Vô Song Chi Chủ

Một tia ý thức cuối cùng của Vân Hoàng điên cuồng giãy dụa, mà màn đêm xung quanh lại không ngừng ăn mòn hắn, cướp đi lí trí của hắn, cướp đi kí ức của hắn.

Dù nhìn thấy đằng xa một tia sáng trong đêm tối, hắn vẫn không thể nào với tới nó được.

Bóng đêm như một chiếc đầm lầy, chậm rãi nhấn chìm hắn xuống vô hạn tối tăm, những đạo vô hình xiềng xích khoá chặt lấy Vân Hoàng. Hắn cành giãy dụa muốn thoát ra, nó càng xiết chặt vào.

Đột nhiên.

Khi mà Vân Hoàng đã sắp bị bóng đêm nhấn chìm, một đạo thất thải quang mang nương theo nhỏ bé tia sáng chiếu xuống, thất thải quang mang giống như chứa đựng sức mạnh, phá vỡ những gông cùm xiềng xích xung quanh hắn. Mang cho hắn một sức mạnh kì lạ, Vân Hoàng trong nháy mắt khôi phục, cố hết sức thoát ra bên ngoài.

Oanh!

Một đạo phá toái thanh âm vang vọng.

Rắc!

Thứ bình chướng giam giữ hắn vỡ ra.

“Phốc!”

Vân Hoàng choàng tỉnh dậy, trong miệng phun ra một cục máu đen đặc quánh. Máu đen rơi xuống, biến thành một làn khói tan đi.


Vân Hoàng lúc này mới vỡ oà. Cả người không còn sức lực gì mà nằm xuống.

Kinh lịch vừa rồi, so sánh với hậu kì đại chiến với tứ phái, bị đánh nát thân thể về sau chỉ hơn chứ không kém.

Dường như có một thứ gì đó tiềm phục bên trong người hắn. Khi hắn dầu cạn đèn tắt thì thừa cơ tiến công.

Cái đáng sợ ở đây, chính là cách mà nó tiến hành tiêu diệt Vân Hoàng hắn.

Dùng những hình ảnh kiếp trước của hắn tiến hành mài mòn con người của hắn, làm cho Vân Hoàng tưởng rằng, hắn là Vân Hoàng của kiếp trước.

Mà Vân Hoàng của kiếp trước đã chết rồi.

Tâm đã chết thì người không gì ngoài một cái xác vô hồn, Vân Hoàng lúc đó yếu ớt như một quả bong bóng, chỉ cần đụng nhẹ là sẽ vỡ.

Dù là tia lí trí cuối cùng còn xót lại cũng không thể ngăn chặn ý nghĩ rằng chính mình đã chết của hắn.

Đáng tiếc, thứ đó dù là gì đi chăng nữa thì nó đã thất bại.

Mà Vân Hoàng không những thế mà còn đạt được một thứ vô cùng to lớn, lớn đến mức dù là Vĩnh Cửu Chi Mạch hay Hắc Động Hồn Hải đều kém.

Tự do.

Nói không ngoa, từ lúc trọng sinh đến tận bây giờ, hắn luôn lo sợ.

Lo sợ rằng tất cả đây chỉ là một mộng ảo, mộng ảo của một linh hồn đã chết.

Cũng vì thế mà Vân Hoàng rất ít khi chợp mắt, hắn sợ rằng khi mở mắt ra thì không còn là khung cảnh đó nữa, mà tất cả chỉ có lạnh lẽo và hắc ám bao trùm.

Rất nhiều lần, hắn đã tự hỏi.

“Liệu mình có phải là Vân Hoàng không?”

“Hay chỉ là một thứ mang kí ức của Vân Hoàng?”

Những suy đoán khiến hắn rùng mình, giày vò hắn mỗi đêm.

Nhưng.


Bây giờ hắn đã có thể dõng dạc tuyên bố.

Hắn, chính là Vân Hoàng.

Không có phân biệt Vân Hoàng của kiếp trước, Vân Hoàng của kiếp này, hắn chỉ là Vân Hoàng mà thôi.

Về việc tại sao Vân Hoàng hắn lại có thể trọng sinh, làm đảo lộn toàn bộ vận mệnh xung quanh mình như vậy thì vẫn chưa phải cấp bậc mà hắn có thể sờ tới.

Còn về thứ kia, dù Vân Hoàng không có nhìn thấy được nó, nhưng giống như là có tâm linh tương thông vậy. Thứ đó đối với hắn không mảy may có một tia sát ý.

Tất cả những gì hắn cảm nhận được chỉ là nó đang thống khổ.

Đem những suy nghĩ mênh mang cất ra sau đầu, Vân Hoàng chậm rãi hít một hơi khí trong lành, cảm nhận được thân thể từng lỗ chân lông thoải mái không gì sánh được, như thoát hoan thoái cốt một dạng. Toàn bộ gông cùm xiềng xích trong tâm trí bị đánh nát, để hắn toàn bộ kĩ xảo, tâm cảnh đạt đến một tầng cao mới.

Để hắn vui mùng là, Thần Hồn Chi Pháp đã nhất cử nhất động tiến vào tầng thứ hai.

Thần Hồn Chi Pháp loại công pháp này là tiên thiên công pháp, sức lí giải của nó căn bản vượt quá thế giới này cấp bậc. Đã nghiên cứu Thần Hồn Chi Pháp gần một phần năm tổng thời gian từ khi hắn trọng sinh, Vân Hoàng nhận thấy thứ này không giống như một môn công pháp, mà so với công pháp càng thêm triệt để. Bao gồm cả lí luận định nghĩa, khái niệm lí giải, tri thức càng thêm cao minh.

Vân Hoàng lúc này mới ngó nhìn khung cảnh xung quanh.

Đó là một căn tiểu viện, trên mặt tường toàn bộ đều là màu xanh lá trúc.

Tiểu viện rất đơn sơ, ngoại trừ cái giường Vân Hoàng đang nằm ra thì ở giữa có thêm một cái bàn, trên bàn còn có một chén trà bốc lên khói, dường như người pha nó vừa rời đi không lâu.

Một cỗ mờ ảo thơm ngát trong không khí bỗng chốc khiến Vân Hoàng toàn thân thả lỏng, cỗ khí tức này không những không át đi mùi trà, mà còn hoà quyện với hương trà, tăng thêm một phần thần bí.

Vân Hoàng ngồi dậy, hắn chậm rãi bước ra.


Bên ngoài tiểu viện là một vườn trúc rậm rạp, có thể nghe được tiếng của gió nhẹ thổi qua khẽ lay động vườn trúc, tạo ra âm thanh ông ông ngắt quãng.

Ở giữa vườn trúc, thẳng theo cửa ra của tiểu viện là một con đường nhỏ có lát đá bên dưới.

Vân Hoàng sải bước, chậm rãi và trầm ổn.

Chỉ khoảng vài chục hơi thở sau, Vân Hoàng bước ra khỏi vườn trúc, đặt chân lên một vùng thảo nguyên.

Mà ở giữa đó, một cái mềm mại đến cực điểm bóng dáng đang ở đó.

Nàng ngồi trên một cái ghế đan bằng trúc, bên cạnh là một cái bàn từ ngọc thạch đúc ra. Trên bàn là một bộ ấm trà.

Hơi trà vẫn còn ấm.

Nàng quay đầu lại, tóc dài thướt tha hơi nhếch lên, lộ ra một cái tuyệt sắc khuôn mặt. Đôi mắt của nàng long lanh, thất sắc con ngươi nhìn vào Vân Hoàng.

Hắn không có tránh né ánh mắt của nàng, trong lòng giống như có một cái gì đó vỡ oà ra. Một dòng nước ấm chảy khắp người hắn, khiến cho Vân Hoàng ấm áp vô cùng.

Lục Thi Y...

Nguyên lai là nàng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận