô số sấm sét điện xà trong mây âm trầm gào thét.

Chỉ nháy mắt, ngàn vạn sấm sét giận dữ điên cuồng nện xuống, đánh tháp cao nghiêng ngả thủng ra trăm ngàn lỗ!

Nhưng sao sáu cánh nhốt lại hoàng kim Cự Long, lại vẫn càn rỡ tùy ý dưới sự công kích, không hề lay động, bóng tối vô bờ vô tận như móc câu đâm vào cơ thể Cự Long, bất cần rút lấy khí huyết dâng trào cùng sức sống của hắn!

Tiếng rồng gầm cao vút xông thẳng lên trời, từng đoá từng đoá sen màu tím lam lơ lửng vờn quanh, ở giữa không trung nở rộ, cánh hoa tàn héo rơi rải rác, kèm theo hồ quang sáng tắt lấp loé, như một hồi pháo hoa long trọng, thê mỹ và sắc bén đến cực điểm.

Đại tế ty đứng ở chỗ cao nhất của mắt trận, giơ cao đèn hồn trong tay, da dẻ lộ ra ở bên ngoài bị cánh hoa sắc bén cắt chảy máu me đầm đìa, nhưng lão vẫn liều mạng, hoàn toàn bỏ qua cảm giác đau.

“Đừng phí uổng khí lực, đại trận này sẽ hút sạch toàn bộ huyết cùng sức sống của ngươi, với sức mạnh hồi sinh của Thánh Giới, Vu Vương sẽ lại ngồi trên vương tọa, cuối cùng, còn có cả ta…”

Hai má tang thương của Đại tế ty bắt đầu chuyển khô quắt, nói xong câu đó, cả người lão như già hơn mười tuổi.

Lão híp mắt, mong đợi nhìn về phía Vu Vương được bao quanh bằng vu lực xanh sẫm, linh cơ dồi dào cùng sức sống không ngừng hội tụ đến trên người Vu vương, mơ hồ, có một cơn chấn động làm rung chuyển cả thế giới đang dần trỗi dậy.

Đại tế ty vui mừng nhắm hai mắt lại, khóe mắt tựa như ngấn lệ lấp loé: “Ta nói rồi, đợi tất cả những thứ này kết thúc, Huyết vu nguyền rủa cũng giải trừ, Diệc Quân, ta… xin lỗi…”

Bầu trời bị che kín trong mây, sấm sét đan xen, trong nháy mắt mưa rào tầm tã.

Đột nhiên, trận sao sáu cánh bắt đầu kịch liệt co rút lại, tiện đường bành trướng ——

Dường như có một thứ khủng bố sắp nổ tung lao tù, giáng lâm nhân thế!

Đại tế ty hơi biến sắc mặt, khuôn mặt cương nghị bị mưa rào giàn giụa tùy ý giội rửa, vẫn như cũ lạnh lẽo cứng rắn như sắt thép, lão phóng tầm mắt về một phía xa xa lần cuối cùng, dứt khoát kiên quyết dấn thân nhảy vào đại trận, tùy ý để cho lửa đèn hồn dữ dội cắn nuốt bóng người của chính mình.

Tiếng nổ kinh thiên động địa xé rách hẻm núi tao ra một vết thương dài!

Long Uyên giới rộng lớn vô ngần, vào đúng lúc này, cơ hồ hết thảy sinh linh đều bị dị tượng bất thường này kinh động.

Một vòng kim quang chói lóa mắt đột nhiên bay lên, như một vòng mặt trời sáng huy hoàng, tất cả ánh sáng lộng lẫy trong trời đất bỗng vì nó mà ảm đạm phai mờ!

Vòng mặt trời long trọng này lần lượt xua tan mây đen mãnh liệt, sấy khô tầng tầng mưa rào, sấm chớp nóng nảy cũng hết mức cúi đầu xưng thần!

Hoàng thành Long tộc.Advertisement / Quảng cáo

Long Uyên Đại Trạch dâng trào một làn sóng âm thanh liên tiếp, long đế đứng trên đám mây phóng tầm mắt nhìn về phía hẻm núi, nhìn thấy mặt trời vàng kim này, nhất thời hóa thành một Cự Long áo cổ nguy nga, hướng chỗ mặt trời rít gào mà đi.

Ánh bình minh nắng sớm lan tỏa trên mái cong, gió mát nhẹ phất qua bầu trời trong xanh như gương.

Thanh Nhất điện.

Không biết ngủ say bao lâu, nam nhân trong quan tài băng tỉnh lại từ bóng tối và ảm đạm.

Ngôn Diệc Quân mờ mịt mở mắt ra, ý thức như chưa tỉnh hẳn khỏi vực sâu hỗn độn, một cơn đau mịt mờ chậm chạp lôi kéo tứ chi bách hài của y, huyết dịch toàn thân lưu động thật chậm, cả người cứng ngắc, hồi lâu cũng không tìm thấy tri giác.

Tại sao y lại ở chỗ này?

Hồi Xuyên… Đúng rồi, Hồi Xuyên đi đâu rồi?

Một vài hình ảnh vụn vặt trước khi ngủ mê chậm rãi nổi lên trong lòng, Ngôn Diệc Quân sợ hãi cả kinh, kiên cường chống đỡ thân thể bò ra ngoài quan tài băng, không kịp coi lại thương thế, lảo đảo muốn đi ra ngoài, đột nhiên, trước mặt va phải long đế đang chậm rãi bước vào.

“Long đế bệ hạ.” Ngôn Diệc Quân nỗ lực gắng gượng chống cự thân thể hư nhược, hành lễ với đối phương, sắc mặt tái nhợt chỉ thấy sự sốt ruột: “Hồi Xuyên đi nơi nào? Có phải là đi tìm đại tế ty?”

Long đế sắc mặt ngưng túc, không nói một lời theo dõi y, nửa ngày, mở bàn tay ra.

Một quả trứng rồng màu vàng sậm lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.

Phút chốc, huyết sắc trên mặt Ngôn Diệc Quân tuột sạch, tâm như đọa vực sâu, một loại cảm giác vô vọng nặng trịch cùng hoảng sợ chèn ép trong lòng, đầu ngón tay lạnh lẽo run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui